Tô Lê mất kiểm soát hét lên: “ Trần Miễn.”
Cô muốn xông qua đó, bị đám người bên cạnh ngăn lại, nhân viên cứu hộ lập tức chạy đến, lấy vòi nước hạ nhiệt độ cho xe.
Trong lúc mọi người nín thở đợi người cứu hộ mở cửa xe, chỉ nhìn thấy Trần Miễn từ trong khoan lái chầm chậm bước ra.
Xe đã được nâng tiến, độ an toàn cũng được tăng cao, va chạm như thế này, có lẽ đối với chiếc xe này mà nói, vẫn có thể chịu đựng được, có điều thân xe đã bị nát cả rồi.
Lúc mọi người đang dồn hết sự chú ý của mình về phía Trần Miễn.
Tô Lê cũng vừa chạy qua, lại nghe thấy một người hét lên “ mau đến đây, Giang thiếu gia hình như bị thương rồi.”
Tô Lê nghe thấy, lập tức dừng bước hướng mắt về phía Giang Thần Hy, vào khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như chính bản thân mình ngừng hô hấp.
“ Giang thiếu gia” cô lập tức chạy đến.
Xe của Giang Thần Hy đâm bào hàng rào, một bên thân bị lõm vào, vẫn may không phải vị trí lái.
Tô Lê mở cửa xe nhàu vào trong, cánh tay của Giang Thần Hy rủ xuống, máu từ mu bàn tay chảy ra,” Giang… Giang thiếu gia, anh làm sao vậy?”
Giang Thần Hy dựa vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn cô điềm đạmn nói: “ Tôi đều không nghe thấy em gọi tôi, em không lo lắng cho tôi ư?”
Tô Lê cúi đầu nhìn bàn tay đang chảy máu của anh, nghe anh nói như vậy, cô ngước đầu lên, nhìn vào ánh mắt đen tuyền của anh nói: “ anh đã như thế này rồi còn tính toán với em chuyện này, đi bệnh viện trước đã nào.”
Vừa nói, xe cứu thương cũng tới.
Thật may, trong xe của Giang Thần Hy có 4 túi hơi an toàn, không thì e rằng anh càng bị thương nặng hơn.
Tô Lê nhìn anh được người ta đưa ra khỏi xe, bộ đồ trên người anh bị máu thấm ước cả ra, nhìn thôi cô đã khó thở.
Cô theo xe cứu thương cùng đến bệnh viện, trước khi đi, cô còn nhìn liếc qua Trần Miễn, khẽ chau mày….
Qua một loạt xét nghiệm, Giang Thần Hy được chẩn đoán không có gì đáng lo.
Tô Lê ngồi bên giường bệnh nhìn Giang Thần Hy đang ngủ, trầm ngâm không nói gì.
Lúc này, có người ra ngoài một chuyến, nói là bên ngoài có ai đó đang cãi nhau.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, anh vẫn chưa tỉnh, rồi sau đó đứng lên, đi ra ngoài.
Là người trong đoàn xe của Trần Miễn và Lục Cảnh Niên cãi nhau, nếu như không phải hai bên đều có người cản lại thì cũng đã đánh nhau ầm ĩ lên rồi.
Tô Lê đứng một nên nghe đầu đuôi câu chuyện, đại khái là cãi nhau chuyện trận đua xe này.
Tô Lê ở đội xe của Trần Miễn thời gian cũng khá lâu, những gì họ cãi nhau, ít nhiều nghe cũng hiểu được.
Đại khái là có phải Trần Miễn cố ý đâm vào Giang Thần Hy mới xảy ra sự cố như vậy.
Tô Lê nghe một hồi thì đứng trước mặt hai người bọn họ điềm đạm nói: “ Các anh nếu như vẫn chưa hiểu được vì sao thì ra ngoài từ từ mà chất vấn nhau tiếp.”
Cô liếc một cái người trong đội xe của Trần Miễn, rồi lại nhìn Lục Cảnh Niên, nói: “ Hiện tại việc này quy về trách nhiệm của ai thì có ý nghĩa gì chứ? Trần Miễn và Giang Thần Hy đều đang nằm trong giường bệnh, các anh nên cảm thấy may mắn vì họ chỉ bị thương nhẹ thôi mới đúng.”
“ Chị Tô Lê…….” Vẫn có một người không phục, định nói gì đó, liền bị anh Thái ngăn lại, anh ta nhìn Tô Lê nói: “ Thiếu phu nhân nói đúng đấy, các cậu về trước đi, tôi và vợ tôi ở lại chăm sóc Trần Miễn.”
Anh Thái đã lên tiếng, cả đám người đều giải tán.
Anh Thái nhìn Tô Lê rồi hỏi: “ Chuyện này có cần nói một tiếng với Giang gia không, suy cho cùng bây giờ thân phận cậu ấy đã khác rồi.”
Tô Lê hít một hơi sâu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “ Không cần đâu, Trần Miễn cũng không sao rồi, không nên làm to chuyện, em đã cho người giấu chuyện này cả rồi.”
Anh Thái gật đầu, sau đó cũng không nói gì thêm.
Sau khi anh Thái rời đi, Tô Lê nhìn qua Lục Cảnh Niên.
Thật ra cô luôn nghi ngờ mối quan hệ giữa Lục Cảnh Niên và Giang Tử Thần, Anh ta dường như còn thân thiết với Giang Thần Hy hơn là anh ruột của anh ta- Lục Tử Thần.
Tô Lê nhìn anh ta, hít một hơi thật sau rồi nói: “ Được rồi, Giang thiếu gia đã không sao cả rồi, Lục thiếu gia cũng nên trở về nghỉ ngơi, ở đây, có tôi chăm sóc anh ấy được rồi.”
Lục Cảnh Niên nhìn cô khẽ cười rồi nói: “ Tô Lê, nói thật, cô thật biết cách làm đục nước cơ đấy, hai con người này bị cô xoay cho đầu óc mê muội cả rồi, đến bản thần đang làm gì cũng không biết nữa.”
“ Vậy sao, vậy là chuyện này, chung quy từ đầu đến cuối đều là lỗi của tôi rồi.” Tô Lê khẽ cười điềm đạm đáp.
Lục Cảnh Niên nhìn cô nói: “ chuyện trận đấu là do Trần Miễn đề ra, vả lại nếu như Trần Miễn không cố ý đâm vào đuôi xe của Giang Thần Hy, thì đã không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, hơn nữa nếu trong thời khắc cuối cùng Giang Thần Hy không lái xe đâm vào hàng rào thì e rằng cậu ta lành ít dữ nhiều rồi.”
Tô Lê nghe xong bỗng sửng người, tay cô bỗng nắm chặt thành nắm đấm.
Cô hít một hơi sâu chỉ “Ồ” một tiếng, rồi coi như không có chuyện gì đáp lời: “ Là như vậy sao?”
Lục Cảnh Niên nhìn cô khẽ chau mày, dường như cảm thấy thái độ của Tô Lê quá đổi lạnh nhạt, khiến anh không lời nào để nói, liền quay lưng rời đi.
Không lâu sai đó, A Hào làm xong việc cũng chạy qua, Tô Lê bảo cậu ta trở về nghỉ ngơi.
Cô xoa xoa ẩn đường, đầu óc có chút căng thẳng.
Cô hít một hơi sâu, rồi khẽ thở dài.
Cô ngồi trên cái ghế dài ngoài hành lang, không có ý định đi ngủ.
Giang Thần Hy vừa được tiêm thuốc liền ngủ thiếp đi, cô không muốn vào trong làm anh tỉnh giấc.
Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương không hề nhẹ, vết rách trên cánh tay do mảnh thủy tinh vỡ cắt một đường rất sâu phải may đến bảy tám mũi.
Cô là định ngồi bên ngoài một lát, cũng tiện thể để bản thân bình tĩnh lại.
Không biết bao lâu sau, cô có cảm giác ai đó đang đứng trước mặt mình.
Cô ngẩn đầu, không ngờ lại là Trần Miễn.
“ Sao lại ngồi một mình ở đây, không về nghỉ ngơi đi” cậu trầm giọng hỏi.
Tô Lê nhìn cậu nói: “ Cậu không nghỉ ngơi đi.”
Trần Miễn ngồi xuống bên cạnh cô rồi nói: “ Không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo, thật không ngờ thấy cậu ngồi một mình ở đây, cậu là……”
Cậu bỗng ngắt quãng nhìn cô, cảm xúc phức tạp.
Tô Lê khẽ than một tiếng, sau đó trầm ngâm một hồi lâu rồi nói: “ Trần Miễn, tại sao cậu lại làm như vậy?”
Trần Miễn nhìn cô, khẽ cười rồi đáp: “ Thương xót rồi ư? Anh ta chẳng qua là bị một vết thương ngoài da mà thôi.”
Tô Lê nhìn cậu, không thốt nên lời,khẽ thở dài, cắn chặt môi, rồi nói: “ Trần Miễn, là cậu cố ý đâm vào đuôi xe anh ấy đúng không?”
“ Phải” Trần Miễn không có một chút biện minh nào cả, trả lời dứt khoát.
Tô Lê khẽ chau mày nói: “ Tại sao lại làm thế? Mình còn nghe Lục Cảnh Niên nói, chuyện này là do cậu khơi ra, có đúng vậy không?”
Trần Miễn khẽ cười rồi nói: “ Đúng vậy.”
“ Cậu…” Tô Lê hít một hơi thật sâu, nhắm nghiên mắt, kiềm lại sự tức giận.
Trần Miễn hít một hơi sâu, không hề nhìn cô, điềm đạm nói: “ Anh ta có tư cách gì có cậu? Lẽ nào cậu đã quên, anh ta đối xử với cậu như thế nào rồi ư? Cậu quên rằng anh ta đã làm những chuyện gì với cậu rồi ư? Anh ta từng vì một người phụ nữ mà muốn lấy mạng cậu, cậu chẳng lẽ không biết sao?”
Tô Lê nhìn cậu, trầm ngâm không nói gì.
Có những chuyện, muốn nói rõ ràng thật khó.
Lúc này, có tiếng bước chân gấp gáp.
Ngẩn đầu lên nhìn, là Vương Nhã Tịnh, không biết là ai báo cho cô ta biết.
Cô ta nhìn sắc mặt của Tô Lê bỗng trùng xuống, cô ta tiếp tục đi đến: “ Trần ca, anh… anh không sao chứ?”
Trần Miễn không để ý đến cô ta, cậu nhìn Tô Lê khẽ cười rồi nói: “ Cậu vẫn không hiểu ư?”
Nói rồi cậu quay lưng rời đi, bàn tay bất giác nắm thành nắm đấm.
Cậu không hiểu là mình yêu cậu, cậu không hiểu mình vì cậu đánh đổi mọi thứ, cậu không hiểu thứ mình muốn thật sự chỉ có Giang gia ư? Thứ mình cần chỉ có cậu, chỉ có cậu mà thôi, nhưng cậu chưa bao giờ hiểu.
Trần Miễn rời đi rồi. cậu ấy không ở trong viện nữa, xuất viện rồi.
Vương Nhã Tịnh nhìn Tô Lê, cô nghiến chặt răng, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút chột dạ, nên không dám nói thêm gì, cô ta theo Trần Miễn rời khỏi.
Tô Lê thở dài, quay người trở vào phòng bệnh của Giang Thần Hy.
Cô tìm một vị trí thoải mái trên sô pha trong phòng bệnh để nằm xuống.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, trên người cô có thêm một tấm thảm,không biết là đắp lên từ lúc nào.
Cô ngồi dậy, định thần trở lại, nhìn thấy bác sĩ đang thay thuốc cho Giang Thần Hy.
“ Vết thương của Giang tiên sinh chú ý không được đụng nước, hai bản xét nghiệm kia hoàn thành, nếu không có gì đáng lo thì có thể xuất viện.”
Giang Thần Hy chỉ “ Ừ” một tiếng, không có một chút biểu cảm trên gương mặt.
Bác sĩ dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.
Giang Thần Hy đợi bác sĩ rời đi, liền đi về phía phòng vệ sinh, ánh mắt anh hướng vào bên trong.
Là Tô Lê vừa vào trong, đánh răng rửa mặt.
Giang Thần Hy dùng tay không bị thương, giúp cô nắm lấy tóc bị xõa ra sau lưng.
“ Sao không về nghỉ ngơi?” Giang Thần Hy hỏi.
Tô Lê ngẩn đầu lên nhìn anh, nếu như không phải anh đang mặc bộ đồ bệnh nhân, thật sự không nhìn ra anh đang bị thương.
Cô điềm đạm nói: “ Anh bị thương đến như vậy, em còn có thể trở về ngủ một giấc ngon lành, có phải là quá không có tình người rồi không?”
Giang Thần Hy nhìn cô, ánh mắt khẽ trùng xuống, dùng ngón tay lau đi vài giọt nước trên má cô.
Cúi người, hôn lên môi cô, “ Khiến em lo lắng rồi, xin lỗi!”
Tô Lê khẽ thở dài nhìn anh rồi nói: “ Sao anh không chịu nằm yên.”
Giang Thần Hy khẽ cười rồi nói: “ Tay tôi bị thương, đâu phải chân bị thương.”
Tô Lê dìu anh trở về giường, cô nói: “ Nằm xuống đi, ai mà biết được anh còn bệnh gì khác nữa không, em ở đây với anh, em đã gọi điện cho dì Trương rồi, nói dì ấy đem cơm đến.”
Giang Thần Hy dựa vào đầu giường nhìn cô, trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Giận rồi ư?”
Tô Lê đáp: “ Giận gì chứ, nhưng sau này nếu Giang thiếu gia không muốn sống nữa, cảm thấy cuộc đời này dài quá,muốn chết đi thì làm ơn sớm báo cho em một tiếng, em không muốn thành quả phụ.”
Giang Thần hy khẽ cười rồi nói: “lại nghe ai nói gì bậy bạ rồi?”
Tô Lê nhìn anh nói: “ Không nghe ai nói bậy bạ cả, em chỉ là không hiểu tại sao Giang thiếu gia lại cược cái này với Trần Miễn.”
“ Cậu ta không phải thần xe ư? Đọ sức một chút, là chuyện thường.” Giang Thần Hy điềm đạm nói.
“ Anh….” Tô Lê chau mày rồi nói: “ Anh bao nhiêu tuổi rồi, lại còn không biết suy nghĩ như vậy,, anh có nghĩ đến việc, nếu như hôm qua anh có chuyện gì bất trắc thì phải làm sao chứ?”
Giang Thần Hy bỗng sửng người nhìn cô……..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...