Diệp Minh nhìn cô ta, nói: “ Không phải em hy vọng anh yêu em sao, anh đồng ý, em đừng hãm hại cô ấy nữa được không? Phương Nghiên, chỉ cần em không đi quấy nhiễu cô ấy nữa, chúng ta và Tô Lê sẽ không còn quan hệ gì nữa, chỉ cần không có quan hệ gì, em còn lo lắng gì?”
Phương Nghiên nhìn anh, đôi mắt đỏ lên, cố nhịn không để nước mắt rơi xuống, bật cười ra tiếng, nói: “ Diệp Minh, anh có biết anh nói câu này khốn nạn thế nào không! Yêu em? Vì Tô Lê mà anh nói yêu em? Kêu em không đi làm khó cô ấy nữa?”
Diệp Minh nhìn cô, cười cười nói: “ Anh vốn dĩ là một thằng khốn nạn, ba năm trước…” Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười khẽ nói: “ Không đúng, đã bốn năm rồi, từ ngày đó trở đi anh đã là một thằng khốn nạn. Phương Nghiên, sau này chúng ta còn phải sống như vậy mấy chục năm nữa, chẳng lẽ em hy vọng sau này cứ sống như vậy sao? Em nói, anh coi trọng nhất là lợi ích gia tộc, đúng, em nói đúng, anh chính là một người ích kỷ như vậy, nếu không từ đầu anh đã không chọn ở cùng em. Cho nên chuyện em thuê người, tạo dựng vụ tai nạn giao thông, cho dù trong tay anh có chứng cứ, anh cũng không lấy ra, nhưng em đừng quên, anh coi trọng em cũng coi trọng, chúng ta đều là những con châu chấu được buộc trên cùng một sợi dây. Chúng ta bởi vì gia tộc, đời này đã xác định là bị buộc trên sợi dây đó, trừ phi chết đi mới được giải thoát. Cho nên Phương Nghiên, chỉ cần em không đi tìm đám phụ nữ đó quấy rầy Tô Lê, anh sẽ đối xử tốt với em, vợ chồng người khác như thế nào, chúng ta cũng sẽ như vậy, em nghĩ kỹ đi.”
Dứt lời, Diệp Minh đứng dậy rời đi…
Đêm đó, mưa rơi rất lớn, Tô Lê đang chìm vào giấc ngủ bị tiếng sấm đánh thức, cô ngồi bật dậy.
Ngiêng đầu nhìn cánh cửa ban công, nước mưa bắn vào, cửa bị ướt một mảng lớn.
Tô Lê bị ác mộng làm cho sợ hãi, cả người đầy mồ hôi, cô sững sờ nhìn cửa, một lúc sau mới phản ứng lại, cô luồn tay vào tóc, đứng dậy đóng cửa.
Có muốn nhân lúc không có sấm sét để nhanh chóng đi đóng cửa, nhưng vừa chạm tay đến cửa, đột nhiên có một ánh chớp loé lên rạch ngang bầu trời.
Tô Lê hoảng sợ lùi lại hai bước, trực tiếp đâm vào một lồng ngực, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Giang Thần Hy cúi đầu nhìn cô. Trong ánh mắt anh có đầy ý cười, chỉ nghe thống giọng trầm của anh: “ Đừng đi chân đất, lấy dép đi vào.”
Tô Lê cười cười, gật đầu, quay người đi dép, quay lại thấy Giang Thần Hy đang đóng cửa, hỏi: “Anh trở lại từ lúc nào? Sao em không nghe thấy gì?”
Giang Thần Hy kéo cả rèm lại, nói: “ Về được một lúc rồi, thấy em ngủ say như vậy, anh không đánh thức em, dù sao anh cũng có rất nhiều việc phải làm.”
Tô Lê đi đến, lao vào lồng ngực anh, cười cười: “ Anh xong việc chưa?”
“ Vẫn chưa, sao thế?” Giang Thần Hy cụp mắt khẽ chạm nhẹ vào má cô, cười cười nói.
Tô Lê nghiêng đầu, cười nói: “Giang thiếu không phải nói, em bên cạnh cùng anh, anh cũng không cảm thấy chán sao?”
Giang Thần Hy trầm giọng cười nói: “ Được, vừa lúc có một cái tài liệu rất vô vị.”
Tô Lê đi làm hai cốc nước ép, thời tiết oi bức, làm một cốc nước ép hoa quả, rất tốt.
Tô Lê ngồi bên cạnh anh, thuận tay cầm một tập văn kiện, hỏi: “ Có thể xem không?”
