Tô Lê đưa tay cầm thỏi son lên, tay nắm chặt lại, sau đó thuận tay ném vào thùng rác.
Đúng lúc này, bên ngoài có người ấn chuông.
Tô Lê mơ màng hồi thần lại, nhìn về hướng cửa, cô nghĩ nghĩ một chút rồi đi đến cửa, thông qua mắt mèo nhìn nhìn, quả nhiên không ngoài dự liệu, là Kiều Vi.
Tô Lê nhớ rõ, Kiều Vi rất thích nhãn hiệu son môi đó.
Tô Lê không có bộ dạng muốn trốn tránh, mà giơ tay mở cửa.
Kiều Vi dường như không biết người trong phòng là Tô Lê, khi Tô Lê mở cửa, sắc mặt hơi biến đổi.
“ Sao cô lại ở đây?” Kiều Vi nhìn Tô Lê liền buột miệng hỏi.
Tô Lê nhìn cô ta, bình thản cười, nói: “ Câu này của cô Kiều thật kỳ lạ. Sao tôi lại không thể ở đây?”
Dứt lời liền mở rộng cửa phòng, sau đó quay người đi đến trước quầy trong phòng, vặn nút mở chai nước uống một ngụm, ánh mắt liếc nhìn Kiều Vi một cái, nói: “ Cô Kiều có chuyện gì sao? Giang thiếu không có đây?”
Kiều Vi nhìn cô, ánh mắt loé lên một tia phẫn nộ, nhưng cũng chỉ loé lên rồi biến mất.
Thiệu Phương cầm cốc thuỷ tinh lên uống một ngụm nước, trong ánh mắt ẩn hiện sự thay đổi cảm xúc không nắm bắt được.
Kiều Vi trong ấn tượng của Tô Lê luôn là một bộ dạng thiên kim tiểu thư tiêu chuẩn
Mỗi động tác giơ tay nhấc chân, đều không xuất hiện điều gì không phù hợp với thân phận của cô ta. Cho dù ghen tị, bất mãn với Tô Lê nhưng cũng không thể hiện rõ như những người phụ nữ khác.
Đương nhiên, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, loại khí chất kiêu ngạo cũng sẽ được bộc lộ ra, nhưng Tô Lê cũng không cảm giác có sự thừa thãi.
Nhưng mà phụ nữ nhìn phụ nữ, luôn nhìn thấu và rõ hơn so với nam nhân.
Hơn nữa, cô ta quả thực có tình cảm nam nữ với Giang Thần Hy.
Cô luôn luôn cho rằng Kiều Vi là một người thâm tàng bất lộ. Có một cảm giác không nói ra lời, nhưng Tô Lê cũng thầm nhắc nhở bản thân, không thể xem thường người phụ nữ này.
Kiều Vi cười cười nói: “ Tối hôm qua muộn quá, lúc tôi rời đi không cẩn thận làm rơi một thỏi son ở đây, cho nên đến đây lấy lại.”
Tô Lê cụp mắt hơi nhướn mày, cười cười nói: “ Thỏi son? Vừa rồi tôi đúng là có nhìn thấy một thỏi son, nhưng mà tôi vứt đi rồi, cô Kiều xem xem có phải thỏi đó không?”
Cô hất hất cằm, ý bảo Kiều Vi xem thùng rác bên cạnh bàn làm việc.
Kiều Vi nghe xong sắc mặt trầm lại, cau mày nói: “ Cô dựa vào đâu mà ném đồ của tôi.”
Tô Lê nhìn cô cười cười nói: “Trong phòng của chồng tôi xuất hiện thứ đồ không phải của tôi, tôi không vứt chẳng lẽ để làm kỷ niệm à? Nếu như cô Kiều không ngại, thì nhặt lên, dù sao đó cũng là giấy vụn, không bẩn.”
Kiều Vi nhìn cô cười khẽ một cái, nói: “ Thôi, vứt thì vứt rồi, dù sao tôi cũng có rất nhiều son. Nếu như cô thích, tôi có thể tặng cô mấy thỏi, son môi của tôi không phải cứ có tiền là mua được.”
Tô Lê cười mỉm, nói: “ Không cần đâu, nhãn hiệu của tôi và cô dung khác nhau, màu son cũng khác. Cô Kiều phóng khoáng, thích chia sẻ với người khác, nhưng tôi lại khác ích kỷ, chỉ cần là đồ của tôi, thì chưa bao giờ chia sẻ với người khác. Đồ trang điểm hay người cũng giống nhau.”
