Quả thật, trước đây tất cả đều là Giang Thần Hy quyết định, ăn cái gì, đi đâu ăn, đều là Giang Thần Hy quyết định hết, vì thế Tô Lê cũng hình thành thói quen này, đưa cô đi đâu thì cô đi đó, ăn cái gì thì cô ăn cái đó.
Giang Thần Hy nhìn cô, sau một lúc lại nhìn nhìn cô, cười nói: “Sau này anh sẽ luôn hỏi trước em, em nói đi đâu thì mình đi đó, có được không?”
Tô Lê uống một ngụm nước, không nói gì cả.
Giang Thần Hy nhìn menu đồ ăn, nói: “ Một phần bò Úc, một phần bít tết cá hồi.”
Nhân viên phục vụ liền nói ngay: " Xin lỗi Giang tiên sinh, suất bít tết cá hồi còn lại duy nhất đã có người khác đặt rồi ạ."
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy một cái, nói: "Thế thì tôi ăn giống như Giang thiếu."
"Không được." Giang Thần Hy nhìn menu thức ăn nhẹ nhàng nói: "Tối qua em còn nói bụng khó chịu, ăn thịt bò không tốt cho tiêu hóa, lấy món thịt ức gà đi."
"Không ăn, vừa khô khan lại không có mùi vị gì cả." Tô Lê nhẹ nhàng nói: " Vừa nãy em nhìn thấy có tôm hùm, em muốn ăn tôm hùm."
Giang Thần Hy lại nói: "Tôm hùm có kí sinh trùng." Ngừng một lát Giang Thần Hy nói với người phục vụ đang đứng bên cạnh: " Một suất súp nấm kem."
Tô Lê chau mày nói: "Em không muốn ăn đồ ngấy như thế đâu."
" Thế đổi canh rau xanh."...
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, năm lần bảy lượt phủ định yêu cầu của cô.
Anh dường như nghiêm khắc hủy bỏ hết lượt những món mà Tô Lê chọn trong thực đơn, sau cùng quyết định nói: " Cá hồi chiên". Nói xong, anh gập quyển menu thực đơn lại, nói với nhân viên phục vụ: "Tôi cần chín kĩ, thêm một đĩa hoa quả không lấy những loại hàn lạnh như kiểu dưa hấu."
Tô Lê có chút không vui nói: "Gà vịt chẳng phải cũng có thể bị cúm hay sao? Nói không chừng cá hồi cũng có kí sinh trùng nữa ấy chứ."
Nhân viên phục vụ đứng cạnh hoàn toàn không hiểu chuyện gì, đối với việc Giang Thần Hy năm lần bảy lượt ngăn cản Tô Lê gọi món cũng thấy kì lạ.
Thậm chí còn cảm thấy cũng khá là bất bình.
Trong lòng Tô Lê rất tức bực, vì thế Giang Thần Hy nói gì cô cũng không cần.
Nhân viên phục vụ vội vàng giải thích: “Giang phu nhân, cô yên tâm, gia cầm sống của nhà hàng chúng tôi, đều được chọn lựa rất là nghiêm ngặt, không thể có vấn đề gì cả, cá hồi cũng là cá sống của năm nay, rất là tươi mới, với lại nhà hàng chúng tôi cũng sử dụng nguồn nước không ô nhiễm, khẳng định không có vấn đề mà cô đang lo lắng đâu ạ.”
Thực ra Tô Lê không thích ăn cá hồi, hoặc là thịt ức gà ức vịt, nhưng mà với lý do của Giang Thần Hy thì đều là những thức ăn lành mạnh, tốt cho cô.
Lúc này, một người nhân viên phục vụ khác nữa đi tới, lễ phép nói: “ Xin lỗi Giang thiếu gia, vị tiên sinh bên kia có nói, anh ấy có thể nhường món mực của anh ấy cho Giang phu nhân.”
Giang Thần Hy theo tự nhiên ngước lên nhìn qua đó, hóa ra là Trần Miễn.
Anh ấy đang nhìn bên này, bởi vì khoảng cách giữa họ cũng không xa quá, vì thế bên này nói những gì, ít nhiều cũng có thể nghe được.
Tô Lê cũng nhìn qua đó, chỉ nhìn thấy ạnh đang bước thẳng tới, khẽ cười, nhìn Tô Lê, nói: “Anh biết là em thích ăn mực, ăn của anh đi.”
Nói xong, anh quay lại nhìn Giang Thần Hy một cái, cười nói: “Giang thiếu chẳng lẽ không biết rằng Tô Lê không thích ăn cá hồi, cô ấy thích ăn mực hay sao.”
Giang Thần Hy nhìn Trần Miễn, khẽ nhếch miệng lên, nói: “Cô ấy là vợ của tôi, tôi đương nhiên hy vọng cô ấy có thể ăn món mà mình thích, đường huynh đã đồng ý nhường cho chúng tôi, thì tôi cũng sẽ không khách sáo nữa.”
Tô Lê nhìn bọn họ một lượt, mùi thuốc súng dần dần lan khắp người cô.