Giang Thần Hy bình thản cười nói: “ Em là vợ anh, anh có gì em không thể xem được?”
Tô Lê dựa bên cạnh anh, lại lấy một tập văn kiện làm quạt, cười thở dài: “ Ức hiếp em xem không hiểu.”
Giang Thần Hy trầm giọng cười cười, cũng không tiếp tục vấn đề này, hỏi: “ Em sợ sét?”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh ừm một tiếng, tự giễu cười, nói: “ Thật không ra làm sao đúng không?”
“ Sao lại nói không ra làm sao?” Giang Thần Hy đưa tay vỗ đầu cô, mang theo chút cưng chiều: “ Cũng không phải chỉ có em mới sợ loại thời tiết này.”
Tô Lê nghiêng đầu dựa lên vai anh, hít sâu một hơi nói: “ Em không phải sinh ra đã sợ.”
Giang Thần Hy cụp mắt nhìn cô, hơi cau mày, anh vô thức liên tưởng đến Tô Lê có một lần bị tai nạn giao thông. Nhưng mà với vụ tai nạn giao thông đó, quả thực anh biết có chuyện như vậy, nhưng cụ thể thì anh chưa hỏi qua, cũng chưa nghe thấy Tô Lê nhắc đến.
Dù sao cũng là một chuyện không đáng nhớ đến. Quá trình này, chắc chắn không tốt đẹp.
Cổ họng anh hơi cuộn lên, nhưng cũng không hỏi.
Nhưng Tô Lê lại bình thản nói: “ Hôm tai nạn giao thông cũng là một hôm giống hôm nay, trời mưa rất lớn, sấm sét đánh rền vang, sau đó em liền rất sợ hãi loại thời tiết này.” Vừa nói, lại cười khẽ: “ Lúc đầu rất nghiêm trọng, ngay cả xe cũng không dám lái, chỉ cần gặp loại thời tiết n ày, em đều bị doạ đến cả người run cầm cập. Bác sĩ nói vì em bị ảnh hưởng tâm lý, sau đó phải mất chút thời gian mới không sợ như thế nữa.”
Giang Thần Hy nhìn cô, cau mày, trầm mặc một lúc.
Lúc Tô Lê nói, bộ dạng rất bình tĩnh, giống như nói một chuyện không liên quan gì đến cô.
Nhưng mà, trầm mặc được một lúc, anh dịu giọng hỏi: “ Có thể nói cho anh chuyện tai nạn không?”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cười cười nói: “Thực ra, cũng không có gì đáng nói, may mà em vẫn sống. Thực ra Giang thiếu nhìn ra em vẫn hơi cố kỵ, nhưng đối với em mà nói đã không sao rồi, em không muốn nói ra không phải không có cách nào chấp nhận hiện tại mà là bởi vì cho rằng có nói ra cũng không có ý nghĩa gì. Em may mà vẫn còn sống.” Vừa nói, cô vừa cọ cọ vào cánh tay anh, nói: “ Hoặc là người đã từng thoát chết mới nhận ra được ý nghĩa của sự sống, cho nên sau đó em đã thề rằng, nhất định phải sống cho tốt.”
Giang Thần Hy xoa xoa đầu cô, trầm giọng nói: “ Sau này hy vọng anh có thể trị được chứng sợ hãi này cho em.”
Tô Lê ngẩng đầu, cười nói: “ Vâng, được.” Dứt lời, cô liên hôn nhẹ lên má anh…
Lúc này, điện thoại của Giang Thần Hy vang lên, Tô Lê cũng thức thời, an phận ngồi im bên cạnh.
Thực ra, nói là một chút cũng không hiểu là không đúng, cô cũng không ngốc đến vậy, nhưng mà nói là có tinh thông hay không thì chắc chắn là không.
Giang Thần Hy hình như đợi đến bây giờ, chính là đợi cuộc điện thoại này. Nhận điện thoại liền ngồi trước bàn làm việc, đổi thành tai nghe, vừa nhìn văn kiện vừa nói với người bên đầu đây.
Vốn dĩ Tô Lê cũng không để ý lắm, chỉ thuận tay cầm một tập văn kiện, nhưng mà tai lại nghe thấy Giang Thần Hy và người đầu dây bên kia nói về Trần Miễn.
Tô Lê không biết rõ lắm tình hình của anh từ sau vụ việc đó, nhưng mà nghe nói Trần Miễn cũng đang phụ trách công trình nào đấy.
Nhưng mà sao cô luôn có cảm giác Giang Thần Hy đang đánh chú ý lên Trần Miễn.
