Chinh phục nam thần

Tết Nguyên Đán ngày đầu tiên, Nguyễn Thanh, Từ Nhất Bạch và một chú chó đơn thân ở nhà xem tivi, ăn cơm, đánh chữ và ngủ cứ như thế trôi qua.   
  
Nhưng mà Nguyễn Thanh cả ngày đều cầm điện thoại, vừa căng thẳng vừa chờ mong. Nguyên nhân là tối qua anh trai cô nói với cô hôm nay hẹn Minh Dung trở về trường trung học, có kết quả sẽ điện cho cô.
  
Gió lạnh xào xạc, Nguyễn Ngôn tối qua hẹn với Minh Dung 9 giờ gặp nhau ở cổng trường trung học.
  
Bây giờ 8 giờ 47 phút, Nguyễn Ngôn lần đầu tiên sớm như thế đứng đợi ở cổng trường, gió lạnh thổi nhưng lòng anh lại ấm áp lạ thường.
  
Đúng 9 giờ, Minh Dung lái xe đến, cô đỗ xe xong đi bộ đến.

  
Cô thực ra sớm đã nhìn thấy Nguyễn Ngôn, lần trước tạm biệt đã tròn một tháng. Ngay cả trong bối cảnh đìu hiu, anh vẫn thu hút sự chú ý như thường lệ.
  
Anh đứng ở cổng trường, khuôn mặt lạnh lùng như lần đầu gặp mặt, khiến cô trong lúc ngẩn ngơ lại cho rằng trở về thời trung học.
  
Bước chân của cô bỗng nhiên có hơi nặng nề.
  
Cuối cùng vẫn đi đến trước mặt anh.
  
Cô giương lên gương mặt mang theo ý cười: “Năm mới vui vẻ.”
  
“Năm mới vui vẻ.” Nguyễn Ngôn nhìn cô nhẹ nhàng trả lời.
  
“Đi thôi.” Anh trực tiếp nắm tay cô bọc vào trong túi áo của mình, kéo cô đi vào cổng.
  
“Này!” Minh Dung bị kéo chạy vài bước theo anh, tay được anh nắm chặt rất ấm áp, cô có chút không tự nhiên, nhẹ giãy ra một chút.
  
Anh giường như không phát hiện ra sự ngọ ngoạy của cô, càng nắm chặt tay cô hơn.
  
Hai người đi từ từ trên con đường, nhìn từ phía sau như là một đôi tình nhân thân mật.
  
Tâm trạng Minh Dung từ lúc cầm tay có hơi thất thần.
  
Nguyễn Ngôn đi đến bên một cái hồ ở bên cạnh bãi cỏ liền dừng lại, Minh Dung không chú ý vẫn tiếp tục đi về phía trước, tay bị kéo lại mới trở nên bình tĩnh, cô ngỡ ngàng nhìn anh.
  
“Sao lại không đi?” Cô hỏi.
  
“Em qua đây.” Nguyễn ngôn nhìn mặt hồ vẫy tay với cô.
  
“Anh đang nhìn gì?” Cô lùi hai bước cũng nhìn về phía hồ, ngờ vực hỏi: “Sao vậy?”

  

Nguyễn Ngôn hơi đỏ mặt, nghiêng đầu rồi lại nói: “Em nhìn kỹ đi.”
  
“Không có gì đặc biệt … … A, bờ hồ được sửa lại phải không?” Minh Dung vội quay đầu nhìn anh
  
“Ừ.” Nguyễn Ngôn nhẹ trả lời, đỏ mặt nhìn cô, từ tốn nói: “Năm đó anh không phải không đi gặp em. Lúc em hôn mê anh đều ở bên em, đến khi bố mẹ em đến anh mới rời đi. Chúng ta đang ở giai đoạn quan trọng của trung học, nếu như để bố mẹ em biết được em yêu đương sớm, có thể sẽ ép buộc em và anh chia tay, anh sợ em không chấp nhận được, cho nên lặng lẽ rời đi.”
  