Cô đưa tay, dùng tay nhẹ nhẹ xoa tay mình, thờ ơ hỏi người phục vụ đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy chỗ mọi người đây thịt ức gà vịt là hàng chuẩn?”
Nhân viên phục vụ lập tức đáp: “Vâng ạ, bởi vì nó được ướp nước sốt mật ong, đây là món rất được lòng khách của nhà hàng chúng tôi ạ.”
Tô Lê “ừ” một tiếng, “Thế thì ăn món này, làm nhanh lên một chút nhé.”
Nhân viên phục vụ lập tức nhận lời, sau đó nhanh chóng rời đi.
Tô Lê liền nhìn theo bọn họ, cũng không nói gì cả, lấy điện thoại ra vuốt vuốt màn hình, lên mạng xem xem.
Trần Miễn cũng không nói gì cả, quay người rời đi, trở về chỗ ngồi của mình.
Kiều Vy dõi theo từ đầu tới cuối, cũng không nói gì, cho đến khi Trần Miễn quay lại, cô khẽ cười, bê cốc rượu lên uống một ngụm,cười nói: “Thật là tự tìm phiền phức cho mình.”
Trần Miễn nhìn cô một cái, khẽ cười, nói: “Kiều tiểu thư chẳng phải cũng vậy sao? Tôi đã nói từ trước rồi, Tô Lê không phải là kiểu người phụ nữ mà em quen biết, em tưởng rằng cứ khoe cái mã thiên kim đại tiểu thư ra thì cô ấy có thể mua được hóa đơn của em hay sao? Bài giáo huấn bên Mỹ còn chưa đủ sao?”
Kiều Vy nhìn anh, chau mày nói: “Sao mà anh biết được, Tô Lê nói với anh sao?”
Trần Miễn khẽ cười, nói: “Trợ lý của em, cô ấy nói, cô trợ lý của em cũng khá là trung thành với em đó, em chịu ấm ức và xấu hổ, anh là bạn trai của em, liền tới báo cáo với anh, đại khái là cô ấy cảm thấy anh có thể giúp em xả cơn giận.”
Kiều Vy chau mày.
Trần Miễn cười nói, “Được rồi, em đừng tức giận nữa, sau này đừng đụng tới cô ấy là được, nếu không anh đảm bảo rằng cô ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
Kiều Vy tức đến nỗi muốn đứng dậy bỏ đi, Trần Miễn lại ngăn lại, bình thản cười nói: “Nếu như em không muốn lại bị những kẻ phóng viên viết linh tinh thì em an phận ngồi xuống ăn hết bữa cơm này đi.”
Kiều Vy nhìn anh, nén tức giận lại, khẽ cười, nói: “Trần Miễn, em thấy rằng em đã quá coi thường anh rồi, mọi người đều cho rằng anh chỉ biết lái xe thôi, căn bản không biết gì về kinh doanh với cả thương trường, nhưng mà giờ em thấy anh dường như còn lợi hại hơn em nghĩ rất là nhiều.”
Trần Miễn khẽ nhếch nhếch môi, nhưng cũng không nói gì cả…
… …
Bên này, Giang Thần Hy đang nhìn Tô Lê, khẽ cười, nói: “Không phải là sợ dịch cúm gia cầm gì sao?”
Tô Lê nghe vậy ngước đầu lên nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Lời Trần Miễn vừa nói, Giang thiếu chắc sẽ không phải không nghe ra là đang khiêu khích chứ, Giang thiếu sao còn nhận món mực của anh ấy chứ?”
Giang Thần Hy nhìn cô, cười rồi lại cười nói: “mực tốt cho bà bầu, lượng Cholesterol trong gà và vịt không cao, cá hồi được sử dụng ở đây là cá hồi lạnh, nó cũng tốt cho phụ nữ mang thai. Em không thích ăn gà vịt cá hồi, mực em lại không từ chối. khi nãy là không có, giờ lại có người đồng ý nhường cho, sao mà không lấy chứ?”
Tô Lê nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra nữa,ánh nhìn quay lại nhìn hướng Trần Miễn và Kiều Vy đang ở bên kia, nhẹ nhàng nói: “Thực ra em không thích bị người khác đẩy qua đẩy lại như đồ vật.”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm ngâm nói: “Xem ra sau này chúng ta nên ở nhà thì hơn, để Vú Trương làm cơm, vừa tốt lại dinh dưỡng lành mạnh.”
Tô Lê khẽ cười, nói: “Đúng là có lý.”
Lúc này, đồ ăn mà hai người gọi lần lượt được mang lên.
Tô Lê tìm một số chủ đề để nói với anh, đại khái là nói những chuyện liên quan đến vấn đề sắp xếp công việc của cô.
Giang Thần Hy nói: “Nghe theo lời của Thiệu Phương, yên tâm, anh tin rằng cô ấy sẽ sắp xếp cho em một cách tốt nhất, dưới tay cô ấy đào tạo ra mấy minh tinh nổi tiếng sự nghiệp phát triển thậm chí những ngôi sao đang lúc thăng hoa nhất có bầu, với lại còn có anh, em còn lo gì chứ?”
