Tuy miệng nói để Tạ Tửu tự mình thu dọn hành lí, sau khi treo áo quần của mình xong, Nguyễn Thanh vẫn là tự giác giúp đỡ.
Đợi sắp xếp hành lí xong cũng đã hơn 6 giờ chiều, hai người khắp người đầy bụi bẩn cậu nhìn mình, mình nhìn cậu cùng cười. Nguyễn Thanh vừa bảo Tạ Tửu đi đến bồn rửa mặt mở hai bình nước nóng đơn giản tắm qua một lát, vừa lấy điện thoại ra gọi cho anh trai.
Điện thoại kêu hai tiếng liền kết nối, phía bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp: “A Nguyễn.”
“Anh, em và Tiểu Cửu đã thu dọn xong rồi. Anh có thể qua, gặp ở chỗ cũ.”
“Được.”
Tắt máy, từ trong hộp trang điểm lấy sửa rửa mặt mới ra đi đến bồn rửa măt.
Tắm rửa xong, hai người thay áo quần, mang một ba lô nhỏ rồi ra ngoài. Trêu đùa đi đến cổng phía Đông, Nguyễn Ngôn đã đợi sẵn ở đó.
Hai người nắm tay chạy qua.
“Anh!” Nguyễn Thanh đứng trước mặt Nguyễn Ngôn, chỉnh lại tóc, “em rất nhớ anh.”
Nguyễn Ngôn nhìn em gái đáng yêu đứng trước mặt mình, trong lòng mềm mại. Đưa tay ở phía trong túi quần tây ra đặt lên trên đầu em gái xoa nhẹ: “Nhớ anh sao không về nhà?”
“Em không muốn về nhà xem bố mẹ ân ái, bây giờ là anh đang quản lí công ty, hai người họ ở nhà rãnh rỗi nhàm chán lại thích ngược đãi em.” Nguyễn Thanh bĩu môi, oán trách nói.
“Không chú ý thì tốt.” Nguyễn Ngôn nhẹ nhàng trả lời.
Anh nghĩ ai cũng có sức kiên định như anh à, cô chỉ có đầy trái tim thiếu nữ.
“Tiểu Nguyễn, nhanh lên xe.” Tạ Tịch ngồi ở ghế lái phụ gọi thúc giục Nguyễn Thanh, “trước tiên đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, anh sắp đói chết rồi.”
“Được rồi, anh Tiểu Cửu.” Nguyễn Thanh nghiêng người vượt qua anh trai đang đứng chắn tầm nhìn nhìn về phía Tạ Tịch, cười nhàn nhã.
Nguyễn Thanh và anh trai cũng lên xe, Tạ Tửu với anh trai cô ấy sớm đã nói đến chuyện chương mới trong tiểu thuyết của Mặc Thần. Đúng vậy, Tạ Tửu và anh trai cô ấy cũng là fan ruột của Mặc Thần.
Nhìn thấy Nguyễn Thanh, Tạ Tịch trêu chọc một câu: “Yô, mới mấy tháng không gặp, Tiểu Nguyễn ngày càng xinh đẹp.”
“Anh Tiểu Cửu cũng ngày càng đẹp trai.” Nguyễn Thanh cười híp mắt khen anh ấy.
Tạ Tịch quả nhiên đắc ý: “Vẫn là Tiểu Nguyễn có mắt nhìn. Nha đầu em cứ nói anh đen, đây gọi là vẻ đẹp nam tính có hiểu không.”
Câu trước là nói với Nguyễn Thanh, câu sau là Tạ Tịch nói với Tạ Tửu, vừa nói vừa đánh vào đầu cô ấy một cái.
“Á - - rất đau.” Tạ Tửu bưng đầu bị đánh của mình trừng Tạ Tịch một cái, “anh đắc ý cái gì, anh đứng bên canh anh A Nguyễn như là chiếc lá làm nền, còn vẻ đẹp nam tính.”
“Này, anh và Nguyễn Ngôn không phải một kiểu! Cậu ấy là núi băng còn anh là người con trai ấm áp, lá gì, có biết nói chuyện không.” Tạ Tịch đưa tay lên như là muốn đánh vào đầu của Tạ Tửu.
Tạ Tửu không dám đánh trả, đành phải kéo Nguyễn Thanh qua chắn ở phía trước, cãi bướng: “Anh đến đây, em có A Nguyễn, không sợ anh.”
Tạ Tịch lườm Tạ Tửu đang trốn sau lưng Nguyễn Thanh, vung tay im lặng uy hiếp.