“Là như vậy … … sao? Nhưng mà tiểu Vy nói … …” Minh Dung không dám tin nhìn vào anh, nhở tiếng phản bác.
  
“Ngốc, sớm đã nói với em đừng chơi với Hạ Vy, cô ta tâm cơ khó biết, không thích hợp làm bạn bè. Lúc đầu nghe cô ta nói em sẩy chân ngã xuống nước anh rất nghi ngờ, lúc đưa em đến bệnh viện anh liền tìm một người bạn đi kiểm tra ven bờ sông, không ngoài dự đoán của anh, quả nhiên có vấn đề. Đợi đến lúc trở về trường anh liền tìm cô ta nói chuyện, bị anh ép cô ta mới nói cô ta đố kị với em, dựa vào đâu em cái gì cũng có, nhìn không quen em giả vờ thanh cao giả vờ lương thiện, mặt dày theo đuổi … … theo đuổi anh.”
  
Nguyễn Ngôn nói đến cô ta theo đuổi mình, mặt trở nên ửng đỏ, có chút lúng túng.
  
Minh Dung lần đầu tiên nghe thấy câu này, cô ngạc nhiên, chau mày không dám tin tưởng, đôi mắt ngấn nước như muốn rơi nước mắt.
  
Ngừng một lát, anh mới tiếp tục nói: “Sau đó cô ta theo dõi em vài lần, phát hiện buổi trưa em rất thích phơi nắng bên bờ hồ, sau đó lén lút bôi dầu bên bờ hồ mà em thường hay ngồi.”
  
Nghe vậy, Minh Dung không kìm được lùi về phía sau hai bước, chân có hơi mềm nhũn, suýt nữa không chống đỡ được.
  
Nguyễn Ngôn nhanh tay lẹ mắt ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, không nói tiếng nào an ủi cô.
  
Minh Dung vô thức lẩm bẩm: “Chả trách, chả trách … … hèn gì em vừa mới ngồi xuống liền rơi vào hồ, cô ấy sao lại vừa vặn ở gần đó như thế, vừa hay cứu được em, còn ở bệnh viện chăm sóc em, em … …”
  
Cô có hơi không chấp nhận được vùi vào lòng anh thút thít: “Em oán trách với cô ấy rằng anh không yêu em, cô ấy liền an ủi em khuyên em nên tha thứ cho anh. Em còn kể với cô ấy rất nhiều chuyện của chúng ta, em còn nghĩ cô ấy có lòng tốt muốn an ủi em, thì ra là, kế ly gián, em , em … …”
  
Cô khóc không ngừng, Nguyễn Ngôn có hơi không biết làm thế nào, hôm nay nói nhiều như thế đã là giới hạn của anh, anh chỉ biết vỗ lưng cô để cô bình tĩnh trở lại.
  
Sau một hồi phát tiết, Minh Dung mới ngại ngùng ngẩng đầu, mong đợi nhìn anh, thút thít hỏi: “Vậy, bờ hồ này … …”
  
“Là anh, anh biết em thích hồ này, không biết khi nào em sẽ trở lại, anh lo em lại ngã xuống hồ, cho nên bỏ ra hai tuần, cứ có thời gian lại đến xây, làm một cái tay vịn nhỏ như thế này.”
  
Nguyễn Ngôn vuốt tóc cô, cưng chiều nhìn cô, ấm áp nói.
  
Minh Dung cúi đầu nhỏ tiếng hỏi: “Vậy anh sao lại không nói sớm cho em biết?”
  
“Anh muốn tìm em, nói sự thật cho em biết. Nhưng sau khi đợi em xuất viện, em luôn tránh mặt không gặp, em gái anh, anh em tốt của anh tìm em, cũng đều bị ngăn lại … …” Nguyễn Ngôn vịn vào vai cô, vội vàng nói.
  
