Chinh Phục Ông Xã Lạnh Lùng
Khuất Vân Di đang ngủ thì cảm thấy trống rỗng, cô quơ quơ tay để tìm Doãn Đình Nghiêm nhưng không thấy anh đâu.
Khuất Vân Di hốt hoảng ngồi bật dậy nhìn xung quang nhưng không thấy Doãn Đình Nghiêm.
Không phải lúc nãy anh còn ôm cô ngủ sao?
Khuất Vân Di xuống giường đi qua thư phòng tìm Doãn Đình Nghiêm nhưng vẫn không thấy.
Anh có thể đi đâu được chứ ngoài phòng ngủ và thư phòng?
Khuất Vân Di suy nghĩ chuyện gì đó rồi đi nhanh xuống lầu.
Nhìn thấy vệ sĩ đứng canh gác ở trước cửa nhà thì cô đã hiểu.
Doãn Đình Nghiêm đã lừa gạt cô ngủ rồi bỏ đi.
" Doãn Đình Nghiêm đi đâu? "
Khuất Vân Di hét vào mặt vệ sĩ.
Cô không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi.
Lòng của cô bây giờ như lửa đốt.
" Thiếu phu nhân, thiếu gia đi công việc một lát.
Ngài ấy dặn dò không cho thiếu phu nhân ra ngoài "
Vệ sĩ mặt xanh lét nói.
Ai mà không biết Khuất Vân Di rất hung dữ và còn được Doãn Đình Nghiêm cưng chiều, sủng nịnh.
" Mau đưa tôi đi gặp anh ấy.
Nhanh lên "
" Không được đâu thiếu phu nhân "
" Các người không xem lời nói của tôi ra gì à, mau lên "
Khuất Vân Di hùng hổ bước ra nhưng vệ sĩ ngăn lại.
Mọi người ở đây ai cũng biết Doãn Đình Nghiêm đã đi đâu? Tìm gặp ai.
Nơi đó quá nguy hiểm với cô và đều quan trọng hơn là cô đang mang thai nên dù thế nào cũng không được đi đến đó.
Khuất Vân Di thấy mình không ra khỏi đây được liền đi lại sofa ngồi xuống chờ anh khóc như đứa trẻ.
" Doãn Đình Nghiêm đáng ghét...híc xấu xa...!anh mà dám bỏ rơi em là em sẽ cùng con xuống dưới đánh chết anh...huhu "
Khuất Vân Di cứ ngồi khóc, lo lắng cho Doãn Đình Nghiêm.
Cô nhìn ra ngoài thì thấy trời sắp sụp tối mà vẫn không thấy anh về.
" Bảo bối, ba con rất đáng ghét phải không? Ba làm cho hai mẹ con mình lo lắng "
Khuất Vân Di đặt tay lên bụng xoa nhẹ mà nước mắt rơi xuống.
Doãn Đình Nghiêm bỏ đi như vậy mà không nghĩ cô ở nhà sẽ rất lo lắng cho anh.
Không phải vợ chồng thì phải đi bên cạnh nhau, cùng nhau vượt qua những khó khăn, thử thách sao? Sao chuyện anh nghĩ trong đầu và anh làm cô đều không biết.
Chiếc xe của Doãn Đình Nghiêm lái vào biệt thự.
Anh nhanh chóng đi xuống để tìm Khuất Vân Di.
Không biết cô đã thức chưa và đã ăn uống gì chưa?.
Doãn Đình Nghiêm vừa bước vào nhà thì đã nhận lấy đôi mắt ngập nước của Khuất Vân Di nhìn anh.
Khuất Vân Di nhìn thấy Doãn Đình Nghiêm an toàn trở về mà vui mừng trong lòng nhưng cô vẫn đang giận anh, trách anh.
Khuất Vân Di không chạy lại ôm anh hay nói một lời gì mà đứng dậy bỏ đi lên phòng.
Doãn Đình Nghiêm biết cô đang giận mà đi lại ôm lấy cô dỗ dành.
Mỗi việc anh làm, anh đều nghĩ đến cô và con.
" Mẹ lại giận ba rồi? "
" Buông ra "
" Bảo bối, anh đi công việc.
Anh thấy em ngủ ngon nên mới không gọi em dậy "
" Anh đi đâu? Công việc gì? Tại sao bọn họ không cho em đi tìm anh? "
" Bảo bối, một lát anh kể cho em nghe được không? Bây giờ thì đi lên phòng rữa mặt, mặt em tèm lem hết rồi "
Doãn Đình Nghiêm mỉm cười bế Khuất Vân Di lên phòng.
