Mai Sa Sa bưng nước, mỉm cười từng bước từng bước tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh người đàn ông đang cúi đầu.
Cô ta nhẹ nhàng đặt nước lên trên bàn , mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Tôi rất thích tiểu thuyết của anh viết, thật sự rất hay.”
Người đàn ông nghe vậy từ từ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt không biểu cảm là đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô, một câu cũng không nói.
“Nhưng mà gần đây sao lại không ra chương mới? Tôi đợi đến mất ngủ cả rồi.” Cô ta tiếp tục nói, mang theo cảm giác ngờ vực và đáng tiếc.
“Cô, thật sự thích, tiểu thuyết của tôi viết?” Người đàn ông yếu ớt từ từ nói.
“Đương nhiên rồi, thật sự là một tiểu thuyết rất cừ, tôi lâu lắm rồi chưa đọc được tiểu thuyết có lối suy nghĩ và hành văn hay như thế.” Mai Sa Sa lớn tiếng khẳng định, khuôn mặt nghiêm túc nhìn anh ta.
Mắt của người đàn ông chợt sáng lên, hai tay nắm chặt lấy quần, vội vàng hỏi: “Cô, không cảm thấy đẫm máu sao?”
“Đẫm máu?” Mai Sa Sa nhìn anh ta một cách ngờ vực, “tiểu thuyết trinh thám không phải đều như vậy sao?”
Thấy người đàn ông như là có chút kích động, như tìm được một người giống mình, hai mắt lấp lánh nhìn mình. Mai Sa Sa mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa giới thiệu, tôi là Mai Sa Sa, cậu tôi là người quản lí cao nhất của công ty này, cách đây một thời gian cậu ấy nói với tôi, rất thích đọc tiểu thuyết anh viết, cậu ấy cảm thấy rất có tiềm năng.”
“Vậy vì sao ông ấy đóng sách của tôi!” Người đàn ông bỗng kích động hét lớn, mắt nổi lên tơ máu.
“Đóng sách của anh? Sao có thể như thế!” Mai Sa Sa kinh ngạc nhìn anh ta, chau mày lắc đầu, “không thể nào, tuyệt đối không thể ... ... ồ, tôi biết rồi!”
“Sao lại không thể?” Người đàn ông trừng mắt nhìn cô ta, như là một câu nghe không lọt tai liền phát rồ.
“Cậu tôi lúc trước đi công tác, vừa mới trở về. Đóng sách của anh tuyệt đối không phải là cậu ấy, nhất định có người đố kị anh, cho nên mới phê bình anh.” Mai Sa Sa bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, sau đó tiến lại bên cạnh anh ta, thấp giọng hỏi: “Anh biết là ai không? Là ai luôn nói với anh, sách của anh rất đẫm máu?”
Người đàn ông nghe vậy liền cúi đầu suy nghĩ, nét mặt anh ta ngày càng khó coi, dần dần mang theo sự căm hận: “Lẽ nào là cô ta?”
“Anh biết là ai rồi?”
“Có phải là Nguyễn Thanh không? Chỉ có cô ta luôn nói mô tả của tôi quá máu me … …” Người đàn ông ngẩng đầu chau mày nói.
Mai Sa Sa nghe thấy cái tên như trong dự tính, không kiềm nổi nhếch khóe miệng. Nhưng mà cô liền nghiêm túc lại, khẳng định nói: “Nhất định là cô ta, cô ta có quyền yêu cầu công ty đóng sách của anh.”
“Nhưng mà đóng sách của tôi đối với cô ta có ích lợi gì? Cũng không ảnh hưởng gì đến công việc của cô ta?” Người đàn ông nói.
“Hừ, anh không thể không biết bạn trai của cô ta cũng là tác giả tiểu thuyết trinh thám? Cô ta nhất định thấy sách của anh quá hay, sợ anh nổi trội hơn bạn trai cô ta, cho nên lợi dụng chức quyền đóng sách của anh.” Mai Sa Sa khẳng định nói.
“Thì ra là vậy! Xem ra chính là cô ta, không nghi ngờ gì nữa, đáng cười tôi vẫn thật sự tin tưởng cô ta.” Người đàn ông căm hận nói, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, hai tay nắm cuộn thành quyền đấm “ầm” lên trên bàn.
“Anh đừng bị cô ta làm mù quáng, cô ta đã nói là tiểu thuyết anh đẫm máu, anh phải cho cô ta thấy thế nào là đẫm máu thật sự.” Mai Sa Sa cười thầm trong lòng, cô từ từ tiến lại gần bên tai anh ta, dụ dỗ nói: “Không phải sao?”