“Anh tìm em lúc nào? A Nguyễn tìm em lúc nào? Tiểu Vy nói anh có bạn gái mới, anh bảo tiểu vy chuyển lời lại cho em rằng đừng đến làm phiền anh … … A, em lại bị lừa rồi!” Minh Dung nói được một nửa liền phản ứng, không kìm được đưa tay gõ vào đầu mình, phiền muộn nói.
  
“Đúng, là cô ta ngăn cản chúng ta, cô ta nói bố mẹ em biết chuyện của chúng ta, kiên quyết không đồng ý cho em yêu đương. Em lo cho sức khỏe của bố mẹ, quyết tâm cắt đứt tình cảm để chuyên tâm học tập, sau đó đi du học ở nước ngoài, bảo anh đừng làm phiền em.” Nguyễn Ngôn nói từng câu từng chữ, “anh tuy biết cô ta có thể gạc anh, nhưng lúc đó anh vốn không gặp được em, thư viết cho em anh nghĩ em có lẽ cũng chưa từng đọc được.”
  
“Trách em, em vì cô ta cứu mình, cứ như thế tin tưởng cô ta.” Minh Dung hối hận, bỗng nhiên phản ứng hỏi: “Thư? Thư gì?”

  
“Thì thư thông thường.” Nguyễn Ngôn né tránh ánh nhìn của cô, nhỏ tiếng nói.
  
Minh Dung cố định đầu anh, nhảy lên muốn để anh nhìn mình, vừa nhảy vừa hỏi: “Thư tình, có phải không? Có phải thư tình không? Nhất định là thư tình!”
  
“Không phải.” Nguyễn Ngôn ngẩng mặt lên trời, cao ngạo nói.
  
Minh Dung nhảy có hơi mệt, cái nhảy cuối cùng của cô, ra sức đưa hai tay ôm lấy cổ anh, Nguyễn Ngôn vô tình đem cô ôm vào lòng.
  
Con ngươi của Nguyễn Ngôn sâu thẳm, nhìn cô trầm tư: “Em biết, em đang làm gì không?”
  
Minh Dung sợ hãi, vùi đầu vào lòng anh, nũng nịu nói: “Có phải là thư tình không~”
  
“Làm bạn gái của anh mới có thể biết được nội dung của bức thư.” Nguyễn Ngôn cúi đầu sát lại gần cô.
  
“… … Được.” Minh Dung ngọt ngào trả lời.
  
Ước mơ của cô, từ thời cao trung cho đến sau này chưa từng thay đổi. Minh Dung cô, phải làm bạn gái của Nguyễn Ngôn, phải làm vợ của anh, làm mẹ của con anh.
  
Ước mơ này chính vào năm tốt nghiệp cao trung liền tan vỡ, bây giờ, cô lại đoàn tụ với ước mơ.
  
Lần này, cô nhất định phải nắm chặt lấy anh!
  
Sau khi đồng ý với anh, cô lại không xấu hổ, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Nói nhanh.”
  
Nguyễn Ngôn cúi đầu nhanh chóng hôn lên đôi môi đỏ của cô: “Anh yêu em.”
  
Minh Dung cười rạng rỡ: “Em cũng yêu anh.”
  
Hai người hòa hợp như lúc đầu ở trong sân trường đang hồi tưởng lại thời gian còn học cao trung, mặt dày theo đuổi Minh Dung hai năm không gặp lại trở thành người phụ nữ dịu dàng e thẹn như ngày hôm nay.
  
Hai người nắm tay nhau bước chậm, trong vô thức đi đến phòng học lúc còn học cao trung.
  
Những học sinh trong phòng đang bận rộn ôn tập, còn nửa năm nữa họ sẽ tham gia vào kỳ thi đại học, kỳ thi trọng đại nhất trong cuộc đời.
  
Cả hai người đều rất xúc động.
  
