Nhưng mà Giang Thần Hy ngay sau đó lại tiếp tục nói: “Con và Tô Lê đang dự định cuối năm sẽ tổ chức đám cưới.”
Tô Lê nghe vậy, khẽ ngơ người một lúc. Giang Thần Hy quả thật có nhắc đến chuyện này với cô, nhưng mà cô cũng không nghĩ rằng anh sẽ nhắc đến chuyện này khi đang ngồi trên bàn ăn ở bên nhà Giang gia.
Lão gia không tiếp lời, coi như không nghe thấy chuyện gì vậy.
Trần Như Nguyệt điềm tĩnh cười nói: “Đột nhiên lại nói muốn tổ chức đám cưới, thì cũng phải có thời gian để tổ chức, lễ cưới của Giang gia nhà chúng ta, thế nào cũng không thể làm một cách tùy tiện được, càng huống hồ con là người đứng đầu nhà Giang gia, chắc chắn không thể nòa làm giống như hôn lễ của Trần Miễn và Kiều Vy được, đúng chứ?”
“Chuyện này con biết, vì thế con mới dự định tổ chức vào cuối năm, hôn lễ phải chuẩn bị nhiều thứ, vì thế hôm nay con muốn thông báo với mọi người.” Giang Thần Hy vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Tô Lê, anh nhìn Tô Lê, nhẹ nhàng nói: “Ăn nhiều vào một chút.”
Tô Lê khẽ cười, nói: “Em muốn ăn món đó.” Tô Lê chỉ chỉ Giang Thần Hy món sa lat rau ở bên kia.
Giang Thần Hy ngay lập tức gắp một ít cho cô, nói: “Sa lat ăn ít một chút, ăn nhiều rau chín một chút.”
Tô Lê ngậm đũa nhìn anh khẽ cười, gật gật đầu “ừ” một tiếng.
Giang Thần Hy vậy mới hài lòng tiếp tục nói với bọn họ: “Hôn lễ con sẽ giao cho công ty chuyên tổ chức tiệc cưới lo liệu, nhà thiết kế trang phục ái cưới cùng thiết kế đồ trang sức, con và Tô Lê tự chọn, đến lúc đó khách mời gồm những người nào con sẽ cho người làm sẵn danh sách để cho mọi người xem qua ạ.”
Bác gái bên cạnh cười nói: “Cũng phải, hai đứa lấy nhau cũng được một khoảng thời gian rồi, con bé cũng đã lớn như vậy rồi, người không biết lại tưởng rằng hai đứa chưa cưới nhau mà đã có con rồi, đối với đứa bé sau này cũng không tốt, có phải không nào?”
Giang Thần Hy nói: “Tô Lê là thiếu phu nhân nhà Giang gia, không thể để cho người khác không biết đến sự tồn tại của cô ấy được, như vậy mới là làm mất mặt nhà Giang gia.”
Tô Lê quá là hiểu rõ Giang Thần Hy làm như vậy, nói như vậy là vì sao.
Anh là người nhà Giang gia nhưng chưa từng được Giang gia thừa nhận, còn anh lại không hy vọng vợ con anh cũng bị như vậy.
Bác gái bên cạnh cũng hiếm khi thấy nói câu như thế vậy, anh hất hất mũi lên đôi mắt biết cười nói: “Hôn lễ vẫn cần phải có mà, bác gái em ở nhà khá là rảnh rỗi, có chuyện gì nhờ bác gái làm em cứ nói đừng khách sáo.”
Bác gái lườm anh một cái, sau đó cười nói: “Đúng vậy, đừng khách sáo có biết không, đều là người một nhà cả.”
Tô Lê cười nói, “Đương nhiên, việc hôn lễ rất rắc rối, con muốn quy tắc một chút đến lúc đó vẫn cần tới sự giúp đỡ của bác gái và phu nhân nữa ạ.”
Trần Như Nguyệt chỉ cười nhạt một cái và không nói gì cả.
Sau bữa ăn, lão gia bèn đứng dậy, theo bản năng, tất cả mọi người trong bàn ăn đều đứng dậy.