Kiều Vi nghe xong, mặt liền biến sắc, nhưng vẫn mỉm cười: “ Vậy sao.”
Tô Lê cũng không tiếp tục chủ đề này, nhìn thời gian, bèn nói với Kiều Vi: “ Thời gian không còn sớm nữa, nếu như cô Kiều không ngại, chúng ta cùng ăn tối được không?”
Kiều Vi nghe xong không nhịn được cười một tiếng: “ Thực là ngại quá, tối nay tôi và Giang thiếu cùng tham dự một buổi tiệc, tôi là bạn gái của anh ấy hôm nay. Thần Hy cũng không nói với tôi là hôm nay cô đến, nếu sớm biết thì bạn gái nhất định sẽ là cô. Nếu không thì lát nữa nói với Thần Hy, bữa tiệc tối nay tôi sẽ không đi nữa.”
Tô Lê cụp mắt nhìn móng tay son đỏ tươi của mình, khoé miệng hơi cong lên, nói: “ Vậy thì không cần đâu, tôi còn không chuẩn bị quần áo. Chỉ là bạn gái của bữa tiệc mà thôi, cũng không phải bạn tình. Mặc dù tôi ích kỷ, nhưng mà đàn ông mà, trừ vợ của mình ra, những người phụ nữ khác cũng chỉ giống như túi xách trong tay phụ nữ chúng ta mà thôi, không cần tính toán, cô Kiều, cô nói đúng không?”
Sắc mặt Kiều Vi trầm lại, Tô Lê trực tiếp đem cô ta so sánh với đồ phụ kiện trang sức, làm cho cô ta vô cùng khó chịu, nhưng mà cô ta vẫn duy trì nụ cười, cụp mắt cười nói: “ Vậy sao, mặc dù cô và Thần Hy không có chính thức li hôn, nhưng mà chỉ cần thoả thuận li hôn một ngày chưa ký, thì hai người vẫn là vợ chồng không phải sao? Vợ là vợ, chắc chắn không có ai có thể thay thế?”
Tô Lê nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “ Tôi và Giang thiếu đang tốt đẹp, tại sao phải li hôn, cô Kiều nghĩ nhiều rồi.”
“ Không phải sao?” Kiều Vi nghe xong liền không nhịn được cười cười, nói: “ Vậy tối hôm qua tôi nhìn thấy thoả thuận li hôn trên bàn của Thần Hy là cái gì?”
Tô Lê nghe xong, trong lòng liền giống như bị một cây kim đâm thấu, nhưng vẫn thản nhiên cười cười, lắc lắc cốc rượu trong tay, cười nói: “ Cô Kiều, xem ra đúng là cô nghĩ nhiều rồi. Thời gian không còn sớm nữa cô Kiều vẫn là nên trở về chuẩn bị đi. Buổi tối không phải còn đi cùng Giang thiếu sao?”
Kiều Vi cười khẽ, sau đó trực tiếp rời đi.
Tô Lê vẫn duy trì nụ cười: “ Không tiễn.”
Kiều Vi đi ra đến cửa, lại quay đầu lại nhìn Tô Lê, sau đó mới rời đi.
Cửa từ từ đóng lại, nụ cười trên mặt Tô Lê cũng theo đó mà trầm xuống.
Ánh mắt của cô rơi xuống chồng văn kiện trên bàn giấy, cô bình tĩnh lại, trực tiếp đi thẳng đến, lật mở đống tài liệu. Cuối cùng, cô tìm thấy một thoả thuận li hôn trong túi giấy ở ngăn kéo.
Trong lòng Tô Lê đột nhiên trầm lại, bàn tay cầm thoả thuận li hôn bỗng nhiên run lên.
Ngón tay của cô miết nhẹ lên tên của Giang Thần Hy.
Nét bút của anh rất nặng, ngón tay có thể cảm nhận rõ từng nét chữ.
Cô miết đi miết lại, giống như đang miết một vết tích bình thường.
Trước mắt, bị một tầng nước làm nhoè đi, không nhìn thấy rõ nữa.
Cô ngẩng đầu chớp mắt, muốn làm cho nước mắt trong hốc mắt biến mất đi
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng cười tự giễu.