Đường tơ máu trong mắt người đàn ông ngày càng đậm, máu huyết toàn cơ thể sôi hùng hục. Anh ta từ từ nhếch mép, thấp giọng cười một cách phấn khởi, biểu cảm trên khuôn mặt rất hung ác đáng sợ: “Ha ha ha khá lắm, khá lắm, tôi sẽ cho cô ta mở mang đầu óc, ha ha ha ha!”
Mai Sa Sa đứng phía sau người đàn ông, nghe thấy nụ cười tà ác của anh ta, không kìm nổi nhếch khóe miệng.
Qủa không ngoài dự liệu của cô ta, người đàn ông này thực sự là một bệnh nhân tâm thần. Ha, cô vậy mà bắt đầu có chút chờ mong.
Đợi Nguyễn Thanh nói chuyện xong với phòng xét duyệt, phát hiện trong phòng nghỉ đã không còn người. Cô tìm đến Phùng Tiểu Muội hỏi: “Người đàn ông trong phòng nghỉ đi đâu rồi?”
Phùng Tiểu Muội cười nói: “Biên tập Nguyễn à, người đàn ông đó nói có việc nên đi trước rồi.”
“Đi rồi?” Nguyễn Thanh ngạc nhiên nói, “anh ta đi bao lâu rồi?"
“Cũng một lúc rồi.”
“Được, cám ơn cô.” Nguyễn Thanh ngờ vực nói cám ơn.
“Đừng khách sáo.”
Nguyễn Thanh chau mày suy nghĩ, thực sự nghĩ không ra nguyên nhân.
Cô nhìn thời gian, đã hơn 5 giờ rồi, đành phải gọi điện thoại nói lời xin lỗi với phòng xét duyệt, sau đó thu dọn đồ về nhà trước, việc này chỉ có thể sau này liên hệ lại với người đàn ông để giải quyết.”
Lúc gần đi đến Thanh Tâm Tiểu Uyển, điện thoại của Nguyễn Thanh reo lên. Cô cầm điện thoại xem, mỉm cười ngọt ngào.
“Alo, Bạch Bạch~” Cô dịu dàng gọi một tiếng.
“Sao vẫn chưa về?” Từ Nhất Bạch nhẹ nhàng hỏi.
“Em hôm nay đến công ty xử lí công việc. Bây giờ đã đến gần chợ thực phẩm rồi, lập tức liền về … … A!” Nguyễn Thanh đang cười nói, điện thoại bỗng nhiên bị người từ phía sau giật lấy, ném xuống đất.
Một bàn tay bóp chặt cổ cô, cô liền nhào về phía trước nhặt điện thoại lên chạy.
“Nhuyễn Nhuyễn, em sao rồi? Nhuyễn Nhuyễn, nhanh trả lời anh … …” Trong điện thoại truyền đến tiếng gọi lo lắng của Từ Nhất Bạch.
Nguyễn Thanh vừa chạy vừa kêu cứu: “Cứu em, Bạch Bạch, nhanh cứu em … … á á … …”
Cô chạy chưa được bao xa, người đàn ông phía sau đã đuổi kịp. Anh ta một tay giữ lấy cần cổ mảnh mai của cô, một tay bịt chặt miệng cô, đem cô đẩy ra phía sau, chuẩn bị đưa vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
Nguyễn Thanh thả điện thoại ra, hai tay ra sức lôi bàn tay đang giữ lấy cổ cô.
Từ Nhất Bạch nghe thấy tiếng kêu cứu, cái gì cũng không kịp suy nghĩ, anh liền gọi Trầm Mặc chạy nhanh ra ngoài.
“Trầm mặc, nhanh đến chợ thực phẩm, Nhuyễn Nhuyễn gặp nguy hiểm!”
Trầm mặc kêu “gâu gâu” hai tiếng, liền xoay người chạy nhanh.
Nhuyễn Nhuyễn, em nhất định không được có chuyện gì! Đợi anh, anh lập tức đến cứu em, em nhất định … …
Từ Nhất Bạch vừa vịn vào cầu thang bước nhanh xuống, vừa điện thoại cho Tô Hữu.
“Nhanh nhận điện thoại, nhanh … …” Từ Nhất Bạch thấp giọng thúc giục, như nghe thấy tiếng của anh ấy, điện thoại liền được nhận.
“Tô Hữu, anh nhanh chóng đến chợ thực phẩm cạnh tiểu khu. Nhuyễn Nhuyễn bị người khác uy hiếp, tôi đang chạy đến.” Tô Hữu vừa mở miệng câu gì cũng chưa kịp nói, Từ Nhất Bạch đã cấp tốc nói.
