Thiệu Phương ở bên canh vừa ôm lấy máy tính làm việc vừa nói: “Đúng rồi, đặt tên cho con chưa?”
Tô Lê đặt đứa nhỏ đã ngủ say vào trong nôi, rồi đắp một chiếc chăn mỏng lên.
Trong nhà có máy sưởi, không lạnh chút nào.
Tô Lê xoa xoa cánh tay của mình rồi lại nhìn con, nói: “Tên thật thì chưa nghĩ ra, nhưng tên ở nhà là Tiểu Mễ.”
“Tiểu Mễ?” Hoa Hoa ở bên cạnh cười hói: “Sao lại đặt tên ở nhà là như vậy thế?”
Tô Lê lạnh nhạt cười nói: “Chỉ là tùy tiện đặt thôi, không có ý gì khác.”
“Á!” Hoa Hoa nhìn cô bằng vẻ mặt kinh ngạc.
Tô Lê híp mắt lại cười nói: “Nghe khá thuận miệng, cứ gọi vậy thôi.”
Rất nhiều người sinh con xong sẽ béo, nhưng Tô Lê vẫn rất gầy, cho dù hàng ngày đều ăn uống bồi bổ sức khỏe, hồi phục cũng khá nhanh.
Tiểu Mễ là một đứa nhỏ hoạt bát, điểm này thì Tô Lê không ngạc nhiên chút nào, lúc trong bụng cô nó giống như một cậu bé vậy, một chút cũng không có dáng vẻ của con gái, vô cùng nghịch ngợm.
Cô nằm trên giường, tuy rằng không thể tự mình xoay người, nhưng ngón tay lại động đậy một cách linh hoạt.
Đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông đang đi đi lại lại bên cạnh Tô Lê, hào hứng giơ chân lên.
Cô bé hoàn toàn không biết lạ, nhưng lại chọn người bế. Nếu như Giang Thần Hy ở đó, đứa nhỏ này nhất định sẽ đòi anh bế, những người khác đều không cần, đến cả mẹ mình cũng rất miễn cường.
Có lẽ là từ lần đầu tiên mở mắt chào đời đã nhìn thấy Giang Thần Hy, cho nên càm giác cực kì thân thiết.
Tô Lê đối với việc chăm sóc con vẫn còn rất vụng về, đến việc thay tã cho con vẫn còn chưa thành thục, có lúc cô cảm thấy bản thân rất kém cỏi.
Nhưng trước giờ Giang Thần Hy đều chưa từng cảm thấy Tô Lê phải học những điều này, anh nói anh biết là được.
Buổi tối, Giàn Thần Hy từ công ty trở về, bé con đã ăn no rồi ngủ say rồi.
Tô Lê nhìn dáng vẻ yêu chiều của Giang Thần Hy, quả thực rất khó tưởng tượng được anh chính là Giang Thần Hy cao cao tại thượng.
“Hôm nay người dì đó tới đây.” Tô Lê bưng cho Giang Thần Hy một bát canh nóng, là dì Trương nấu, có mùi rau tươi, hương vị quả thực không tồi.
Giang Thần Hy đưa tay ra nhận lấy cái bát, nói: “Bà ấy tới làm gì?” Dứt lời bèn thuận tay kéo Tô Lê vào trong lòng, thuận thế ngồi trên chân anh.
Một tay Tô Lê để lên cô anh, theo thói quen, rất tự nhiên.
Cô hơi dựa vào người anh, nói: “Bà ấy nói, Giang gia nói muốn tổ chúc tiệc đầy tháng cho Tiểu Mễ, nói dù thế nào, cũng là chuyện tốt của Giang gia, không thể qua loa, không thể để mất thể diện.”
Giang Thần Hy uống một ngụm canh, cười nói: “Không làm mất đi thể diện của Giang gia là thật.”
Giang gia lúc trước muốn đưa Tiểu Mễ về Giang gia, Giang Thần Hy và Tô Lê đã tuyệt nhiên từ chối rồi, đối với bọn họ mà nói, Giang gia chính là một nơi nguy hiểm.
Đây đều là trời sinh, điều này không phân là người hay động vật đều có cảm giác muốn bảo vệ con mình.
Tô Lê nhớ tới ngày hôm đó Giang Thần Hy nói tới chuyện cô bị thủy đậu, mặc dù anh không nói một cách chắc chắn, nhưng đại ý chính là muốn nói chuyện này có liên quan tới người của Giang gia.
Sau đó Giang Thần Hy cũng bận công việc, nhất thời Tô Lê cũng không nghĩ ra, hôm nay người của Giang gia tới rồi, Tô Lê cũng nghĩ ra rồi, nên bèn hỏi chuyện này.
Giang Thần Hy nhìn cô, im lặng một lát rồi nói: “Chỉ là cảm giác, không có chứng cớ gì cả, còn cae chuyện những món hàng được đóng gói và những cuộc điện thoại lạ đó nữa, cảnh sát cũng không điều tra ra được kết quả gì. Bất luận thế nào, anh cũng phải bảo vệ tốt cho em và con gái, hai người là sinh mạng của anh.”
Tô Lê đưa tay ra vuốt ve gương mặt anh, nói: “Sau này em sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, anh yên tâm đi.”
Giang Thần Hy vuốt nhẹ tóc cô, yêu chiều hôn lên mặt cô, nói: “Được rồi, anh đi tắm đã, em cũng nghỉ ngơi sớm đi, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đừng vất vả quá.”
Tô Lê gật đầu, nói: “Được, em biết rồi.”
“Nếu như bọn họ đã muốn tổ chức đầy tháng cho Tiểu Mễ thì cứ để cho họ làm đi.” Tô Lê nhìn Giang Thần Hy nói.
Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Được, đều nghe em.”
Tô Lê híp mắt cười, cảm giác như tình cảm giữa hai người họ đã ngày một khác đi……
……
Tiệc đầy tháng của Tiểu Mễ được tổ chức ở địa điểm ít người biết.
Tô Lê cũng không phải là người thích đơn điệu, nếu như những người trong Giang gia đã thích thể diện thì Tô Lê đương nhiên cũng không từ chôí “ý tốt” của họ.
Dù sao cũng là một thiên kim tiểu thư, là con gái cưng của Giang Thần Hy, những người tới chúc mừng đều là những người có máu mặt.
Có điều trong suốt quá trình đó, Tô Lê chỉ ngồi ôm con và lộ mặt có một lát.
Chỉ là một bữa tiệc đầy tháng của đứa nhỏ thôi mà cũng lên tới trang nhất.
Cuối tuần, Lục Cảnh Niên tới ăn cơm.
Tiểu Mễ vừa ăn no, Giang Thần Hy nhẹ nhàng ôm nó lên cổ, đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Niên, hai mắt to tròn lấp lánh, nhè ra một chút nước, làm ướt vai áo anh, nhưng anh hoàn toàn không để ý, Tô Lê lấy giấy lau giúp cô bé, mấy bộ đồ đắt tiền của Giang Thần Hy đều bị đứa nhóc này làm hỏng hết.
Lục Cảnh Niên chầu trực ở đó cả nửa ngày, Tiểu Mễ dường như không cho anh chút mặt mũi nào, không cho anh chạm tay vào một chút nào, khiên cho Lục Cảnh Niên vô cùng buồn bực.
“Được lắm, tới bố nuôi mà cũng không cho bế, đúng là ức hiếp người khác mà.” Lục Cảnh Niên nhìn Tiểu Mễ tức giận nói.
Nhưng Tiểu Mễ không thèm để ý tới anh, dụi vào trong lòng Giang Thần Hy, mơ hoò ngủ thiếp đi.
Điều này khiến cho Tô Lê bật cười, cô dựa vào sô pha rồi ôm lấy chiếc gối ôm cười nắc nẻ.
Lục Cảnh Niên ở lại đây ăn cơm trưa, cả buổi chiều, Lục Cảnh Niên và A Hào đều ở trên lầu cũng Giang Thần Hy bàn chuyện công ty.
Buổi chiều, Tôn Hàm về nước nghe nói Tô Lê đã sinh con liền nhanh chóng trở về.
Vì đã lỡ mất tiệc đầy tháng nên cũng đành chịu.
Cô mang tới một đống đồ chơi, còn có cả quần áo của trẻ nhỏ, Tô Lê cười nói: “Những thứ này hiện tại đều không cần thiết.”
Tôn Hàm cười nói: “Rất nhanh sẽ dùng tới.”
Xem ra, Tôn Hàm rất thích Tiểu Mễ, thậm chí còn đăng tải lên weibo mấy tấm hình của Tiểu Mễ, có điều cô vẫn có chừng mực, sẽ không đăng những tấm hình chính diện của Tiểu Mễ lên……
Tô Lê cũng không để ý, Tiểu Mễ suy cho cùng cũng không phải là thứ đáng xấu hổ gì……
Buổi tối, sau bữa tối, Giang Thần Hy ôm lấy lưng cô, nói: “Đi thôi, ra ngoài đi dạo.”
“Giang thiếu không phải làm việc sao?” Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy tiến lại gần hôn lên môi cô nói: “Không có việc gì, anh đã giao hết mọi chuyện cho Lục Cảnh Niên và A Hào đi giải quyết rồi. Anh muốn ở bên cạnh em và Tiểu Mễ nhiều hơn.”
“Giang thiếu cùng biết làm biếng rồi.” Tô Lê híp mắt cười nói.