“Ông nội, ông không uống chút canh sao?” Kiều Vy ở bên cạnh dáng vẻ ngoan ngoãn hỏi.
Lão gia nhẹ nhàng đáp, “Các con ăn nhiều một chút. Con theo ta lên đây.” Ông nói với Giang Thần Hy.
“Vâng ạ.” Giang Thần Hy dùng khăn ăn lau miệng, dịu dàng nhìn Tô Lê, nói: “Ăn nhiều vào, anh xuống ngay.”
Tô Lê gật gật đầu, ánh mắt nhìn theo hai người người trước người sau đi lên cầu thang.
Lão gia còng lưng xuống, chống chiếc gậy, từ từ đi lên cầu thang, nhưng mà Giang Thần Hy cũng không hề có ý định tiến lên dìu ông đi.
Tình thân giữa hai người lạnh nhạt, Giang Thần Hy lại càng khiến cho cô thương anh hơn, như thế này thì có khác gì với trẻ mồ côi chứ?
Thu lại ánh nhìn, Tô Lê nhìn những người khác trên bàn ăn, Kiều Vy buông bát đũa xuống, nhẹ nhàng nói: “Con ăn no rồi, nếu như không có chuyện gì, thì con xin lên lầu nghỉ ngơi trước ạ.”
Tô Lê nhìn Kiều Vy, cô không phải không nhìn thấy ánh mắt mà Kiều Vy nhìn cô, cô ta có thể ngồi xuống mà ăn bữa cơm này như vậy, sợ rằng đã là giới hạn tối đa rồi.
Nhưng mà Tô Lê cũng không có gì thấy làm lạ, dù sao Giang Thần Hy hai ngày trước vừa mới khiến cho nhà Kiều gia mất đoàn kết với nhau.
Nhưng mà khẩu vị của Tô Lê vẫn rất tốt,đầu bếp giỏi nhà Giang gia nấu ăn, cũng rất là ngon.
Lão gia rời đi, Trần Như Nguyệt cũng không muốn ngồi đó nữa, cũng đứng lên.
Bác gái có hẹn chơi bài, ăn mới được một nửa thì bị giục, bác gái liền đi chơi bài.
Không khí gần đây nhà Giang gia, quả thật cũng không ra làm sao cả.
Nhưng mà Tô Lê cũng chẳng vội vàng gì cứ từ từ ngồi ăn, cô lại gắp một chút rau sa lát, chua chua cay cay, rất là ngon.
Nhưng mà điều khiến cho cô ngạc nhiên là, tất cả mọi người đều đứng lên rồi, duy chỉ có tên Giang Hạo Đông vẫn còn ngồi ở đó.
Anh ta ngồi dựa bên đó khẽ cười một tiếng nói: “Khẩu vị của thiếu phu nhân cũng khá là tốt nhỉ, bàn ăn này tôi nhìn chẳng có mấy người có thể nuốt nổi.”
Tô Lê khẽ ngẩng lên nhìn anh ta một cái, cười nói: “Tam thiếu gia không phải vẫn còn ngồi đó hay sao? Không có khẩu vị ăn cơm không phải đã đi hết rồi sao?”
Giang Hạo Đông cười, nói: “Thiếu phu nhân một mình ăn cơm, không cảm thấy cô đơn quá sao? Tôi ngồi lại cùng.”
Tô Lê “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Thật ra tôi cảm thấy, một mình ăn cơm thì tiêu hóa càng dễ hơn. Tam thiếu gia anh cảm thấy sao?”
“Thiếu phu nhân nói câu này hình như nghe có vẻ rất là không thích tôi ngồi ở đây thì phải?” Giang Hạo Đông cười nói.
Tô Lê gắp một miếng ăn bỏ vào miệng, cười nói: “Tam thiếu gia chẳng lẽ chưa nghe câu lúc ăn cơm thì không nên nói gì hay sao?”
Giang Hạo Đông khẽ chau mày, cũng không nói gì nữa, nhưng mà cũng không hề có ý định đứng lên.