Tô Hữu kinh ngạc, nghiêm túc nói: “Được, tôi lập tức đến, cậu chú ý an toàn.”
Từ Nhất Bạch sau khi ngắt điện thoại, tốc độ đi xuống lầu ngày càng nhanh, chạy như bay xuống như không màng đến tính mạng. Sau khi xuống lầu, anh giảm tốc độ, hai tay ở phía trước tìm kiếm, chân bước nhanh như gió, chạy men theo con đường như trong trí nhớ. Sau khi ra khỏi tiểu khu, trí nhớ của anh không còn rõ ràng, trên đường va chạm mấy lần, vậy mà anh một chút cũng không dám dừng lại, nén cơn đau tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Nhuyễn Nhuyễn, em nhất định phải kiên cường, không được có chuyện!
Anh cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, tập trung tinh thần nhớ lại bên cạnh chợ thực phẩm có nơi nào tương đối hẻo lánh.
Ở bên này sức lực Nguyễn Thanh không mạnh như đàn ông, cô trong cái khó ló cái khôn, tay phải ra sức, dùng khủy tay đấm vào bụng người đàn ông. Người đàn ông đau đớn giảm nhẹ lực tay, trong miệng cũng khó chịu hừ một tiếng.
Nguyễn Thanh nhân cơ hội thoát ra khỏi sự ràng buộc của người đàn ông, thở gấp chạy ra ngoài.
Người đàn ông không màng đau đớn, anh ta chạy lên trước hai bước nắm lấy tóc cô, ra sức lôi.
“A!” Nguyễn Thanh liền giữ chặt tóc, bị buộc phải lùi về phía sau hai bước.
Người đàn ông đưa tay lên bóp chặt lấy cổ cô, trước mắt Nguyễn Thanh bỗng đen sì, liền ngất đi.
Thấy cô không vùng vẫy nữa, người đàn ông cười một cách thỏa mãn, anh ta nâng cánh tay cô lên lần nữa kéo cô trở lại con hẻm. Để cô xuống đất, người đàn ông từ bên trong lấy ra một chiếc khăn tay và một con dao nhỏ tinh xảo, rút con dao ra, anh ta vừa vuốt con dao vừa cười tà ác.
Anh ta ám ảnh nhìn con dao trong tay, rồi lại liếc nhìn Nguyễn Thanh đang hôn mê, trầm giọng nói một cách phấn khởi: “Tôi cuối cùng có thể đem tiểu thuyết của mình thực hành rồi, loại cảm giác này không có gì tuyệt vời bằng.”
Anh nắm cán dao nhẹ nhàng đặt lên trên khuôn mặt trắng mịn của Nguyễn Thanh, khóe miệng nở một nụ cười đậm. Một tay khác cầm khăn che lên trên miệng và mũi Nguyễn Thanh, sau một hồi lấy khăn vứt xuống bên cạnh.
“Cô yên tâm, sẽ không đau.” Nói xong anh nhấc con dao lên rạch xuống, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Trầm Mặc từ phía sau ra sức nhào tới, cắn vào bàn tay đang nhấc lên của anh ta.
“A!” Người đàn ông kêu thảm một tiếng, đau đớn thả con dao ra, con dao nhỏ “lạch cạch” rơi xuống trên đất. Sau đó người đàn ông vừa ra sức vung tay, vừa dùng một tay khác đánh Trầm Mặc.
Trầm Mặc cắn chặt cánh tay của anh ta, chết cũng không buông, người đàn ông thở gấp nhặt lại dao, đưa con dao lên đâm về phía Trầm Mặc.。
Trầm Mặc liền buông ra, nhảy xuống đất một cách linh hoạt, vòng đến phía trước Nguyễn Thanh căm giận nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Nó vừa nhe răng, trong miệng vừa “gừ gừ gừ”.
Người đàn ông tức giận mắt đỏ ngầu, cầm dao liều lĩnh chạy lên phía trước chém loạn.
Từ Nhất Bạch chính vào lúc này lảo đảo chạy đến, thính giác và khứu giác của anh rất nhạy cảm. Nhân lúc người đàn ông mất đi lí trí truy sát Trầm Mặc, anh liền đi nhanh lên phía trước đạp người đàn ông ngã nhào trên đất, sau đó liền ngọ ngoạy bò dậy, nhìn thấy Từ Nhất Bạch.
Hai mắt anh ta căm hận nhìn Từ Nhất Bạch, nhưng lúc anh ta nhìn vào ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm của Từ Nhất Bạch, lại không kìm được mà rùng mình.