Cô để thoả thuận li hôn lại vào trong túi, sau đó để lại vào ngăn kéo, đóng lại.
Tô Lê lại đi rót hai cốc nước, một hơi uống hết, cô cố gắng nuốt nước xuống, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Trong lòng cô không ngừng nhắc nhở chính mình, không được khóc, không được khóc, cô không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình.
Cô uống rất nhiều nước, cuối cùng lại nôn hết ra.
Bị sặc đến nỗi nước mắt cũng không ngăn được trào ra, cô không biết là vì đau lòng hay vì sặc nước.
Cô ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, hoá ra sắc mặt của cô khó coi như vậy.
Cô khom người vỗ nước vào mặt, cắn răng, cố gắng để bản thân làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng cô tự nhủ, Giang Thần Hy không nói gì thì cô sẽ coi như là không biết.
Nhưng mà nghĩ đến đây, trong lòng cô lại vô cùng đau đớn.
Bởi vì cô hiểu rõ, nếu như không phải cô làm cho anh hoàn toàn mất hy vọng, thì anh cũng sẽ không ra quyết định như vậy.
Lúc này, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ, sau đó cô liền thấy Giang Thần Hy đứng ở trước cửa.
Anh nhìn cô, hơi cau mày, hỏi: “ Em sao vậy?”
Tô Lê nhìn anh, ánh mắt hơi hốt hoảng, cô thầm hít sâu vào một hơi, cười khẽ, nói: “ Không sao, ngồi máy bay lâu quá, nên hơi buồn nôn.”
Giang Thần Hy nhìn cô, đáy mắt hơi trầm xuống, anh đi đến trước mặt cô, lấy khăn mặt xuống, giơ tay lau nước trên mặt cô: “ Cảm thấy thế nào, khó chịu à?”
Tô Lê hơi nhìn anh, ánh mắt hốt hoảng. Nhìn Giang Thần Hy, cắn cắn môi, cong khoé miệng: “ Không sao, lần đầu ngồi máy bay lâu như vậy.”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm mặc một lát mới nói: “ Tối nay anh phải đi tham gia một bữa tiệc, em nghỉ sớm đi.”
“ Không mang em đi sao?” Tô Lê nhìn anh hỏi.
Giang Thần Hy cụp mắt nhìn, bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc một lát rồi bình thản nói: “ Em ngồi mười mấy tiếng máy bay cũng mệt rồi.”
Tô Lê cuối cùng hoảng hốt thu hồi ánh mắt, cụp mắt cười cười, nói: “ Là vậy à…”
Giang Thần Hy không tiếp tục nói chuyện này, quay người, mở tủ quần áo, thay một bộ vest, vừa thay quần áo vừa nói: “ Đồ ăn ở nhà ăn khách sạn không tệ, buổi tối em tự đi ăn một chút.” Ngừng lại, Giang Thần Hy quay lưng về phía cô, treo bộ quần áo vừa thay ra vào tủ, bình thản nói: “ Sau khi kết thúc bữa tiệc, anh sẽ bay đến Florida, em…”
Tô Lê nhìn anh, nói: “ Máy bay lúc mấy giờ, em cũng đặt một vé.”
Giang Thần Hy nghe xong hơi cau mày, hít sâu một hơi, anh không nói gì, mà quay người đến phía bàn giấy.
Trong lòng Tô Lê giống như bị người ta nhéo một cái, siết mạnh đau đớn, bởi vì cô biết, anh đi lấy cái gì.
Cuối cùng, Giang Thần Hy mở ngăn kéo, lấy tập văn miện ra, trầm giọng nói: “ Nếu em đã đến rồi, cái này cũng không cần đợi anh về mới đưa cho em. Cầm lấy đi, biệt thự ngô đồng để lại cho em, trước khi anh quay về sẽ cho người dọn dẹp. Ban đầu, là anh cưỡng ép em ở lại, xem ra là ý nguyện của mình anh. Nếu trong lòng em không có anh, anh cũng không làm khó em nữa. Anh thành toàn cho em. Như vậy em cũng không bị làm khó nữa, không cần lần nào cũng phải tìm cớ cho bản thân, tìm cách an ủi anh, em tự do rồi.”
Tô Lê nhìn anh, bàn tay buông thõng nắm chặt lại, móng tay cắm chặt vào da thịt, cả người không khống chế được run lên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...