Nguyễn Thanh buồn cười nhìn hai anh em này cãi lộn, nhìn thấy sắp đến chỗ ăn cơm, Tạ Tửu vẫn trốn ở sau lưng mình cãi với Tạ Tịch, Nguyễn Thanh đành phải khuyên răn: “Anh Tiểu Cửu, sắp đến chỗ ăn cơm rồi.”
Tạ Tịch nghe thấy giọng nói dịu dàng của Nguyễn Thanh, khuôn mặt giả vờ hung ác liền nở một nụ cười: “Anh và Tiểu Cửu đùa giỡn.”
Sau đó anh ấy lại nhìn về phía Tạ Tửu: “Nha đầu chết tiệt, hôm nay ở trước mặt Tiểu Nguyễn tha cho em.”
Tạ Tửu bĩu môi: “Còn không biết ai tha cho ai.” Ngừng một lát, cô ấy lại nói tiếp: “A Nguyễn nói anh liền nghe, người không biết còn cho rằng A Nguyễn mới là em gái của anh.”
Mặt Tạ Tịch hơi đỏ, ánh mắt hơi né tránh. Anh không dám nhìn Nguyễn Thanh, đành phải trừng mắt hung dữ nhìn Tạ Tửu: “Đương nhiên em là em gái của anh, em là cục nợ. Tiểu Nguyễn ngoan như vậy, em ấy nói anh đương nhiên nghe.”
Tạ Tửu trốn phía sau lưng Nguyễn Thanh mặt hiện lên ý cười: Hừm, đồ ngốc Tạ Tịch này dễ đỏ mặt như vậy, anh cho rằng mình không biết sao? Anh ấy không phải là thích A Nguyễn sao, sứ giả bảo vệ hoa nhiều năm như vậy không phải là tự phong. Nếu A Nguyễn làm chị dâu của mình, Tạ Tịch không dám làm gì mình, A Nguyễn đúng là phúc tinh của cô.
Đến chỗ ăn cơm, Nguyễn Ngôn từ khi lên xe đến bây giờ cuối cùng cũng nói một câu: “Đưa hai em ấy vào trước đi, tôi đi đậu xe.” Câu này là nói với Tạ Tịch.
Bốn người ăn ăn uống uống, cười cười nói nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt đã qua 9 giờ. Sau khi ăn uống thỏa thích, Tạ Tửu và Tạ Tịch khó mà thống nhất ý kiến một lần đều muốn đi KTV hát. Mà Nguyễn Ngôn sáng sớm mai phải đi công tác, cho nên tự mình bắt xe về trước.
Đến KTV, Tạ Tửu và Tạ Tịch tranh nhau chọn bài hát, Nguyễn Thanh ở siêu thị bên ngoài mua một giỏ đồ ăn vặt. Lúc đến KTV, hai anh em đã hát rồi.
Nguyễn Thanh lần mò ngồi lên ghế sô pha, ôm thức ăn vặt ăn. Cô từ trước đến nay đều chưa hát ở KTV, thậm chí có thể nói không có ai từng nghe cô hát. Vì Nguyễn Thanh lúc trước ở nhà lén lút tự mình ghi âm, phát hiện giọng rất hay, nhưng điệu lại không ở trên phách. Đơn giản mà nói chính là ngũ âm không đầy đủ, từ đó về sau cô không ở nơi đông người ca hát.
Khoảng sau 2 giờ chiều.
Cánh cửa như bình thường được gõ lên “lộc cộc lộc cộc lộc cộc”, Từ Nhất Bạch mở cửa cho Trầm Mặc vào, sau khi đóng cửa lại rõ ràng nghe thấy tiếng chậu đựng thức ăn của chó đặt trên nền.
Hôm nay sao lại đem chậu thức ăn về rồi?
Buổi chiều đến giờ ăn cơm, Trầm Mặc cũng không như thường lệ đi đến nhà bên cạnh ăn cơm, lại ở dưới bàn ăn một cách ngoan ngoãn đợi anh đổ thức ăn cho nó.
Từ Nhất Bạch ngờ vực, tuy anh và cô gái nhỏ đang chiến tranh lạnh, nhưng không có đạo lí cho Trầm Mặc ăn 10 ngày đột nhiên lại không cho ăn nữa, chắc hẳn có việc gì đi ra ngoài rồi.
Đổ thức ăn vào chậu cho Trầm Mặc xong, Trầm Mặc cúi đầu bẹp chẹp ăn. Từ Nhất Bạch ngồi xuống đất, tay phải sờ đầu Từ Nhất Bạch, từ tốn nói: “Trầm Mặc ngoan, Nguyễn Thanh sao rồi?”