“Giang thiếu chẳng phải là người luôn công tư phân minh hay sao? Sao vậy, làm bố rồi, lại bắt đầu không có nguyên tắc gì nữa à?” nói xong, Tô Lê cười nhạt, nhẹ nhàng nói một câu, “Quả nhiên, mẹ sướng nhờ con.”
Giang Thần Hy nhìn cô, gần đây không phải là một hai lần, anh có thể rõ ràng cảm nhận được Tô Lê nói từng câu từng câu đầy những tính khiêu khích.
Anh không đáp lại, tìm một chủ đề khác, hỏi: “Sắp tới anh phải đi công tác Châu Âu, có đi với anh không?”
Tô Lê ăn một miếng, nhẹ nhàng nói: “Không có thời gian, em gần đây được chị Thiệu Phương sắp xếp cho vài cái quảng cáo.”
Giang Thần Hy nhìn cô, gật gật đầu, nói: “Được rồi, anh đi có một tuần, em ở một mình được chứ?”
Tô Lê cười đáp: “Em đâu phải trẻ con, bên em còn có bao nhiêu người như thế.”
Giang Thần Hy gật gật đầu, “ừ” một tiếng, nói: “Được rồi, nào, ăn nhiều một chút.”
Sau đó hai người cũng không còn chuyện gì để nói nữa, nói về chuyện con cái rồi chuyện Giang Thần Hy dự định tìm một chỗ mà Tô Lê thích để cô nghỉ ngơi, Tô Lê biểu ý không ý kiến gì, cô cũng biết, căn bản là không có gì phải nói cả.
Giang Thần Hy không hề hy vọng rằng để cho những người trừ mấy người bên cạnh mà anh tin tưởng ra, anh căn bản không muốn những người khác biết về sự tồn tại của đứa bé.
Tuy nhiên không biết vì sao nhưng vì đứa bé, cô nói với Hoa Hoa nói cô thỏa hiệp rồi, cô không có kinh nghiệm cũng không có khả năng, chỉ cần là tốt cho đứa bé, còn những chuyện khác tùy cho Giang Thần Hy sắp xếp.
Bữa trưa cũng ngon lành trôi đi, nhưng mà một lúc sau, Trần Miễn và Kiều Vy bèn rời đi.
Tô Lê ngồi quay lưng ra hướng cửa, Giang Thần Hy vừa đúng lúc nhìn thấy.
Tô Lê nhìn anh, cũng biết được anh đang nhìn cái gì, nhưng mà cô không nói gì cả.
Bên ngoài nhà hàng đồ ăn Tây,
Kiều Vy thực sự cũng là một người phụ nữ độc lập, vì thế cô có chút gì đó không giống với những thiên kim tiểu thư khác.
Cô nói muốn về văn phòng luật sư có việc, liền rời đi trước.
Hai tay Trần Miễn giữ lấy vô lăng bằng cả hai tay, cúi đầu, tựa đầu lên vô lăng và lặng lẽ nhắm mắt lại.
Rồi anh lại ngước lên, khuôn mặt không còn cái nét mặt bình tĩnh ban đầu, trở nên có chút suy đồi, mặt không cảm xúc, anh nhìn vào hướng nhà hàng, cái người ngồi hướng dựa vào cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ bóng người, nhưng nhìn không rõ biểu cảm cụ thể của hai bóng hình đó.
Cũng không biết có phải tại vừa rồi uống hơi nhiều rượu hay không, có chút đau đầu. Anh cảm thấy có chút choáng váng.
Ánh nhìn của anh không hề rời khỏi vị trí đó dù chỉ nửa giây, khoảng cách cũng khá là xa, nhưng mà anh lại nhìn thấy rất rõ dáng vẻ nói chuyện vui vẻ của họ.
Trong lòng không có chút hương vị gì cả.
Vừa xong, anh quả thực không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy Giang Thần Hy không hiểu cô ấy muốn cái gì, anh biết cô không thích những thứ này, anh cũng quen với việc ra ngoài ăn thì gọi những món cô thích ăn, thói quen rồi, đúng là đã quen rồi, nhất thời anh không thể sửa được.
Anh nghĩ giống như trước đây nếu như không có thứ cô thích ăn thì chuyển đồ của mình cho cô ăn, nhưng mà không ngờ rằng, Tô Lê lại từ chối. không có bất cứ ánh nhìn nào về hướng anh, cô quá là lạnh nhạt.
Anh hiểu cô rất rõ, điều này đã rõ rồi, cô không muốn nói chuyện với anh đã nói rõ thái độ của cô tất cả. Giữa hai người … không thể trở về như thời gian trước đây. Ngày hôm đó anh vốn định đi tới đồn cảnh sát để bảo lãnh cho đám người kia, nhưng không ngờ lại gặp Lục Tử Thần, anh ấy nói rằng có người nhờ vả anh, Trần Miễn biết, khẳng định là Tô Lê …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...