Chinh phục nam thần

Buổi sáng sau khi cãi nhau với Từ Nhất Bạch, Nguyễn Thanh trở về nhà mình dọn dẹp một lượt rồi lại ra ngoài.
  
Đi đến siêu thị lớn gần nhà nhất mua mấy túi trái cây và thức ăn, lại đến khu đồ ăn vặt mua mấy túi khoai, ô mai và bánh. Nghĩ đến kỳ nguyệt san sắp đến rồi, lại đi đến khu vực chuyên bán lựa vài bao băng vệ sinh.
  
Thanh toán, sau đó xách đồ về nhà.
  
Vì khoảng cách tương đối gần, cho nên cô không có lái xe. Kết quả bây giờ đồ đạc quá nặng, hai tay của cô đều bị ghì ra vết hằn màu đỏ.
  
Thật không dễ thở mới về được đến nhà, Nguyễn Thanh đem đồ đạc chỉnh đốn. Sau đó rót một ly nước vừa uống vừa ngồi lên sô pha, cầm điện thoại lên xem tin tức, không thấy có việc gấp gì cần giải quyết.

  
Trong APP hòm thư tải về điện thoại, quả nhiên có một tin, là thông báo đến từ công ty.
 
Nhìn nội dung mail, Nguyễn Thanh liền biết là việc gì.
 
Là thông báo của cấp trên lần trước cô đòi Mai Tử Sa Trà, trong thông báo nói rõ Mai Tử Sa Trà chỉ ghi chép phía dưới tên của mình, bản thân cô không cần chịu trách nhiệm.
  
Đây là việc tốt, quá tốt. Không cần biết Mai Tử Sa Trà thuyết phục cấp trên như thế nào, tóm lại đối với Nguyễn Thanh mà nói là một việc cực kỳ tốt.
  
Ngồi trên sô pha lướt qua một hồi tin tức, liên hệ xong với những tác giả phía dưới, sau đó liền đến 11 giờ trưa.
  
Nguyễn Thanh bỏ điện thoại xuống, đến tủ lạnh lấy một ít khoai tây, ớt xanh, bột bắp, trứng gà và rau đi đến nhà bếp nấu ăn.
  
Khoảng 12 giờ 40 phút, Nguyễn Thanh nấu ăn xong, nhìn ngoài hai món ăn mình nấu ra có có thêm một nồi cơm, Nguyễn Thanh thở ra: “Nấu ăn cho Từ Nhất Bạch hai ngày, kết quả làm thành thói quen, bây giờ làm nhiều như thế một mình mình căn bản ăn không hết.”
  
Vừa lẩm bẩm một mình, vừa từ trong tủ lấy ra một hộp cơm làm bằng thủy tinh trong suốt, sau khi rửa xong bắt đầu đựng cơm và thức ăn vào bên trong.
  
Từ Nhất Bạch chắc chắn vẫn chưa ăn, anh ấy chắc chỉ ăn thức ăn nhanh, Trầm Mặc chắc cũng chỉ có thể ăn thức ăn dành cho chó. Dù sao mình bây giờ nấu nhiều, hơn nữa giữa hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau là nên làm.
  
Sau khi đựng thức ăn xong, Nguyễn Thanh cầm hộp cơm ra khỏi cửa đi về phía đối diện.
  
Nhẹ gõ cửa, đợi một lát trong phòng liền truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Lúc đến gần cửa, tiếng bước chân dừng lại, sau đó giọng nói có chút mệt mỏi của Từ Nhất Bạch truyền ra qua cánh cửa: “Ai đấy?”
  
Trong phòng cùng lúc vang lên tiếng sủa của Trầm Mặc: “Gâu gâu ~”
  
“Là tôi, hàng! xóm! lương thiện của anh.” Nguyễn Thanh trả lời, cố ý nhấn mạnh hai chữ “hàng xóm”.  

  

Từ Nhất Bạch trong phòng nghe thấy cô gái nhỏ nghiến răng nghiến lợi trả lời, có chút không biết làm thế nào đưa tay lên ấn huyệt thái dương.
  
Hưa, thật thích mang thù.
  
Cánh một cánh cửa, không khí cứ như thế yên lặng một hồi.
  
“Có việc gì?”
  
