Thấy Từ Nhất Bạch ổn định lại, Nguyễn Thanh đẩy anh ra mở miệng hỏi một câu.
“Vậy sao anh lại đổi ý?”
“Tối qua anh ở cổng của tiểu khu.” Từ Nhất Bạch ngẩng đầu né tránh ánh nhìn của Nguyễn Thanh.
“Ừ?” Ý gì đây, tư duy này cũng quá nhảy vọt rồi, cô hoàn toàn theo không kịp.
“Anh ở cổng làm gì, hơn nữa cái này với thay đổi ý định có liên hệ gì?” Nguyễn Thanh hỏi.
“Em quá muộn vẫn chưa về, anh đi đón em.” Từ Nhất Bạch bộ dạng nghiêm túc nói, “nghe thấy em và một người đàn ông nói chuyện. Anh không có nghe lén, chỉ nghe thấy một chút.”
“Nghe thấy gì rồi?” Nguyễn Thanh vừa hỏi anh vừa nhớ lại, không phát hiện có điểm gì đặc biệt mà?
“Em nói thích, anh ta còn bảo em hôn anh ta.”
Thích? Hôn anh ta?
Nguyễn Thanh chau mày hồi tưởng lại, từ từ, mắt cô sáng lên: Ồ~
Cô nhẹ nhếch mày, trong mắt phủ lên ý cười sáng tỏ.
——“Thích sao?”
——“Ừ, rất thích. Còn có lần sau không?”
——“Em hôn anh một cái liền có lần sau.”
“Vậy anh tối qua là giả vờ say?” Đoán được nguyên nhân, nhưng mà cô vốn không có ý định nói với anh, ngược lại chất vấn anh.
“Không có, say thật.” Từ Nhất Bạch giải thích.
“Gạc người, say rồi sao lại biết bảo em nói chỉ thích anh, lại muốn hôn chúc ngủ ngon. Thật sự không phải vì đố kị mà cố ý sao?” Nguyễn Thanh ngoài tức giận còn thêm chút trêu chọc nói.
Từ Nhất Bạch đỏ mặt, đưa tay ra ngại ngùng xoa mũi: “Trước đó hơi say, rửa mặt xong liền tỉnh táo hơn nhiều.”
“Cho nên sau đó là cố ý, là ghen sao?” Nguyễn Thanh thừa thắng xông lên.
“Ừ.” Từ Nhất Bạch hừm một tiếng sau cùng, Nguyễn Thanh như mở cờ trong bụng, Nguyễn Thanh cười híp mắt xoay người đảo mì.
Đem mì vớt lên dĩa đặt lên trên bàn, Nguyễn Thanh đưa một đôi đũa cho Từ Nhất Bạch, đồng thời đẩy anh ngồi đến bên bàn ăn: “Em đi trước, phòng khách anh tự mình dọn dẹp nhé.”
Từ Nhất Bạch kéo chặt cổ tay cô, bối rối hỏi: “Không cùng nhau ăn sao?”
Kéo tay anh ra, Nguyễn Thanh lạnh lùng nói với anh: “Không, suy cho cùng em chỉ là một người hàng xóm.”
Cô gái mang thù, Từ Nhất Bạch cười sủng ái.
“Bày tỏ với nhau không phải thể hiện đến với nhau sao?” Từ Nhất Bạch hỏi cô.
“Ai nói, đó không phải là bày tỏ tấm lòng. Anh cho rằng đến với nhau đơn giản vậy à, anh lại không theo đuổi em, cũng không mời em làm bạn gái anh, đến với nhau thế nào?” Nguyễn Thanh hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn anh, khuôn mặt ngụy biện và cao ngạo.
Nghe thấy câu này, Từ Nhất Bạch không biết làm thế nào hỏi.
Tinh quái.
Nhưng mà anh trái ngược lại rất hưởng thụ sự oán trách và làm nũng này.
Nguyễn Thanh đi đến lối ra vào, nhìn thấy Trầm Mặc vẫn vùi mình trong ổ chó. Cô bước lên trước mấy bước vò đầu nó, lớn tiếng khen: “Tối qua làm rất tốt!”
Sau đó cô cầm lấy chìa khóa và điện thoại trên tủ trở về nhà mình.
Vừa về đến nhà mình, Nguyễn Thanh quăng giày liền vùi vào trong chăn rít lên một tiếng. Cô quấn chăn lăn qua lăn lại trên giường, trong chăn không ngừng truyền ra tiếng cười ngốc nghếch.
Đến lúc trong chăn truyền đến tiếng thở dốc mới chui ra, lấy điện thoại trong chăn ra, tìm đến số điện thoại sớm đã tồn tại trong danh bạ nhưng chưa từng gọi lần nào.
Đỗ chuông rất lâu điện thoại vẫn chưa được nhận, trong lòng Nguyễn Thanh đoán có thể điện thoại không ở bên người anh. Lúc tiếng chuông gần kết thúc, cuối cùng cũng được nhận.
“Alô.” Giọng nói lạnh lùng dễ nghe truyền đến qua ống nghe.
Nguyễn Thanh ngồi trên giường, một tay bịt mũi, bộ điệu nghiêm chỉnh.
“Chào ngài, Từ tiên sinh, tôi là nhân viên của bách hóa Chính Tân. Số điện thoại của anh đã trúng giải nhì trong sự kiện kỷ niệm của chúng tôi, giải thưởng là một chiếc tivi LCD. Xin anh gửi tin nhắn ghi địa chỉ và người nhận hàng, giải thưởng miễn phí, bưu phí tự giải quyết, cám … …”
“Nhuyễn Nhuyễn.” Từ Nhất Bạch đầu bên kia bỗng mở miệng ngắt lời cô, giọng nói dịu dàng sủng ái.
“Anh, sao anh biết là em?” Nguyễn Thanh ngẩn ra một lát, hơi nghi ngờ lại có hơi không vui hỏi
“Anh vừa nghe đã biết là em. Hơn nữa trò lừa gạt không đến nơi đến chốn, anh từ trước đến nay không lưu lại họ tên ở bên ngoài, em làm sao biết được anh họ Từ?” Từ Nhất Bạch cười nhẹ nói.
“Mất hứng.” Nguyễn Thanh bĩu môi, “vậy anh đoán xem em làm sao biết số điện thoại của anh.”
“Đại khái là chuyển phát nhanh hoặc là thức ăn nhanh.”
Được, mắt mù tim không mù, đoán một cái liền đúng.
Nguyễn Thanh hơi nản lòng nằm bò trên giường, tay trái quấn quanh tóc mình chơi đùa. Sau một hồi cô mới xảo trá mở miệng: “Hừm, em gọi điện là nói với anh một tin xấu. Em tối nay không về nhà, anh không cần ở cổng tiểu khu đợi em.”
“Vậy em ở đâu.” Từ Nhất Bạch lại căng thẳng, hơn vội vàng truy hỏi cô.
Nguyễn Thanh xoay tròn mắt cười một cách vui vẻ: “Trường, em ngày mai nhập học, tối nay có điểm danh.”
Nghe thấy Từ Nhất Bạch phía bên kia như là thở nhẹ ra một cái, cô lại hỏi anh: “Thế nào, ghen rồi? Anh nghĩ là em đến nhà Tạ Tịch phải không?”
“Ghen rồi.” Từ Nhất Bạch trả lời thành thật làm cho Nguyễn Thanh trở tay không kịp, cô ngẩn ngơ không biết tiếp lời thế nào.
“… … Em muốn đến chọc ghẹo anh không?”
Không nghe thấy trả lời, Từ Nhất Bạch nói tiếp, trong lời nói chứa đựng sự chờ mong.
Lời nói nũng nịu đập thẳng vào lòng cô, mặt cô đỏ lên, trực tiếp ngắt điện thoại.
Hai tay Nguyễn Thanh che mặt lại chán nản, chọc người không thành ngược lại bị người chọc, quá kém rồi!