Ánh mắt đó của anh ta là gì? Lúc nãy bản thân trong giây lát cảm nhận được là gì? Sợ hãi? Không, sao có thể như thế! Mình sao có thể sợ hãi? Mình, tuyệt đối không cảm thấy sợ hãi!
Người đàn ông nghĩ thầm trong lòng, mà tay của anh ta lại nắm chặt, dần trở nên trắng bệch.
Từ Nhất Bạch nghe thấy tiếng thở gấp của người đàn ông, anh vững vàng bước từng bước về phía trước, trầm giọng nói: “Dám làm cô ấy bị thương, anh chết chắc!”
Người đàn ông từ từ lùi về phía sau, lại nhìn thấy Trầm Mặc ở phía sau nhe răng trợn mắt. Anh ta do dự một lát, oán giận trong lòng, cầm con dao trong tay đưa về phía Từ Nhất Bạch: “A – tôi giết anh!”
Từ Nhất Bạch lắng tai nhanh chóng phát đoán vị trí và tư thế của người đàn ông, anh nhanh như chớp, tránh khỏi con dao nằm ở tay phải củ người đàn ông. Sau đó Từ Nhất Bạch bắt lấy tay trái của anh ta bẻ ra sau, người đàn ông kêu lên thảm thiết, tay đã bị trật khớp.
Người đàn ông giận dữ cầm dao đâm loạn về phía trước, Từ Nhất Bạch tránh không kịp, cánh tay bị dao rạch một đường lớn.
Từ Nhất Bạch không quan tâm đến vết thương, trực tiếp nắm chặt lấy tóc anh ta, một tay khác bắt lấy tay đang cầm dao của anh ta, nhấc đầu gối lên ra sức đá mạnh vào bụng người đàn ông, đánh đến khi người đàn ông không quỳ nổi nữa, Từ Nhất Bạch mới bắt lấy đầu anh ta đập lên trên tường, người đàn ông trong chốc lát liền hôn mê bất tỉnh.
Sau khi xác nhận người đàn ông đã thực sự hôn mê, Từ Nhất Bạch mới đi đến bên cạnh Trầm Mặc, cúi người xuống ôm Nguyễn Thanh đang hôn mê lên, bước nhanh ra khỏi hẻm nhỏ.
Tô Hữu vừa đậu xe bên chợ thực phẩm, ngẩng mắt lên liền nhìn thấy hai người từ trong hẻm đi ra. Anh vội vàng xuống xe, nhân viên bảo vệ công ty ở trong xe cũng nhanh chóng đi xuống.
Tô Hữu vừa chạy nhanh, vừa chỉ huy những người khác: “Các anh đi xem người ở trong hẻm, đưa đến đồn cảnh sát. Tôi đưa họ đi bệnh viện trước, có việc thì điện thoại liên lạc với tôi.”
Mấy nhân viên bảo vệ đồng thanh trả lời: “Vâng, ông chủ.”
Tô Hữu đưa hai người một chó lên xe ngồi ổn định, sau đó vội vàng khởi động xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Nguyễn Thanh trực tiếp được đẩy vào phòng bệnh, bác sĩ lấy hộp cứu thương đứng bên giường kiểm tra cho cô. Từ Nhất Bạch dưới sự nâng đỡ của Tô Hữu cũng khăng khăng muốn đi vào phòng bệnh.
“Tiên sinh, anh đi qua phía bên này, tôi xử lí miệng vết thương giúp anh.” Một y tá trẻ tuổi bưng khay thuốc tiến lại gần hai người, nói một cách ngượng ngùng.
Từ Nhất Bạch nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói: “Không cần.” Nói xong anh lại nghiêng đầu qua liếc nhìn cô y tá, “tôi có vợ rồi.”
Người y tá trong chốc lát mặt trắng bệch, cúi thấp đầu rời đi.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cẩn thận một lượt, nói với hai người: “Tạm thời không có phát hiện gì khác, chỉ là thương tích ngoài da. Đợi sau khi cô ấy tỉnh lại rồi tiến hành kiểm tra lần nữa.”
Từ Nhất Bạch như trút được gánh nặng thở ra một hơi, anh lúc này mới cùng với Tô Hữu đi băng bó vết thương.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Thí Thần: Ha ha ha tiểu mỹ nhân, tôi đến đây.
Từ Nhất Bạch: Nhìn vào mắt tôi, nói lại lần nữa.
Chú chó ngốc: Nhìn răng của tôi, nói lại lần nữa.
Thí Thần: Tôi, tôi, chú cảnh sát, nhanh đưa tôi đi đi~ họ quá đáng sợ rồi u u u.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...