Thực ra, điều cô lo lắng nhất chính là chuyện này.
Cũng không biết có phải liên quan đến trước sau hay không, trong lòng cô ít nhiều vẫn thiên vị Trần Miễn, nếu như Giang Thần Hy thực sự muốn ứng phó Trần Miễn, vậy Trần Miễn có chống lại được không?
Nghe đến nỗi hơi xuất thần, đến nỗi Giang Thần Hy cụp máy gọi cô, cô cũng không nghe thấy.
Giang Thần Hy trực tiếp đi đến, giơ tay nhéo nhéo tai cô, Tô Lê lập tức hồi thần, ngước mắt nhìn anh: “ Làm gì vậy?”
“ Làm gì? Anh gọi em, em làm gì mà ngây người hả?” Giang Thần Hy nhìn cô trả lời
Tô Lê để văn kiện trên tay xuống ngáp, nói: “ Buồn ngủ.”
Giang Thần Hy cười cười, nói: “ Được rồi, việc của anh làm xong hết rồi, thời gian cũng không còn sớm, ngủ sớm đi.”
Tô Lê giơ tay, làm nũng với anh: “ Giang thiếu cõng em đi.”
Giang Thần Hy đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.
Đôi mắt to của Tô Lê nhìn anh chớp chớp, sau đó lao vào anh cười cười, mang theo chút tính khí trẻ con.
Giang Thần Hy giơ tay nhéo nhéo mũi cô, quay người ngồi xổm xuống: “ Được, lên đi.”
Tô Lê đứng trên sopha, trèo lên, cô hôn khẽ má Giang Thần Hy: “ Giang thiếu đối với em thật tốt.”
Thực ra, đối với Giang Thần Hy, Tô Lê rất nhẹ, hai tay nắm trong tay đã cảm thấy rất nhẹ, huống hồ là cõng trên lưng.
Anh vỗ vỗ mông cô, nói: “ Ăn nhiều một chút, gầy quá cũng không tốt, biết không?”
Tô Lê nằm bò trên vai anh, cười nói: “ Vâng, đều nghe Giang thiếu.”
Trở về phòng ngủ, Giang Thần Hy để cô xuống giường, ôm cô ngủ.
“ Ngày mai anh phải đi công tác.” Giang Thần Hy nói
Tô Lê mở mắt nhìn anh, nói: “ Phải đi mấy ngày?”
Giang Thần Hy vuốt sống mũi cô, cười nói: “ Không nỡ sao?”
Tô Lê cụp mắt cười cười: “ Đúng vậy, không nỡ. Anh cũng không thể buộc em vào cạp quần mang em đi theo.”
Giang Thần Hy nghe vậy liền bật cười, nói: “ Anh cũng hy vọng buộc vào cạp quần để mang theo. Nhưng mà tiểu hồ ly của anh thả quen rồi, e rằng không buộc được.”
Tô Lê cũng cười.
Tô Lê ôm chặt cô vào lòng: “Đi công tác rất nhàm chán, không mang em theo. Em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, anh đi khoảng bốn, năm ngày, xem tình hình có thuận lợi hay không.”
Tô Lê ừm một tiếng: “ Được, e biết rồi.”
Cả một đêm, mua lớn bị gió quật vào cửa kính, để lại từng vệt nước chảy dài.
Máy bay của Giang Thần Hy là 2h chiều, nhưng mà lúc đó Tô Lê đang ở trong trường quay, cho nên không thể đi tiễn.
Lúc cô đang tạo hình, nhìn điện thoại, vì thời tiết không tốt nên Tô Lê hơi lo lắng về chuyến bay.
Hoa Hoa mang một cốc nước cho cô, nhìn bộ dạng lo lắng của Tô Lê, cười nói: “Vẫn là lần đầu nhìn thấy chị Tô Lê quan tâm như vậy.”
Tô Lê trừng mắt nhìn cô, hỏi: “ Chuyến bay của Giang thiếu có vấn đề gì không?”
Hoa Hoa cười nói: “ Không có, không có, chj Tô Lê, chị yên tâm đi, lúc chị đang chụp hình thì ông chủ có gọi điện đến, anh ấy nói là đã lên máy bay, khi nào đến nơi sẽ gọi điện.”
Ngày trước, cô cảm thấy loại quan tâm này rất vô vị, không đáng để quan tâm, nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một người bình thường, có thong dong đến mấy cũng là một người phụ nữ bị một người đàn ông lấp đầy tâm trí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...