Trầm Mặc nghe thấy liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn Từ Nhất Bạch: “Gâu gâu gâu gâu~”
Sau khi kêu xong lại tiếp tục ăn cơm.
Từ Nhất Bạch nghe thấy tiếng kêu của Trầm Mặc, âm thanh không gấp gáp, rất mềm mại, trong dịu dàng có chút tủi thân.
Chắc là không có việc gì lớn.
Tuy nói là biết không có xảy ra việc gì lớn, nhưng Từ Nhất Bạch không kìm lòng được lo lắng cho cô.
Từ Nhất Bạch ngồi trên sô pha ở phòng khách, màn hình tivi đang chiếu Tây Du Kí, đây là bộ phim Từ Nhất Bạch thích nhất. Nhưng bây giờ anh hoàn toàn coi không vào, tai của anh tự động lờ đi âm thanh của tivi, hết sức chuyên chú lắng nghe âm thanh của cửa đối diện.
Cảm thấy rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng cô gái nhỏ trở về nhà, Từ Nhất Bạch đứng dậy đi đến phía trước chiếc đồng hồ sát đất, nhấn nút báo thời gian.
“Bây giờ là 20:49 phút.” Tiếng máy báo giờ lạnh lẽo vang lên khắp phòng.
Sắp 9 giờ rồi, muộn như vậy rồi sao lại chưa về?
Từ Nhất Bạch bước chậm về ghế sô pha, nhắm mắt nằm ngửa phục hồi lại tâm trạng đang nôn nóng. Rõ ràng đã quyết định không quan tâm đến cô nữa, nhưng mà nghĩ đến cô ấy bây giờ vẫn ở bên ngoài, cũng không biết gặp phải chuyện gì, trái tim của anh liền đập nhanh không kiểm soát được.
Anh đưa tay lên đặt trên ngực, cảm nhận trái tim đập dồn dập, thử hít sâu vào để làm giảm nhịp tim.
Nhưng mà, không có tác dụng.
Không nghe thấy tiếng cô về nhà, anh làm sao cũng không thể xoa dịu trái tim của mình. Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là giọng nói của cô.
Nằm trên sô pha đợi rất lâu, Từ Nhất Bạch lần nữa đứng dậy nhấn nút báo thời gian.
“Bây giờ là 21:22 phút”
Mới có nửa tiếng trôi qua sao? Thế nào lại cảm thấy như trải qua mấy tiếng đồng hồ.
Nằm trên sô pha lần nữa, trong lòng bất giác nghĩ đến nụ hôn và cái ôm lúc trước. Trong tai anh dường như vang lên tiếng hô hấp nặng nề của hai người, tim cũng “thình thịch ” nhảy lên, trên mặt như có cảm giác bỏng rát.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, tâm tư Từ Nhất Bạch ngày càng bay xa … …
Liền sau đó anh bỗng nhiên hoàn hồn, không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này, cô gái nhỏ của anh vẫn chưa về nhà.
Bước nhanh về phía đồng hồ sát đất, lần nữa nhất vào nút báo giờ: “Bây giờ là 23:36 phút.”
Muộn như vậy rồi!
Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi, làm sao đây?
Điện thoại! Đúng, điện thoại!
Bước nhanh về ghế sô pha, lấy điện thoại ở trên bàn lên, vậy mà sau đó anh liền ngơ ngẩn.
Không có số điện thoại, anh không có số điện thoại của cô, anh cũng không cho cô số điện thoại của anh.
Cứ cho là cô xảy ra chuyện cũng không thể cầu cứu mình, hơn nữa, anh là một người đến đi đường còn cần người dẫn đi, không thể chạy, không thể nhìn, đông tây nam bắc cũng không phân biệt được, người tốt người xấu cũng không phân rõ. Cô gái nhỏ cầu cứu anh, đợi anh đến nơi nói không chừng sớm đã … cứ cho là đến kịp, một người mù như anh ngay cả người đứng ở đâu, có bao nhiêu người đều không biết.
Từ Nhất Bạch tay cầm điện thoại bỗng nhiên mất đi sức lực, điện thoại cứ như thế rơi trên tấm thảm trải sàn. Anh cũng mất hết sức lực ngã trên ghế sô pha, hai tay che mặt, môi trắng bệch nhẹ mở miệng: “Hưa … …”
Vô dụng, anh thực sự quá vô dụng.
Từ khi chạy trốn khỏi cái lồng ấy, mười mấy năm nay đây là lần đầu tiên Từ Nhất Bạch cảm nhận được một loại cảm giác bất lực quấn lấy toàn thân.