Nếu như ngay lúc đầu không xảy ra sự việc đó, hôm nay họ có lẽ đã kết hôn rồi. Mọi thứ trong bóng tối đều cố định, may mà lần nữa gặp lại nhau.
  

Vòng quanh một vòng đến văn phòng giáo viên ở phía bên trái, trong phòng ngồi rải rác mấy vị giáo viên.
  
Thầy Đường đang chỉnh sửa đề thi thử cảm nhận được có người đang nhìn mình, ông ngẩng đầu nhìn qua, giây tiếp theo liền cởi mở cười lớn: “Ha ha ha Nguyễn Ngôn và Minh Dung đấy à, nhiều năm như vậy, các em cuối cùng cũng đến thăm ông già này rồi.”
  
Hai người mỉm cười đi vào, mỗi người ôm một tay của thầy Đường, đồng thanh nói: “Thầy Đường.”
  
Thầy Đường liền cười, chỉ tay về phía hai chiếc ghế nói: “Ngồi xuống rồi nói, ngồi xuống rồi nói.”
  
Hai người liền ngồi xuống, thầy Đường vui mừng nhìn họ: “Hai đứa em ấy à, là học sinh mà thầy tự hào nhất đời này. Nhìn thấy hai em tốt đẹp, đừng nói thầy vui đến nhường nào.”
  
“Vâng ạ, thầy, chúng em rất tốt, thầy cũng phải chú ý đến sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều.” Minh Dung cười nói.
  
“Thầy rất khỏe, không có gì trở ngại.” Thầy Đường khoa tay múa chân khoe cơ bắp của mình, sau đó gương mặt tò mò nhìn hai người: “Thế nào, hai em lúc nào kết hôn đấy, nhớ phải mời ông già này đấy.”
  
Minh Dung nghe thấy liền đỏ mặt, Nguyễn Ngôn lại bình tĩnh nói: “Nhanh thôi ạ, nhất định mời thầy.”
  
“Được, quá tốt rồi! Lúc đầu thầy liền nhìn trúng hai em, tầm nhìn của thầy cũng khá đấy chứ, em xem sau khi tốt nghiệp cao trung về cơ bản ai cũng đều chia tay, nhưng hai em đến bây giờ vẫn còn bên nhau.” Thầy Đường đắc ý nói.
  
Nghe vậy, NguyễnNgôn và Minh Dung nhìn nhau mỉm cười.
  
Lúc này, tiếng chuông ra tiết vang lên, thầy Đường tiếc nuối nhìn hai học sinh cũ của mình: “Tiết sau là tiết của thầy, không thể cùng các em nói nhiều hơn. Giaó viên lúc trước dạy các em lần lượt nghỉ hưu, giáo viên trẻ thì dạy lơp 10, 11, hôm nay các em không gặp được rồi. Đợi các em kết hôn, thầy liền nói với họ, các em không được quên đâu đấy.”
  
“Vinh hạnh cho em quá.” Nguyễn Ngôn cung kính trả lời.
  
Thầy Đường cầm sách và đề thi thử lên, vừa đi ra ngoài vừa trêu chọc Minh Dung: “Nguyễn Ngôn ấy à, vẫn chưa thay đổi.”
  
Minh Dung mỉm cười nói: “Mười năm như một ngày.”
  
Thầy Đường ngẩn ra một lát, cười haha: “Rất đúng, rất đúng!”
  
Tiễn đến cửa phòng học, hai người vẫy tay chào tạm biệt thầy Đường: “Giữ gìn sức khỏe, tạm biệt.”
  
Trong phòng truyền ra tiếng học sinh đọc bài, hai người nắm tay nhau đi ra sân trường trong tiếng đọc bài, chuẩn bị về nhà.
  
Sau khi đưa Minh Dung về nhà, Nguyễn Ngôn vừa lái xe vừa gọi điện cho em gái.   
  
“Anh.” Nguyễn Thanh nũng nịu gọi.   
  