Nhưng mà Tô Lê cũng coi như anh ta không tồn tại, tiếp tục ăn, cho đến khi ăn hết một bát canh gà, cô mới bỏ bát xuống, lau miệng, đứng lên, đi vào phòng khách.
Giang Hạo Đông nhìn theo Tô Lê, khẽ chau mày lại, sau đó anh ta mới gọi một cuộc điện thoại rồi rời đi.
Tô Lê lúc này mới nhìn anh ta một cái, cười nhạt.
Giang Hạo Đông quan sát cô suốt, người đàn ông này nhìn dáng vẻ không đứng đắn này, nhưng mà ánh mắt anh ta nhìn cô đầy những toan tính, loại cảm giác này khiến Tô Lê khá là không thoải mái.
Cô cầm chiếc máy tính bảng lên, khi nãy chờ cơm Giang Thần Hy có dùng nó, mở mã màn hình, lại phát hiện ra rằng anh không xem tin tức, cũng không xem tài liệu mà là anh đang chơi điện tử, thật sự như vậy cũng tốt, nhưng mà điều khiến cho Tô Lê cảm thấy không nhịn được cười đó là, anh lại đang chơi trò chơi xếp hình.
Tô Lê nghĩ cũng thấy buồn cười. Thực tại khó có thể tưởng tượng được cái tâm trạng của anh khi chơi trò chơi này sẽ như thế nào.
Nhưng mà cô cứ thế suy nghĩ, bản thân mình lại chơi tiếp trò chơi anh đang chơi dở. nhưng mà rất nhanh cô lại không thể cứu vãn được tình thế, các khối vuông chồng chéo lên nhau không lùi xuống được, sau đó không qua cửa được. Khi nhìn thấy nhật kí trò chơi, điểm của Giang Thần Hy chơi được rất cao.
Thật không biết anh chơi kiểu gì, Tô Lê lướt web một lúc sau đó ấn tìm kiếm một bộ phim, đeo tai nghe vào, cô ngẩng đầu lên nhìn lên trên lầu, chỉ nhìn thấy Kiều Vy đang đứng trên hành lang bên trên nhìn xuống chỗ cô, nhưng mà dường như phát hiện ra Tô Lê đang nhìn cô ta, cô ta liền rời đi…
Giang Thần Hy ở trong phòng làm việc của lão gia hơn hai tiếng đồng hồ, Tô Lê xem phim tới mức mỏi cả mắt muốn buồn ngủ.
Cô không biết tình hình bên trên như thế nào, nhưng mà nhìn dáng vẻ người làm trong nhà mang trà mang nước lên rồi xuống, ai ai cũng như bị sợ hãi giống như con thỏ vậy, cô không khỏi khẽ cười một cái.
Xem ra chuyện này đã khiến cho lão gia bực tức rồi, không biết Giang Thần Hy đối phó ra sao.
Đại khái lại qua thêm hơn nửa giờ đồng hồ nữa, Giang Thần Hy mới xuống lầu.
Anh nhìn thấy Tô Lê đang co người lại nằm trên ghế sô pha không biết đang xem cái gì, một mình xem rất vui vẻ.
Anh bước qua chỗ đằng sau người cô lén nhìn, hóa ra là đang xem phim hoạt hình trẻ con.
Giang Thần Hy ôm lấy cô từ phía sau, khẽ cắn nhẹ lên vành tai cô, “Hóa ra em cũng thích những thứ này à.”
Tô Lê sợ buồn, rụt cổ lại, ngước lên nhìn anh,” Lần trước thấy Hoa Hoa xem, cảm thấy cũng khá là hay.” Cô khẽ quay đầu, nhìn Giang Thần Hy, nói: “Cũng còn hay hơn nhiều so với anh chơi trò xếp hình ý.”
Giang Thần Hy khẽ ho một cái, sắc mặt có chút ranh mãnh.
“Anh nói chuyện xong chưa?” Tô Lê nhìn anh cười nói.
“Ừ, chúng ta đi thôi.” Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói.