Từ Nhất Bạch đầu bên kia nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, cười không biết làm thế nào.
Nhuyễn Nhuyễn của anh, thật đáng yêu.
Ăn bữa sáng đơn giản, Nguyễn Thanh thay áo quần chuẩn bị về trường lấy xe, hôm trước về trường báo danh liền để ở trường. Bây giờ thời gian còn sớm, vừa vặn về trường lấy xe rồi lại đi đón Tạ Tửu ăn cơm trưa, hôm qua đồng ý với cô ấy hôm nay ở bên cô ấy cả ngày.
Sau khi gọi điện với Nguyễn Thanh xong, Từ Nhất Bạch liền đi đến phòng sách.
Trong đầu anh lại nghĩ đến lời Nguyễn Thanh nói vào buổi sáng.
Theo đuổi cô?
Theo đuổi thế nào?
Từ Nhất Bạch mới biết yêu có hơi mơ màng, anh cũng không biết lấy lòng con gái lắm, không biết cô ấy thích phương thức theo đuổi như thế nào.
Lúc này, Từ Nhất Bạch cuối cùng nghĩ đến người quản lí mà anh đặc biệt tuyển, Tô Hữu.
Nói làm liền làm, Từ Nhất Bạch cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Tô Hữu.
Reo hai tiếng, đầu bên kia liền nhận.
“Từ đại thiếu, khó thấy cậu gọi điện thoại cho tôi, có việc?” Tô Hữu trêu chọc.
“Theo đuổi, làm thế nào theo đuổi con gái?” Mặt Từ Nhất Bạch hơi đỏ, cố gắng nghiêm túc thỉnh giáo.
“Yo, là Nguyễn tiểu thư.” Tô Hữu ngạc nhiên nói, “đáng đời anh, lần trước rõ ràng có thể nước chảy thành sông, trực tiếp động phòng hoa chúc. Bây giờ tốt rồi, còn phải theo đuổi lần nữa, cậu nói xem cậu không phải là đáng đời.”
“Có cách nào không.” Từ Nhất Bạch bình tĩnh hỏi, như là chỉ cần Tô Hữu càm ràm một câu nữa anh liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Tô Hữu cũng nghe ra ý tứ của Từ Nhất Bạch, vội vàng thu lại ý cười không trêu chọc nữa, nghiêm túc chú ý.
“Theo đuổi con gái, Tô thiếu gia tôi tổng kết 7 chữ – phụ họa hùa theo và anh yêu em. Cô ấy thích gì cậu liền cho cô ấy cái đó, ví dụ cô gái này là người thích ăn uống, cậu mỗi ngày đều mang thức ăn ngon cho cô ấy ăn; cô gái này nếu như thích đồ trang điểm, cậu liền mua hết thảy son môi kem nền kem dưỡng da; ví dụ thêm nếu cô ấy thích vàng bạc đồ trang sức kim cương châu báu, cậu liền lựa đắt mà mua. Cái gọi là dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, đây chính là phụ họa hùa theo. Nhưng cái này cũng phải chú ý một kỹ xảo, cậu không thể khô khan, cho dù cậu làm gì, đều phải cho cô ấy biết được cậu yêu cô ấy, cậu không chỉ làm, cậu còn phải nói. Con gái đều thích lời ngọt ngào, mà tất cả lời ngọt ngào không chống đỡ nổi ba chữ – anh yêu em.”
“Ồ.” Từ Nhất Bạch nghe Tô Hữu giảng giải, sớm đã bắt đầu hồi tưởng lại sở thích của Nguyễn Thanh rồi.
Tô Hữu nói nửa ngày chỉ nghe thấy Từ Nhất Bạch “ồ” một cái, không cam tâm hài hước nói: “Cậu biết Nguyễn tiểu thư thích gì không?”
“Biết.” Từ Nhất Bạch đắc ý trả lời anh, “cô ấy thích tôi.”