“A Nguyễn, đang làm gì vậy?” Nguyễn Ngôn dịu dàng hỏi.
  
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh trai, Nguyễn Thanh cười chớp chớp mắt, phấn khởi nói: “Anh, em có chị dâu rồi phải không?”
  
Nguyễn Ngôn hiếm khi cười nói: “Đúng vậy, vẫn phải cảm ơn A Nguyễn.”
  
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Nguyễn Thanh rất vui vẻ, nói tiếp: “Anh, em cho anh một gợi ý được không?”
  
“Em nói đi.” Nguyễn Ngôn nói.
  

“Chị Dung và anh chia cách nhiều năm như vậy, bây giờ là lúc cần phải bồi dưỡng tình cảm, anh nên dành nhiều thời gian cho chị ấy.” Nguyễn Thanh chuyên tâm nói.
  
Nguyễn Ngôn nghe vậy gật đầu, khen ngợi nói: “Cảm ơn A Nguyễn nhắc nhở, anh sẽ thường xuyên ở bên cô ấy.”   
  
“Vậy anh nghỉ ngơi sớm, em cũng đi vệ sinh cá nhân chuẩn bị ngủ đây.” Nguyễn Thanh ngáp một cái nói.
  
“Được, em nghỉ ngơi đi.” Nguyễn Ngôn thúc giục.
  
“Bai bai nhé~” Nguyễn Thanh nói xong liền tắt máy.
  
Quay người lại, Nguyễn Thanh vui vẻ chạy vào nhà vệ sinh, Từ Nhất Bạch đang đánh răng, cô dựa vào cửa vui vẻ chia sẻ tin tức mới: “Bạch Bạch, em có chị dâu rồi.”
  
Từ Nhất Bạch đang đánh răng, mơ hồ đáp một tiếng: “Ừ.”
  
“Anh em vẫn rất lợi hại, một lần hẹn hò liền lay chuyển được chị Dung.” Nguyễn Thanh tiếp tục nói, cố ý nhấn mạnh hai chữ “hẹn hò”.
  
“Ừ.”
  
Nguyễn Thanh vỗ vỗ mặt, nhìn vào gáy anh, tò mò nói: “Cũng không biết hẹn hò có thú vị không.”
  
Từ Nhất Bạch lần này trực tiếp không trả lời, vắt khô khăn rửa mặt.
  
Đến đây, Nguyễn Thanh bĩu môi không nói chuyện.
  
Sau khi Từ Nhất Bạch rửa mặt xong, nặn kem đánh răng đưa đến cho cô: “Đánh răng.”
  
“Không đánh.” Nguyễn Thanh giận dỗi.
  
Từ Nhất Bạch thở ra, đi lên trước một bước ôm chặt cô: “Bây giờ nhanh đánh răng đi ngủ, ngày mai mới có thể có một cuộc hẹn hò mỹ mãn.”
  
Nguyễn Thanh đang tức giận liền cười, ôm ngược lấy anh: “Tuân lệnh, Bạch Bạch.”
  
Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, hai người nằm lên giường, ôm nhau đi vào mộng.
  
Trong mơ, Nguyễn Thanh cong cong khóe miệng.
 
 
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Nguyễn Thanh: Thật vui, ngày mai hẹn hò rồi~ chính thức hẹn hò.
Từ Nhất Bạch: Vui là được.
Nguyễn Thanh: Có thể tiết lộ đi đâu không?
Từ Nhất Bạch: Hả? Không phải em sắp xếp sao?
Nguyễn Thanh: Cái gì? Không phải anh hẹn em sao?
Tác giả: Được rồi, hẹn hò bị nhỡ, ngủ thôi!
Từ Nhất Bạch/Nguyễn Thanh: Cút (ノ`Д)ノ Còn muốn được thu nhận, giới thiệu, phiếu bầu nữa không?
Tác giả: Hừ hừ, toàn bộ ra hết đây~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui