Tô Lê không chú ý đến sự thay đổi của anh, cô rót một cốc nước đưa qua:" Này, uống chút nước đi."
Nhưng mà Giang Thần Hy hơi thất thần nhìn cô:" Sao thế? Miệng đau à?".
Giang Thần Hy nhìn cô, giơ cánh tay không bị thui ra xoa đầu cô, nói:" Tôi vẫn luôn cho rằng, người phụ nữ độc lập như em lại có thể nói ra những lời như vậy."
Tô Lê đột nhiên ý thức được điểm này hơi sững người.
Ngộ nhỡ tối qua anh có chuyện gì, cô nên làm thế nào? Cô nên làm thế nào?.
Giang Thần Hy nhìn cô, nói:" Hoá ra... Em lại lo lắng cho tôi như vậy."
" Nếu không thì sao?" Tô Lê nhìn anh nói:" Lúc đó hiện trường quá hỗn loạn, cho nên em không có không quan tâm anh, anh là chồng em, sao em có thể không quan tâm, không để ý."
Giang Thần Hy nhìn cô, khoé miệng cong lên, ừm một tiếng:" Được, tôi biết rồi."
Thím Trương vội vàng chạy đến, nhìn thấy Giang Thần Hy thì kinh ngạc:" Thiếu gia, sao lại thế này. Sao lại bị thương nặng như vậy chứ".
Giang Thần Hy nói qua tình trạng của mình,cũng khẳng định anh không hề đua xe.
Thời tiết không tệ, Tô Lê dù anh ra ngoài đi dạo, Giang Thần Hy không muốn ở trong bệnh viện.
Cho nên, buổi chiều định đợi có kết quả thì ra viện. Nhưng thím Trương không đồng ý, nói được hai câu thì nước mắt liền chảy ra.
Vừa khóc vừa nói với Tô Lê Giang Thần Hy mệnh khổ ra sao, bị thương thành thế nào cũng không chịu nói ra, cuối cùng Tô Lê liền làm chủ, để Giang Thần Hy trong viện điều trị mấy ngày.
Tô Lê ngồi một bên nhìn anh, nói:" Thím Trương thật lòng quan tâm anh."
Giang Thần Hy ừm một tiếng, nói:" Từ hồi tôi còn rất nhỏ đã chuyển ra ngoài sống một mình. Tôi nhớ là tôi bị thủy đậu, Giang gia sợ tôi lây bệnh cho những đứa trẻ khác liền để thím Trương đưa tôi ra ngoài sống. Sau đó, tôi khỏi bệnh cũng không quay về Giang gia nữa, một mình mặc dù không náo nhiệt nhưng tự do một chút. Tôi nói với ông nội, ông không nói gì liền cứ như vậy."
" Anh không lo là Giang gia vĩnh viễn không quản anh nữa sao?" Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy nhìn cô, bình thản cười nói:" Chưa nghĩ qua. Nhưng tôi nghĩ lão gia sẽ không làm vậy, ông ta làm gì cũng có mục đích, ông ta thà giữ lại mấy con đường để lựa chọn, cho dù chúng không dùng đến cũng vậy."
Tô Lê nhìn anh, cười cười, thu hồi lại tầm mắt nhìn về phía trước, cười nói:" Ở một vài phương diện, anh càng giống Giang lão gia."
Giang Thần Hy cụp mắt cười nói:" Vậy sao."
Tô Lê dựa vào vai anh, nhắm mắt lại:" Hãy sống cho tốt, Giang Thần Hy, cái gì cũng có thể cược, nhưng đừng bao giờ đánh cược mạng sống của mình. Có thể sống cũng không dễ dàng rồi."
Giang Thần Hy hơi cúi đầu hôn lên trán cô, khẽ ừ một tiếng.
Giang Thần Hy ở bệnh viện ba ngày, xác định không còn vấn đề gì, chỉ cần về nhà chú ý không để vết thương bị nhiễm trùng là được.
Nhưng mà vừa xuất viện thì Giang Thần Hy đã phải đi công tác.
Nhưng mà Tô Lê cũng không nói gì nhiều cũng không nói mấy lời quan tâm, chỉ dặn dò A Hào quan tâm anh một chút.
Hoa Hoa nhìn Tô Lê cười nói:" chị Tô Lê, sao chị không nói mấy câu quan tâm Tổng giám đốc một chút
Tô Kê lật lật cuốn kịch bản trong tay, vừa xem vừa nói:" Tôi có nói thêm vài câu thì vết thương của anh ấy cũng không lập tức khỏi được.Hơn nữa, anh ấy đây là tự chuốc khổ. Cả một đống tuổi rồi mà cứ làm như mới hai mươi tuổi đầu, làm thành như vậy. Chỉ bị thương một chút, có lẽ sẽ lành nhanh thôi."
Hoa Hoa cười nói:" Rõ ràng lo lắng như vậy, già mồm."
Tô Lê cụp mắt cười, chọc trán cô:" Đúng vậy, đúng vậy, bị em nói đúng rồi. Được chưa?"
Hoa Hoa thè lưỡi, bày ra mặt quỷ.
Hai người nói chuyện một lát thì có tiếng gõ cửa. Hoa Hoa hưng phấn ra mở cửa, vốn dĩ tưởng là chuyển phát nhanh của mình, nhưng không ngờ có người đứng ở cửa cung kính hỏi:" Xin hỏi, cô Tô Lê có ở đây không?"
" Ông là...?" Hoa Hoa nhìn nhìn đánh giá đối phương.
Tô Lê dựa người vào Sopha, ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở cửa, không ngờ là A Trung bên cạnh Giang lão gia.Tô Lê dựa người trên sopha, bình thản nói:" Hoa Hoa, để ông ấy vào."
Hoa Hoa ồ một tiếng, khó hiểu nhìn ông ta, sau đó mời ông ta vào.
A Trung đi đến trước mặt Tô Lê, cung kính nói: “Thiếu phu nhân, tiên sinh mời cô đi uống trà chiều, không biết cô có thời gian không?”
“ Uống trà chiều?” Tô Lê để quyển kịch bản trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn ông ta.
Loại người này, đã trải qua phong ba bão táp, thái độ đối với Tô Lê cung kinh nhưng không siểm ninh, thái độ vừa khéo.
“ Đúng vậy, nếu như thiếu phu nhân có thể đi, thì xe ở bên ngoài đợi rồi.”
Tô Lê nhìn ông ta, không lập tức trả lời.
Hiển nhiên là Tô Lê đang suy nghĩ tại sao Giang lão gia lại đột nhiên gọi cô đi uống trà chiều, đúng là làm người ta phải suy nghĩ, nhưng điều mà Tô Lê chắc chắn là đây không phải là chuyện tốt.
Tô Lê cười nói: “ Được, nếu ông nội mời tôi uống trà, tôi đương nhiên phải đi rồi.”
Thay quần áo, cô theo A Trung đến chỗ Giang lão gia, là một quán trà thanh nhã.
Đi qua một câu cầu nhỏ, đi vào một gian phòng riêng.
Tô Lê đi vào, cung kính chào hỏi Giang lão gia.
“ Ngồi đi.” Giang lão gia bình thản chỉ vào vị trí trống trước mặt.
Tô Lê ngồi xuống tấm đệm cỏ, cung kính rót trà cho Giang lão gia, đẩy đến trước mặt ông.
Tô Lê cụp mắt cười nói: “Giang lão tiên sinh, ông đột nhiên gọi tôi đến đây uống trà, nhưng tôi nhìn ông không phải là muốn uống trà, mà là có chuyện muốn nói.”
Tô Lê không gọi ông ta là ông nội, mà gọi là Giang lão tiên sinh.
Đổi cách xưng hô liền có thể chứng minh, Tô Lê biết rõ mình ở trong Giang gia, trước mặt Giang lão gia không có địa vị gì.
Nhưng mà cô bày ra vị trí của mình, hơn nữa không siểm không ninh, bỉnh thản như không, đích thực cũng chứng minh cô là người rất có khí thế.
Giang lão gia hút một hơi thuốc, bình thản nói: “ Cô đúng là thông minh hơn nhiều cái người mà A Miễn chọn.”
Tô Lê nhìn ông ta, cười cười: “Giang lão gia, ông có gì liền nói thẳng đi. Ông khen ngợi người khác như vậy, tôi thực sự không quen.”
Giang lão gia nhíu mày nhìn cô, cười bình thản, ông cầm chén trà mà Tô Lê rót lên, nhẹ nhấm một ngụm: “ Quan hệ của cô và A Miễn rốt cuộc là gì? Tôi hy vọng cô có thể trả lời sự thực.”
Tô Lê nhìn ông ta, cười mỉm nói: “Quan hệ gì… nói ra thì dài dòng lắm. Không biết Giang lão tiên sinh nghe được từ đâu?” Thái độ không nóng không lạnh của đô xác thực làm mặt Giang lão gia trầm xuống.
Nhưng dù sao ông ta cũng là người từng trải. Nói cách khác, người như ông ta, có việc nào chưa trải có người nào chưa gặp?
Cho nên Tô Lê mới học bộ dáng đáng thương như Vương Tĩnh Nhã.
Ít nhất Tô Lê biết rằng, trong lòng ông ta vẫn rõ rang.
Hơn nữa, cô cũng hiểu,ông ta cũng nhìn ra được sự thách thức của cô.
Giang lão gia nhìn cô, híp mắt lại, cười khẽ, nói: “ Nha đầu, cô đang thách thức tôi?”
Tô Lê lại rót trà cho ông ta, cười cười: “ Không phải thách thức, mà cảm thấy Giang lão gia hỏi câu này là dư thừa. Nếu ông đã hẹn tôi ra ngoài uống trà, cố tình không phải ở Giang gia, chứng tỏ ông không muốn cho người khác nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay. Hơn nữa, nếu ông đã hỏi như vậy, chắc chắn ông đã cho người điều tra, cho nên tôi cảm thấy tôi khong cần nói nhiều nữa. Nhưng mà, về việc ông biết như thế nào…tôi cảm thấy tôi không cần phải giải thích, đều xem ông nhận thức thế nào, không phải sao?”
Giang lão gia nheo mắt nhìn cô, trầm giọng cười một tiếng, nhưng cũng không nói gì, ra hiệu cho A Trung bên cạnh, bình thản nói: “ Bản hợp đồng này, cô xem qua đi.”
Dứt lời, ông ta liền đứng dậy đi đến trước cửa sổ, dường như là muốn cho cô thời gian để xem.
Tô Lê ngẩng đầu nhìn ông ta, sau đó lại cúi xuống nhìn tài liệu trong tay.
Tô Lê xem xong bản hợp đồng, cười khẽ, nói: “ Giang lão tiên sinh, bản hợp đồng này là cho tôi?”
Giang lão gia chắp tay sau lưng nhìn Tô Lê phía sau lưng đã đứng dậy, nói: “ Đúng vậy”
“ Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, cho nên Giang lão gia, chuyện này… là tại sao?”
Giang lão gia bình thản nói: “Lập tức li hôn với Giang Thần Hy, lập tức ra nước ngoài, tôi sẽ sắp xếp cô ở Mỹ, bản hợp đồng này ngay lập tức có hiệu lực. Cô sẽ có tất cả trong bản hợp đồng này, hơn nữa sẽ có một bản hợp đồng năm năm, với điều kiện của cô, không đến hai năm, cô sẽ là minh tinh nổi tiếng.
Tô Lê nghe xong, không nhịn được cười một tiếng, bình thản nói: “Li hôn, tại sao?” Dừng một chút, dường như cô cảm thấy nói như vậy không đúng, lập tức sửa lại, nói: “ Không đúng, tôi nên hỏi là, Giang lão gia, ông đây là… là vì Giang thiếu sao? Nếu như ông vì Giang thiếu, vậy thì tôi không hiểu lắm. Ban đầu tôi muốn kết hôn, sau ông không đưa cho tôi bản hợp đồng này? Bây giờ chúng tôi đã kết hôn được nửa năm, ông mới nghĩ ra, có phải hơi muộn rồi không. Bây giờ gạo đã nấu thành cơm rồi, ông lại nghĩ ra muốn tôi và Giang thiếu li hôn, hơi không hợp tình hợp lý nhỉ?”
Giang lão gia hơi chau mày, lại bình thản nói: “Cô Lê thông minh như vậy, không thể không hiểu dụng ý thực sự của tôi?”
Tô Lê bày ra bộ dạng nghi hoặc bình thản cười, nói: “ Không hiểu, tôi thực sự không hiểu, Giang lão gia, xin hỏi ý của ông là gì? Tô Lê tôi gia thế không tốt, danh tiếng lại xấu, khi tôi và Giang thiếu đến với nhau, cũng không thấy ông hỏi một câu, vô cùng rộng lượng tiếp nhận, làm tôi trở thành Giang thiếu phu nhân. Bị bao nhiêu người cười chê Giang gia lại tìm một người phụ nữ như vậy để làm Giang thiếu phu nhân, nhưng mà bây giờ ông biết quan hệ của tôi và Trần Miễn, ông lại lập tức bắt tôi xuất ngoại, tại sao? Không phải họ đều là cháu của ông sao. Nhưng thái độ của ông, thực sự làm tôi không hiểu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...