Lục Tử Thần hạ cửa kính xe xuống, nhìn Tô Lê, anh ta vẫn luôn duy trì thái độ ôn hoà, cười nói: “ Sao lại đến văn phòng luật sư? Có chuyện gì sao?”
Tô Lê giơ tay vén tóc mái của mình một cách ưu nhã, cười nói: “ Không có gì, có chút chuyện nhỏ cần tìm luật sư Vương để bàn bạc.”
Lục Tử Thần cười cười, nói: “ Vậy à. Vậy cô Tô Lê nhanh đi đi, trời mưa lớn quá.”
Tô Lê cười cười, cũng không nói gì, quay người đi thẳng đến văn phòng luật sư.
Lục Tử Thần dừng xe xong cũng không xuống xe ngay, mà ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng đó, trầm mặc không nói.
Trợ lý ngồi bên cạnh khó hiểu hỏi: “ Lục thiếu, có vấn đề gì sao? Anh đang nghĩ gì?”
Lục Tử Thần cười nhạt nói: “ Hình như hôm nay sư phụ lùi lại hết mọi chuyện, nói là có chuyện quan trọng cần xử lý.”
Trợ lý nói: “ Ý Lục thiếu là, luật sư Vương hôm nay cố ý giành một ngày để đợi Giang thiếu phu nhân?”
Lục Tử Thần hếch cằm lên, ý bảo trợ lý nhìn về phía cửa lớn của văn phòng luật sư: “ Còn có Giang đại thiếu gia.”
Trợ lý sững sờ, sau đó nói: “ Bọn họ cùng đến văn phòng luật sư… chẳng lẽ là đến để li hôn sao? Trước đó không phải có một loạt thông tin Giang thiếu ngoại tình sao? Mặc dù sau đó nói tình cảm rất tốt, còn cùng đi Mỹ du lịch, nhưng hai hôm đó chúng ta cũng gặp Giang thiếu, không có thấy Giang thiếu phu nhân bên cạnh mà?”
Lục Tử Thần cười cười, tháo dây an toàn, bình thản nói: “ Những người trong giới này, ai cũng là ảnh đế, ảnh hậu của Oscar. Được rồi, có lẽ sắp có trò hay để xem đây.”
Trợ lý hơi nghiêng đầu nhìn Lục Tử Thần, mỉm cười nói: “ Lục thiếu, anh luôn không có hứng thú với mấy chuyện này. Nhưng mà lần này tôi thấy, anh hình như rất quan tâm nhỉ?”
Lục Tử Thần liếc anh ta một cái, cười khẽ một cái đầy ý vị, những cũng không nói tiếp, mà xuống xe, cầm một chiếc ô đen lên, đi thẳng vào văn phòng luật sư…
Nhưng mà anh vừa vào liền bị Tô Lê gọi lại.
Lục Tử Thần hơi bất ngờ, không ngờ Tô Lê lại ở đây đợi anh.
Anh ta giũ giũ ô trong tay, cười nói: “ Cô Tô Lê lại ở đây đợi tôi, có chuyện gì cần giúp sao?”
Tô Lê cụp mắt cười nói: “Tôi muốn hỏi Lục thiếu lát nữa có thời gian không, tôi có chút chuyện muốn nhờ anh.”
Lục Tử Thần nghe xong khẽ nhướn mày, gật đầu, nói: “ Có thể, tôi ở văn phòng đợi cô.”
Tô Lê cười nói: “ Vậy làm phiền Lục thiếu rồi.”
“ Khách sáo rồi.” Lục Tử Thần nhìn cô cười bình thản, nhưng cũng không nói gì.
Tô Lê cười cười, sau đó quay người vào thang máy.
Lục Tử Thần nhìn theo bóng lưng, hơi nheo mắt lại, trầm mặc một lát mới bình thản nói với trợ lý bên cạnh: “ Huỷ hết kế hoạch buổi chiều của tôi.”
Dứt lời liền trực tiếp đi vào một thang máy khác..
Tô Lê trong thang máy nhận được điện thoại của Hoa Hoa, giục cô nhanh chóng lên lầu, Giang Thần Hy đã đợi cô rất lâu rồi.
Nhưng mà vừa ra khỏi cửa thang máy, cô liền gặp phải Giang Thần Hy, vì cô đang nhìn điện thoại, nên cũng không thấy Giang Thần Hy. Vừa ngẩng đầu liền đụng phải, làm điện thoại rơi xuống đất.
Tô Lê ngước mắt nhìn anh, anh trầm mặt nhìn cô, cô cũng không quan tâm, nhìn màn hình điện thoại, hỏi: “ Giang thiếu chắc không phải đang đợi em chứ?”