Tô Hữu đang uống nước “sặc” phun ra, câu trả lời tự kỉ này khiến người ta không có cách nào phản bác. Nguyễn tiểu thư đích xác thích anh ấy, người mù cũng nhận thấy được.
“Đúng, tôi biết cô ấy thích cậu. Nhưng cái này chỉ thể hiện cậu bày tỏ rất thành công mà thôi, tôi là hỏi cậu biết sở thích của cô ấy không?” Tô Hữu kiên nhẫn giải thích cho Từ Nhất Bạch.
“Sở thích của cô ấy là tôi.” Từ Nhất Bạch nghiêm túc nói.
Còn có thể tiếp tục nói chuyện không!
“Cậu sẽ không dự định đem bản thân cậu tặng cho cô ấy?” Tô Hữu đoán được, anh đã từ bỏ thay đổi quan niệm của Từ Nhất Bạch.
“Không.” Từ Nhất Bạch dùng một kiểu ngữ khí “anh là ngốc sao” trực tiếp phủ định dự đoán của Tô Hữu.
“Vậy cậu tặng gì?” Tô Hữu hiếu kì.
“Sách giới hạn số lượng mà nhà xuất bản đưa tôi.” Ừ, thích Trầm Mặc chính là thích anh.
Tô Hữu bị đánh bại bởi bộ óc thần kì của Từ Nhất Bạch đã không biết nói gì. Lời anh ấy nói không có sai, sự lí giải của bản thân cũng không có sai, chỉ là hai người không ở trên cùng một kênh.
“Cậu định trực tiếp tặng cho cô ấy?”
“Không sai.” Từ Nhất Bạch kiêu ngạo nói.
“Không sai con quỷ cậu.” Tô Hữu thở gấp, thật không biết IQ cao lúc cậu viết sách đi đâu rồi.
“Cậu trực tiếp đem sách cho cô ấy, hai ngừoi còn bồi dưỡng tình cảm thế nào? Cách làm chính xác là mời cô ấy đến nhà cậu đọc sách, cô nam quả nữ, hai người tình cảm ngọt ngào, tất cả đều hợp logic, hiểu không?”
Đúng!
Mắt Từ Nhất Bạch sáng lên, mình lúc nãy sao lại không nghĩ ra, vừa hay qua vài ngày có thể lấy việc này lôi kéo cô trở về.
Từ Nhất Bạch vội vàng ngắt điện thoại, đứng dậy đi tìm sách số lượng giới hạn lúc trước nhà xuất bản gửi đến. Anh còn chuẩn bị kí tên mình lên trên mặt, như thế sẽ có sức hút hơn.
Nhưng mà trước khi kí tên, quan trọng hơn là làm cho cuốn sách trở nên mới.
Vì những cuốn sách này rất có thể bám đầy bụi, thậm chí còn có mùi mốc. Nguyên nhân là do lúc trước anh cảm thấy số sách này không quan trọng, bảo Tô Hữu vứt vào trong nhà kho, lâu như thế chưa từng cầm qua.
“Dùng xong liền vứt, Từ Nhất Bạch, ông cụ cậu!” Tô Hữu phía bên kia ngồi ở bàn làm việc nhìn điện thoại bị ngắt, giận dữ mắng.
Sáng sớm thứ 2, mặt trời tỏa ra ánh sáng mỏng manh.
Nguyễn Thanh như thường lệ thức dậy sớm chạy bộ, sau đó lại đi nhà ăn ăn sáng.
Giaó viên khoa tiếng Trung đều không phải quá nghiêm khắc, việc học cũng không quá nặng nề, chỉ là cố vấn hướng dẫn luôn nhắc nhở mọi người đọc nhiều sách để tích lũy nhiều.
Buổi học ngày thứ 2 tương đối quan trọng, chỉ là tuần này mới là tuần thứ 4 nhập học, nội dung vẫn tương đối đơn giản, cho nên việc học hành cũng không nặng nề lắm.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng hôm nay là văn học đương đại và hiện đại, giáo viên nữ ở trên bục giảng đang giới thiệu mấy bộ sách nổi tiếng cho mọi người, Nguyễn Thanh ngồi bên dưới chăm chỉ ghi chép lại.
