Tô Lê cười cười, bỏ chìa khoá vào túi xách sau đó lấy một chiếc hộp nhung từ trong túi sách ra, đưa cho anh ta rồi nói: “Hôm nọ em có đi dạo phố, cảm thấy nó rất hợp với anh.” Cô dừng lại một lúc rồi lại bổ sung thêm: “Em dùng thẻ của anh để mua.”
Giang Thần Hy nhếch nhẹ lông mày, anh ta thế mà lại không nói không cần, ngược lại anh ta lại rất vui mừng mở chiếc hộp này ra.
Không ngờ trong hộp là một cặp nhẫn hết sức tinh xảo.
Tô Lê cười nói: “Hy vọng là anh sẽ thích.” Nói xong cô bèn nhẹ nhàng xuống khỏi ô tô đi về phía cổng tiểu khu.
Mấy ngày sau đó, Giang Thần Hy không hề tìm cô.
Tô Lê chưa từng nói với bất kỳ ai về mối quan hệ giữa cô và Giang Thần Hy, ngay cả là đối với Trần Miễn.
Cô vẫn sống cuộc sống như trước đây, không có bất cứ sự thay đổi nào cả.
Hôm nay Trần Miễn mời khách ăn cơm, Tô Lê đi ra từ một nhà hàng, nhìn dáng vẻ hình như đã uống say.
Mà vừa hay lúc đó Diệp Minh cũng đang cùng với người nhà dùng cơm ở đây.
Anh ta nhìn thấy Tô Lê được một người đàn ông dìu đi, rõ ràng là Tô Lễ đã uống không ít rượu.
Lông mày anh ta chau lại, lập tức chạy qua bên đó đẩy Trần Miễn đang dìu Tô Lê ra, “Anh là ai?!”
Trần Miễn không kịp phòng bị, bị đẩy sang một bên, bên cạnh còn có vài người bạn của Trần Miễn, nhìn thấy sự tình trước mặt bèn nói, “Này, anh là ai vậy hả?”
Tô Lê nhìn Diệp Minh, lông mày chau lại, “Diệp Minh? Anh đang làm cái gì vậy? Bọn họ đều là bạn của tôi!”
Diệp Minh chau mày nhìn cô, “Bạn bè sao? Sao em lại có thể qua lại với những người không đáng tin như vậy chứ?”
“Này! Anh nói ai không đáng tin vậy hả…” Bên cạnh có người bất mãn lên tiếng, nhưng lại bị Trần Miễn ngăn cản lại.
Anh nhìn Diệp Minh, nheo nheo con mắt, trong ánh mắt loé qua vài tia hàn ý rồi nói: “Diệp Minh, nhị công tử của Diệp gia, đã lâu không gặp.”
Diệp Minh có chút ấn tượng đối với Trần Miễn, nhăn mày, giọng nói mang theo ngữ khí không chắc chắn: “Anh là…Trần Miễn?”
Trần Miễn cười nhẹ một tiếng, “Hoá ra nhị công tử Diệp gia vẫn còn nhớ ra tôi à.”
Nhưng mà một ngay sau đó, anh ta trực tiếp vung quyền đánh cho Diệp Minh ngã ra đất, “Đồ chó! Cẩu tạp chủng! May mày vẫn còn nhớ đến tao, không thì đến lúc bị đánh lại không biết ai đã ra tay.”
Phương Nghiên nhìn thấy Diệp Minh bị đánh ngã ra đất bèn lập tức chạy lại, “Diệp Minh! Diệp Minh! Anh không sao chứ?”
Diệp Minh quả thật bị Trần Miễn đánh cho có chút mơ hồ, qua một lúc lâu mới có phản ứng.
Phương Nghiên nhìn Tô Lê hét lên: “Tô Lê! Cô có ý gì đây, cô dám để đám lưu manh thổ phỉ này đánh người sao.” nói xong định nhấc điện thoại báo cảnh sát.
Diệp Minh ngăn cô ta lại.
Hôm nay vì Diệp gia mời khách, tự nhiên lại xảy ra chuyện như thế này.
Tô Lê nhìn cô ta, cười cười, dáng vẻ không hề để ý chút nào đứng dựa vào một bên, quả thật hôm nay cô đã uống không ít rượu, nói chuyện có chút không rõ ràng cho nên cô không muốn mở miệng nói chuyện.
Đúng lúc này có một người xuất hiện bên cạnh người phụ nữ đó, đó là người làm hậu cần trong đội xe của Trần Miễn, người đó tên là Tiểu Á, cô ta đánh giá Phương Nghiên một lúc hắng giọng nói: “Cô không phải là cái người mà ở sau lưng trèo lên giường bạn trai của bạn thân mình sao, hoá ra là nhan sắc cũng chỉ như này mà thôi.”
“Cô, cô nói linh tinh cái gì vậy hả!” Sắc mặt Phương Nghiên lập tức biến sắc. Bất giác nhìn xung quanh.
Tiểu Á cười nói: “ Chúng tôi là lưu manh thổ phỉ nhưng ít nhất chúng tôi có nguyên tắc làm người, không giống ai đó, ở sau lưng bạn mình làm ra việc bẩn thỉa kia, tôi còn nhớ tôi chính mắt nhìn thấy cô không mặc gì vừa lăn vừa bò từ nhà người đàn ông kia chạy ra, cô còn ra vẻ thanh cao cái gì? Cái đồ thối tha không biết xấu hổ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...