Giang Thần Hy cúi mắt nhìn cô, hơi cau mày, trầm giọng nói: “ Anh đột nhiên có việc, phải đi trước. Không có thời gian để lãng phí ở đây với em.”
Dứt lời, anh liền giơ tay ấn nút thang máy, cánh cửa thang máy sau lưng Tô Lê chậm rãi mở ra, Giang Thần Hy nhìn cô một cái, bình thản nói: “ Thoả thuận li hôn anh đã ký tên rồi, em có yêu cầu gì thêm thì cứ bảo luật sư Vương thêm vào là được. Chuyện này anh đã toàn quyền giao cho luật sư Vương rồi, không cần phải qua sự đồng ý của anh nữa, anh không có nhiều thời gian đi đến văn phòng luật sư hết lần này đến lần khác, đây là lần duy nhất.”
Sau đó liền trực tiếp đi thẳng vào thang máy.
Nhưng mà, Tô Lê liền quay người giữ lại cửathang máy đang đóng vào, Giang Thần Hy nhìn thấy vậy liền lập tức ấn nút mở thang máy, sắc mặt hơi lộ vẻ tức giận nói: “ Em làm cái gì vậy! không ai nói cho em biết làm như vậy rất nguy hiểm sao?”
Tô Lê bình thản nói: “Em không cần biết hôm nay Giang thiếu có chuyện lớn thế nào, tóm lại em chưa nói xong thì anh đừng vội đi.”
“Tô Lê!”Giang Thần Hy cau mày nhìn cô, nghiến răng, thấp giọng nói: “ Được.”
Lúc này, điện thoại của Giang Thần Hy vang lên, anh đưa lên nhìn xong thì từ chối cuộc gọi, sau đó tắt máy, anh nhìn Tô Lê nói: “ Như vậy được chưa?”
Tô Lê bình thản cười: “ Được rồi.”
Dứt lời liền xoay người đi thẳng vào phòng khách nhỏ.
Luật sư Vương đẩy một phần tài liệu dày cộm đến trước mặt Tô Lê, nói: “ Cô Tô Lê, đây là tất cả tài sản trên danh nghĩa của ông Giang Thần Hy, căn cứ theo yêu cầu của anh ta, những cái này…”
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy đang ngồi trước mặt mình, trực tiếp dể tài liệu lên bàn, cụp mắt cười nói: “Giang thiếu, em đã nói, em chỉ cần những thứ thuộc về em, những cái khác, em không cần. Anh cũng đừng chia đôi tài sản của anh với em, em không có hứng thú.”
Giang Thần Hy nhìn cô, châm môt điếu thuốc, bình thản hút một hơi, hỏi: “ Vậy em nói xem, những đồ thuộc về em rốt cuộc có cái gì?”
Tô Lê nhìn anh, mìm cười nói: “ Vậy ý của Giang thiếu là em không có tư cách có gì sao?”
Giang Thần Hy chau mày nói: “Tô Lê, em không phải là người gây sự vô cớ.”
Giang Thần Hy không hiểu, tại sao Tô Lê cứ phải kiên trì chuyện này.
Anh cũng chắc chắn Tô Lê không phải không hiểu giữa bọn họ không có bất kỳ tranh chấp tài sản nào.
Vậy rốt cuộc cô muốn làm gì?
Cô cũng chỉ muốn tiền, không phải sao?
Giang Thần Hy hít sâu một hơi, chau mày.
Anh không muốn li hôn, chưa từng muốn. Nhưng mà vấn đề của bọn họ cứ mãi không chấm dứt, chỉ thêm gánh nặng cho cô mà thôi.
Cứ nhứ vậy cô sẽ không có cách nào lựa chọn và thay thế, không bằng anh thành toàn cho cô, tự mình buông tay trước, không có quan hệ rồi, tất cả quyết định của cô đều không còn liên quan đến anh nữa, không phải sao?
Tô Lê cười bình thản, nói: “ Vậy sao, Giang thiếu, em chỉ có thể nói anh đánh giá em quá cao rồi.” Dứt lời, cô lấy một món đồ trừ trong túi xách của mình ra, đặt lên bàn trà, bình thản nói: “ Em muốn quyền nuôi dưỡng con, những cái khác, chia theo tài sản trước khi cưới là được. Em không cần nhiều như vậy.”
Giang Thần Hy nghe xong, lập tức ngây người. Anh nhìn cô, giơ tay lấy hai trang giấy mà cô đặt trên bàn lên nhìn nhìn, mày cau lại rất chặt.