Giang Thần Hy xoa nhẹ đầu cô, cười nói: “Hiện giờ điều anh mong muốn nhất là được ngắm nhìn em mỗi ngày, những thứ khác dường như không còn quan trọng nữa.”
Tô Lê không nhịn được bật cười, thật không biết phải nói gì, trong lòng cô cũng hiểu được, giang Thần Hy không muốn cô vừa sinh con xong đã phải ở một mình, dù sao cũng là lần đầu làm mẹ, Tô Lê không giống như những người phụ nữ khác, cô từ nhỏ đã không có thứ gọi là mẹ, rất nhiều lúc Giang Thần Hy nhận thấy được sự hoảng loạn trong lòng Tô Lê, mặc dù trước giờ cô không nói ra,nhưng anh đều nhận ra được.
Khu vực này việc xanh hóa ngày càng phát triển, hai người họ ở trong công viên đi dạo một lúc, gần đây thời tiết không tồi, mặc dù có chút lạnh, nhưng không đến mức không bước ra được khỏi cửa.
Không khí rất trong lành, cũng rất sảng khoái. Tô Lê dựa vào người anh, hai người họ đi thật chậm men theo con đường, lá cây ngô đồng đều rụng hết cả rồi, thình thoàng còn có thể nghe được tiếng lá rơi.
Bên ngoài quảng trường quả thực rất náo nhiệt.
Tô Lê nhìn thấy bên đường có người bán kẹo bông liền kéo Giang Thần Hy nói muốn ăn.
Giang Thần Hy nhìn nhìn, kẹo bông làm trông rất đẹp, anh nhìn Tô Lê, mỉm cười nói: “Được, mua cho em.”
Tô Lê ăn một miếng kẹo bông trong tay, kẹo bông dính đầy ở hai bên mép. Một cơn gió thổi qua, liền thổi bay cả tóc Tô Lê, tóc cô trong phút chốc dính đầy kẹo bông, không thể nào gỡ được sạch.
Giang Thần Hy nhìn dáng vẻ thảm hại của Tô Lê không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tô Lê trừng mắt nhìn anh, nói: “Giang thiếu thấy vui như vậy sao?”
Giang Thần Hy sau đó bèn đưa tay ra giữ lấy cằm cô, kề người lại hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm sạch kẹo còn dính ở trên miệng cô, cười khỉnh một tiếng, không nói gì, nhưng ánh mắt của anh nhìn cô lại tràn ngập sự dịu dàng.
“Có ngon không?” Tô Lê dụi vào trong lòng anh, ngẩng đầu hỏi.
Giang Thần Hy híp mắt nhìn cô, ừ một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn……
……
Tô Lê hồi phục sau sinh rất chậm, cho nên Giang Thần Hy có muốn cũng lại càng khó chịu, mỗi ngày chỉ có thể ấm ức nằm ngủ một bên, Tô Lê vì vẫn đang trong thời kì cho con bú, trên người Tô Lê có thể dễ dàng ngửi thấy mùi sữa, cũng không biết có phải là do ảo giác của anh hay không, nhưng loại cảm giác này khiến anh phát điên.
Buổi tối Tiểu Mễ và bọn họ ngủ chung một phòng, Tô Lê cảm thấy chỉ có để đứa nhỏ ở bên cạnh mới thấy yên tâm.
Giang Thần Hy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cần được vỗ về an ủi, anh lật người hôn Tô Lê, khát khao chiếm lấy cô.
Những lời dặn dò của bác sĩ vẫn khiến anh phải giày vò bản thân.
Tô Lê từ chối để anh tiếp tục, anh chỉ có thể đứng dậy, đi rót một ly nước……
Tô Lê cũng không ngủ được, liền xuống giường đi xem Tiểu Mễ.
Đứa nhỏ này cũng không biết có phải là do ban ngày ngủ nhiều quá hay không mà giờ yên tĩnh nằm ở đó phun mưa.
Nhìn thấy Tô Lê liền lập tức mỉm cười.
Tô Lê ngồi ở bên cạnh giường, nhìn cô bé, kể chuyện cho cô bé nghe.
Giang Thần Hy uống một cốc nước lạnh, đè nén ngọn lửa kia xuống, bước tới, nhìn thấy Tiểu Mễ liền cảm thấy ngọt ngào hơn rất nhiều.
“Tiểu Mễ thật ngoan, tỉnh rồi cũng không làm ồn.” Tô Lê nói.
Giang Thần Hy ừ một tiếng nói: “Tiểu Mễ biết mẹ mình chăm mình rất vất vả có đúng không?”
Tô Lê nhìn thấy dáng vẻ trò chuyện ấm áp của Giang Thần Hy với Tiểu mễ mà trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.
Giang Thần Hy bế Tiểu Mễ từ trong nôi ra, nói: “Buổi tối thì cho Tiểu Mễ ngủ với chúng ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...