Tô Lê ngước đầu lên nhìn lên trên lầu, “Lão gia có làm khó anh không?”
Giang Thần Hy khẽ cười một cái, nói: “Chẳng lẽ ông còn muốn đánh anh mới được sao?”
Tô Lê không khỏi khẽ cười một cái.
Giang Thần Hy yêu thương đưa tay lên vuốt vuốt mũi cô, nói: “Được rồi, đừng xem nữa, chúng ta đi thôi?”
Nói xong bèn thu dọn đồ đạc một chút rồi rời đi.
Lên xe, Tô Lê nhẹ nhàng nói: “Kiều Vy cũng theo hai người lên lầu ngay sau khi hai người lên tới nơi, em nghĩ cô ta sẽ đi nghe trộm hai người nói chuyện.”
“Ừ, vậy sao.” Tuy rằng trả lời có chút bình thản, nhưng mà anh lại dường như không làm chủ được mình khẽ chau mày lại.
? “Anh với lão gia nói những chuyện gì vậy?” Tô Lê tiếp tục hỏi.
Giang Thần Hy kiểm tra một chút dây an toàn của Tô Lê, sau đó tự mình cũng thắt dây an toàn cẩn thận lại, “Bảo anh nương tay với Kiều gia.”
“Anh sẽ làm như vậy sao?” Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy khẽ cười, nói: “Em cảm thấy đồ đã ăn vào rồi có thể nôn ra được không?”
Tô Lê không khỏi khẽ cười một cái, nói: “Thế thì kinh tởm lắm.”
Giang Thần Hy không khỏi khẽ cười, đưa tay véo nhẹ tai cô, hỏi: “Giờ em muốn về không?”
Tô Lê nghĩ nghĩ, nói: “Nếu Giang thiếu có thời gian, cùng em đi mua sắm chút đi, lâu lắm rồi em không được đi.”
“Ừ, được.” Giang Thần Hy cười bí hiểm, sau đó khởi động xe.
Nhìn chiếc xe dưới lầu rời đi, lão gia không khỏi chau mày lại.
Quản gia bên cạnh thở dài một cái, nói: "Lão gia, thật không thể ngờ được rằng thiếu gia lại yêu cô Tô Lê đó."
"Sự việc khó đoán." Lão gia có vẻ không vui, ngưng một lúc, ông tiếp tục nói: "Còn A Miễn bên đó... nó vẫn không chịu quay về sao?"
Quản gia khẽ thở dài một tiếng, nói: "Lão gia, ông cũng đừng ép cậu ấy quá, có chuyện gì, hai người ngồi xuống từ từ nói được không?"
Lão gia khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Chỉ vì một con nhỏ đó mà nó đã không chỉ một lần như vậy rồi. Lúc đầu thậm chí còn không ngần ngại cắt đứt với tôi cũng nhất định muốn cứu cô ta. Ta thật không hiểu nổi, rốt cuộc nó nghĩ gì chứ. Kết quả mà nó đã hi sinh tất cả đổi lại được cái gì chứ?"
Quản gia khẽ thở dài một tiếng, nói: "Lão gia, sợ rằng Trần Miễn thiếu gia hận là, lúc đầu ông đã bày kế để cho cô Tô Lê lên giường cửa đại thiếu gia."
"Ông cũng cho rằng chuyện này là do ta sắp đặt hay sao?" Lão gia khẽ cười một cái.
Quản gia ngơ người, "Lẽ nào không phải sao?"
Lão gia hắng dặng một cái, nhẹ nhàng nói: " Là ai thì có liên quan gì chứ? Giang Thần Hy căm giận Giang gia như vậy, sớm muộn cũng có ngày nó sẽ hại Giang gia."
"Lão gia." Ông quản gia bước lên trước, lấy thuốc từ trong hộp ra đưa cho ông, nói: "Ông nên uống thuốc rồi ạ."
Lão gia ừ một tiếng, chỉ là lại thở dài một cái, "A Trung, làm giúp ta một chuyện."
? "Vâng."...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...