“Bíp bíp - -“ điện thoại đặt bên cạnh sách rung hai cái, bàn học thông dụng 6 người ngồi bị làm cho chấn động, những người khác dồn ánh nhìn về phía Nguyễn Thanh.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên, dùng một tay nhấn sáng màn hình, là một tin nhắn weixin.
Tạ Tửu ngồi bên cạnh cô hiếu kì nhìn qua, thoáng thấy Nguyễn Thanh nhìn điện thoại xuất thần, liền cực kì hứng thú sát lại gần cô: “Tin nhắn của ai?”
Tay cầm bút của Nguyễn Thanh bị cô ấy đụng phải, liền bình tĩnh trở lại, qua quýt nói: “Không có gì, tin nhắn rác.”
Vừa ra khỏi weixin vừa dùng khủy tay đẩy tay cô ấy ra.
“Ồ, có bí mật.” Tạ Tửu liếc nhìn cô, “lại không thể nói với mình.”
Nhìn ra sự chộn rộn trong mắt Tạ Tửu, Nguyễn Thanh đem điện thoại để vào trong túi. Sau đó quay đầu chăm chú nhìn cô, nói: “Thời cơ chưa đến, thời cơ đến mình đương nhiên sẽ nói với cậu. Được rồi, cô giáo nhìn kìa, nghe giảng thôi.”
Tạ Tửu nghe thấy liền bĩu môi, cô ấy quá hiểu tính cách của Nguyễn Thanh, cho nên đè nén lòng hiếu kỳ của mình xuống.
Cô nhìn Nguyễn Thanh lần nữa, hai mắt của cô ấy đã nhìn chằm chằm lên bảng, khuôn mặt chăm chú.
Không biết Nguyễn Thanh lúc này sớm đã đi vào cõi thần tiên, tâm tư đều đặt vào tin nhắn wexin lúc nãy.
Từ lần gặp mặt lần trước đến bây giờ đã hơn 20 ngày rồi, thời gian này hai người chỉ gọi qua mấy cuộc điện thoại. Nguyễn Thanh cũng vì chưa bình tĩnh lại sau lần chung giường chung gối lần trước, để tránh bản thân không kìm nổi quan tâm anh, cho nên ở trong trường không đi đâu cả.
Tin nhắn lúc nãy là Từ Nhất Bạch gửi, chỉ có một câu: Nhuyễn Nhuyễn, anh chuẩn bị quà cho em rồi.
Qùa? Những món quà bình thường có thể không theo đuổi được cô!
Nhuyễn Nhuyễn … … Thì ra là hai chữ này, cô còn cho rằng là Nguyễn Nguyễn (Trong tiếng Trung, Nhuyễn Nhuyễn và Nguyễn Nguyễn phát âm giống nhau)
Mơ hồ kết thúc buổi học, Tạ Tửu kéo Nguyễn Thanh vẫn đang thu dọn cặp sách chạy về phía nhà ăn. Vừa đến buổi trưa, người ăn cơm rất nhiều, đi chậm chắc chắn phải xếp hàng rất lâu.
Lâu quá không ăn ở nhà ăn, Tạ Tửu và Nguyễn Thanh đều có chút hoài niệm nhà ăn. Lúc hai người chạy một mạch đến nhà ăn, bên trong đã đầy người.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Từ Nhất Bạch: Nhuyễn Nhuyễn mau trở về, chỗ anh có quà.
Nguyễn Thanh: Em rất khó theo đuổi, quà nhỏ không làm rung động nổi em ╭(╯^╰)╮
Từ Nhất Bạch: Là món quà lớn em thích nhất.
Nguyễn Thanh: Là gì vậy?
Từ Nhất Bạch: Anh! (đặc biệt xúc động chỉ vào mình)
Nguyễn Thanh: … … Tặng kèm cái nhìn coi thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...