Nhìn thấy cô lo lắng, khóc nước mắt nước mũi tèm lem mà làm anh đau lòng.
Trên đời này chỉ có mẹ anh, ông nội Doãn và Vân Di là thật lòng nghĩ cho anh.
Buổi tối trong phòng, Khuất Vân Di nằm trong vòng tay của Doãn Đình Nghiêm nghe anh kể lại mọi việc xảy ra ngày hôm nay và trong hơn 26 năm qua.
Anh định sẽ giấu luôn mọi chuyện nhưng thấy cô lo lắng nên anh không muốn lừa gạt cô nữa.
Khuất Vân Di nghe Doãn Đình Nghiêm kể mà nước mắt lăn dài.
Cô không ngờ chồng cô lại có nhiều nỗi đau khổ như vậy.
" Nghiêm, anh đừng buồn nữa.
Em và con sẽ là gia đình của anh, em sẽ sinh thật nhiều con cho anh "
Doãn Đình Nghiêm phì cười.
Bây giờ anh chỉ cần Khuất Vân Di là đủ, là đã hạnh phúc lắm rồi.
" Em nói đấy nhé " anh nhéo mũi cô
" Vâng, em sẽ sinh mà "
Doãn Đình Nghiêm vuốt ve bụng hơi tròn của cô.
Anh biết mang thai rất cực, sinh và chăm con lại càng cực hơn nên anh dự định chỉ sinh một bảo bối dù trai hay gái.
" Chồng, anh định như thế nào với ba? " cô e dè hỏi
" Dù như thế nào thì ông ấy cũng là ba của anh, anh không thể làm gì ông ấy được.
Ông ấy hối hận cũng được, không hối hận cũng được "
Khuất Vân Di mím môi không nói gì.
Cô biết dù mình có khuyên anh như thế nào cũng vậy.
................!
Sáng hôm sau ông Doãn đi đến biệt thự tìm Doãn Đình Nghiêm.
Tiết Mặc liền đi lên phòng thông báo cho anh đi xuống.
" Ông tìm tôi có chuyện gì? Muốn tôi tha cho Doãn Thừa Nhiệm là không thể nào."
Doãn Đình Nghiêm ngồi xuống sofa lạnh lùng nói.
" Ba đến đây không phải để xin con tha cho Thừa Nhiệm và xin con tha thứ cho ba.
Ba đến đây để xin lỗi con và cầu xin con một việc "
" Ông nói đi "
" Ba định sẽ đi đến một nơi để yên tĩnh hối lỗi của mình với mẹ con và con.
Ba mong con có thể về nhà chính để chăm sóc cho ông nội của con được không? "
" Ông muốn đi đâu? "
Doãn Đình Nghiêm lo lắng hỏi.
Chẳng lẽ ông muốn tự vẫn sao?.
" Ba đi vào chùa "
Ông Doãn thấy Doãn Đình Nghiêm quan tâm mình như vậy mà càng làm cho ông thấy tội lỗi của mình nhiều hơn.
Dù ông đã làm rất nhiều việc có lỗi với anh nhưng anh vẫn luôn lo lắng cho ông.
" Tùy ông "
" Sức khỏe của ông nội bây giờ rất yếu, con..."
" Tôi sẽ về đó để chăm sóc cho ông nội "
" Được...được, ba yên tâm rồi.
Ba về trước nhé "
Ông Doãn đứng lên định ra về thì Khuất Vân Di từ trong thang máy đi ra.
" Ba mới đến ạ "
" Ừm, cực cho con rồi Vân Di.
Sức khỏe của con thế nào rồi? Có nghén lắm không?"
" Vẫn khỏe ạ.
Ba ăn sáng chưa? Hay là cùng...."
" Ba ăn rồi.
Ba về trước nhé "
" Vâng ạ "
Khuất Vân Di cúi đầu chào ông Doãn.
Nhìn ông lúc này cũng thật tội nghiệp.
Doãn Đình Nghiêm nhìn tấm lưng của ông Doãn rời đi mà làm lòng anh nhói lên.
Anh phải làm sao mới phải bây giờ.
Mọi người THEO DÕI, LIKE và VOTE cho Kỳ nhé ???? cảm ơn đã ủng hộ, mọi người cứ để lại bình luận mình sẽ tiếp thu và học hỏi thêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...