Trong lòng anh có hơi vui mừng mình quyết định từ bỏ cô gái nhỏ, bản thân vô dụng như vậy có tư cách gì để có được cô?
Cứ chán chường như vậy vùi mình trên sô pha, hai mắt Từ Nhất Bạch xuất thần, toàn thân vương vấn một bầu không khí cô đơn.
Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Nguyễn Thanh.
“Ừ, em đến nhà rồi.”
“Hôm nay muộn quá rồi, lần sau mời anh lên chơi.”
“Được, em lát nữa gọi điện thoại cho anh trai báo bình an.”
“Biết rồi, em tắm rửa xong liền ngủ, sẽ không ham chơi.”
“……”
Từ Nhất Bạch đi đến lối ra vào, lắng nghe cô gái nhỏ trả lời điện thoại, sau đó là tiếng mở cửa đóng cửa, tiếng nói chuyện nhỏ dần đến lúc không nghe thấy được.
Trong tai vẫn vọng lại tiếng nói chuyện nhẹ nhàng của cô gái nhỏ, Từ Nhất Bạch đờ ra ở lối ra vào, tay cầm nắm cửa buông xuống. Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: Là con trai, nhất định là con trai điện thoại cho cô ấy.
Là ai, khiến cô ấy trả lời dịu dàng như vậy?
Bạn trai?
Cho nên hôm nay là hẹn hò sao?
Hẹn hò cũng không cần phải muộn như thế mới về chứ?
Nghe nói chuyện thì vừa mới xa nhau, bây giờ lại điện thoại, lưu luyến như vậy sao?
Hẹn hò xong bạn trai đưa đến cổng tiểu khu, vậy … … có ở tiểu khu ôm ấp tâm tình không, nói không chừng còn có một cái hôn chúc ngủ ngon.
Hôn chúc ngủ ngon.
Ánh mắt Từ Nhất Bạch trở nên thâm trầm, lộ ra ánh sáng yếu ớt, trong mắt dường như bùng lên lòng đố kị hừng hực.
Nghĩ đến cô gái của anh có thể bị người con trai khác hôn, Từ Nhất Bạch có hơi không khống chế nổi lòng của mình. Hai tay để ở hai bên của anh từ từ nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh trên tay nổi lên. Anh muốn đấm mạnh một quyền lên trên cửa, như là đang đánh lên mặt người đàn ông thối dám hôn cô. Nhưng mà anh lại sợ dọa đến cô gái nhỏ đang đi vào giấc mộng, chỉ có thể cắn răng cố gắng khống chế bản thân.
Cô gái của anh, giọng nói nhẹ nhàng, cơ thể thơm ngát và đôi môi ngọt ngào, những cái này đều là của anh!
Tất cả những gì của cô đều thuộc về anh!
Từ Nhất Bạch cứ như vậy đứng ở lối ra vào rất lâu rất lâu, đợi đến sau khi anh có thể khống chế được trái tim đang phẫn nỗ của mình, anh mới bừng tỉnh. Anh có hơi kinh ngạc hồi tưởng lại cách nghĩ điên rồ lúc nãy, thở ra một tiếng, đưa tay lên xoa huyệt thái dương rồi từ từ trở về phòng ngủ.
Có lẽ đây là một buổi tối kinh tâm động phách, anh nằm trên giường rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Trong mơ, toàn là thân hình mềm mại và đôi môi thơm ngọt của cô gái nhỏ.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Tạ Tịch: Tiểu Nguyễn ~ Anh thích em.
Từ Nhất Bạch: Đàn ông thối!
Tạ Tịch: Tôi và Tiểu Nguyễn là thanh mai trúc mã ╭(╯^╰)╮
Từ Nhất Bạch: Cô ấy là vợ tôi.
Tạ Tịch: Cô ấy không phải, cô ấy là của tôi.
Từ Nhất Bạch: Là của tôi, chúng tôi hôn rồi.
Tạ Tịch: Chúng tôi cũng có thể hôn!
Từ Nhất Bạch: Không thể.
Tạ Tịch: Có thể.
……
Tác giả: Được rồi, đừng tranh nữa, Nguyễn Thanh là của tôi.
Từ Nhất Bạch: mẹ yêu, con có thể lăn qua lặn lại giả vờ đáng yêu, mong được giới thiệu, mong được thu nhận, mong được phiếu bầu, đem cô dâu gả cho con đi.
Tạ Tịch: Con cũng ……
Từ Nhất Bạch: Cút (ノ`Д)ノ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...