Mà sau đó anh lập tức ý thức được điều gì, vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, nói: “ Em biết thời gian của Giang thiếu rất quý báu, em đã nói xong yêu cầu của mình rồi.” Dứt lời, cô nhìn luật sư Vương bên cạnh, nói: “ Luật sư Vương, ông cũng nghe rõ rồi chứ.”
Luật sư Vương gật đầu, nói: “ Đã hiểu rõ.” Dứt lời liền nhìn Giang Thần Hy, cung kính nói: “ Giang thiếu, anh có ý kiến gì không? Nếu như không có ý kiến gì, tôi liền thêm điều kiện này vào.”
Giang Thần Hy nhìn đơn xét nghiệm, ngẩng đầu nhìn Tô Lê, trầm giọng nói: “ Có! Anh không đồng ý trao quyền nuôi dưỡng cho em?”
Tô Lê nhìn anh, vô cùng bình thản nói: “ Giang thiếu, anh đừng quá đáng, cuộc hôn nhân này từ đầu đến cuối anh nói li hôn thì không li hôn, anh nói không li hôn thì li hôn. Hiện tại vẫn đang trong bụng em, anh dựa vào đâu mà tranh với em!”
“ Dựa vào tôi là cha của đứa bé!” Giang Thần Hy nhìn cô, trầm giọng nói.
Tô Lê nhìn anh, nói: “ Được, nếu như anh vẫn cố chấp như vậy, chúng ta gặp nhau tại toà, em nhất định muốn quyền nuôi dưỡng đứa trẻ.”
Giang Thần Hy nhìn cô, hai người nhìn nhau giằng co, anh hít sâu một hơi, ra hiệu cho luật sư Vương để bọn họ nói chuyện riêng.
Luật sư Vương cười nói: “ Được, tôi vừa hay có chút chuyện cần xử lý, hai người từ từ nói.”
Dứt lời, luật sư Vương rời khỏi phòng khách, trở về văn phòng của mình.
Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ thở dài, đi đến ngồi bên cạnh cô, nhìn cô trầm giọng hỏi: “ Biết khi nào?”
Tô Lê nhìn anh, nói: “ Hôm kia. Nguyệt sự của em đã chậm hai tuần rồi, hôm kia em tự mua que thử thia, phát hiện đã có thai rồi. Để cho chắc chắn, em đi tìm bác sĩ xét nghiệm.”
Giang Thần Hy nihfn cô, con ngươi trầm xuống, nói: “ Tại sao không nói với anh?”
“ Không phải bây giờ Giang thiếu biết rồi sao? Dù sao em cũng không định giấu anh, em có quyền được biết.” Ngừng lai một chút, cô tiếp tục nói: “ Giang thiếu có thể suy nghĩ kỹ lại, dù sao đợi đến khi sinh còn một thời gian rất dài. Em chỉ cần quyền nuôi con, Giang thiếu không có con, sau này kết hôn với ai cũng không cần mang theo cái đuôi.”
Giang Thần Hy cau mày nói: “ Đừng làm náo loạn, chúng ta không li hôn nữa, được không?” Giang Thần Hy nhìn cô, trầm giọng nói: “ Là anh không đúng, là anh không tốt.”
Tô Lê nhìn anh, hít sâu một hơi nói: “ Giang thiếu, nếu như không có đứa bé này, anh vẫn kiên quyết muốn li hôn với em không phải sao? Nếu anh đã quyết định rồi, cần gì phải vì cái bất ngờ này mà miễn cưỡn bản thân chứ?chúng ta không cần vì đứa trẻ cái gì mà khoẻ mạnh lớn lên, sau đó cưỡng ép bản thân tiếp tục làm vợ chồng gì đó, không cần. Chẳng lẽ anh hy vọng đứa bé sau này lớn lên trong môi trường như vậy sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, cau mày nói: “Tô Lê, tóm lại, nếu em đã có bầu, anh sẽ không li hôn với em nữa., em cũng sẽ không làm em li hôn với anh. Hoặc là con cho anh, hoặc là không li hôn. Những cái khác em đừng nghĩ nữa.”
Tô Lê nói: “ Giang thiếu, anh nói chuyện hợp lý một chút, chẳng lẽ anh muốn em kiện ra toà sao? Tóm lại, em nghe nói li thân bao lâu liền có thể trực tiếp li hôn. Hiện tại chúng ta đã không còn tình cảm, không cần tiếp tục giày vò nhau nữa.”
Giang Thần Hy hơi nhíu mắt lại, bình thản nói: “ Nói lý lẽ. Chẳng lẽ em không biết Giang Thần Hy anh nổi tiếng bá đạo và không nói lý sao. Tóm lại, hoặc là không li hôn, hoặc là con cho anh nuôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...