Giọng nói trầm thấp của Từ Nhất Bạch vang lên, đánh thức Nguyễn Thanh đang có hơi xuất thần.
  
Cái gì gọi là có việc, không có việc thì không thể tìm anh sao? Rõ ràng vài tiếng trước còn ngủ chung dưới một mái nhà, ăn cơm trên một bàn, trở mặt vô tình thật đúng là được Từ Nhất Bạch thể hiện cực kỳ đúng chỗ.
  
“Tôi nấu cơm bị nhiều.” Nguyễn Thanh tốt tính nói.
  
Ồ. Đem cơm đến cho mình.
  
Nghĩ đến đây khóe miệng của Từ Nhất Bạch không kiềm nổi mà nhếch lên, tâm trạng vui vẻ. Vậy mà anh lập tức nghĩ đến cuộc trò chuyện với Tô Hữu, đã quyết định không dính dáng với cô nữa, vậy thì phải nhanh chóng chặt đứt tình ý của mình, đừng cho bản thân mơ mộng hảo huyền, cũng đừng tiếp xúc với cô ấy nữa.
  
“Tôi đã ăn rồi.” Từ Nhất Bạch cố gắng khiến cho giọng nói của mình lộ ra vẻ xa cách, “Tô Hữu mang đến.”
  
“… … Ồ.” Nguyễn Thanh có chút hụt hẫng, bây giờ là đang vạch rõ ranh giới với mình?
  
Qua cầu rút ván!
  
“Buổi tối cũng có thể ăn … …” Nguyễn Thanh nói thêm, đồ đã đem đi sao có thể lại đem về, cái này quá mất mặt rồi.
  
“Không cần đâu, tôi đã khỏe rồi, có thể đặt thức ăn nhanh.”
  
Nghe thấy giọng nói xa cách và thái độ đối đãi như người xa lạ của Từ Nhất Bạch, Nguyễn Thanh hơi khó chịu. Cô hạ mắt xuống nhìn vào hộp cơm trong tay, quai hàm bạnh ra: “Tôi biết, tôi thật ra là không cẩn thận nấu nhiều, tôi còn nấu cho Trầm Mặc đồ ăn dinh dưỡng. Để không lãng phí thức ăn, anh cứ cầm đi, tôi buổi tối tuyệt đối không nấu nhiều.”
  
Hừm, Nguyễn Thanh cô không phải là làm cơm vì Từ Nhất Bạch anh, cơm của cô chỉ là đúng lúc làm nhiều. Thức ăn dinh dưỡng của Trầm Mặc mới là đặc biệt làm, Từ Nhất Bạch anh đừng có tự mình đa tình!
  
Trầm Mặc ở trong phòng nghe thấy tên của mình, kêu “gâu gâu gâu gâu” một cách hưng phấn, còn vẩy đuôi đi vòng quanh chân của Từ Nhất Bạch, giục ông chủ mở cửa cho bà chủ. Vậy mà Từ Nhất Bạch giống như là không hiểu, đứng yên một cách im lặng.
  
Nói thật lòng, Từ Nhất Bạch có hơi phiền não, nhận đồ của cô thì lại mềm lòng. Huống hồ anh không chỉ ăn cơm của cô, còn ăn cả đậu phụ của cô rồi. Bây giờ lại tiếp xúc với cô, anh thật là có hơi lo lắng mình vì thỏa mãn ham muốn cá nhân mà làm ra việc vượt quá giới hạn.
  
Chính vào lúc Từ Nhất Bạch còn đang do dự, Trầm Mặc không kiềm chế được, thức ăn dinh dưỡng có thể ngon hơn nhiều so với thức ăn dành cho chó.

  
Cho nên, ngay sau đó, Nguyễn Thanh đứng ở ngoài cửa đang tức giận liền nhìn thấy một cái đầu chui ra khỏi cánh cửa dành cho chó, tiếp theo toàn thân chú chó chui ra ngoài.
  
Chú chó sau khi đi ra liền dùng ánh mắt long lanh nhìn cô, cái đuôi không ngừng vung vẩy một cách vui vẻ, mũi còn sáp lại gần hộp thức ăn cô cầm trên tay ra sức ngửi.
  
Nguyễn Thanh bị bộ dạng thèm ăn của chú chó chọc cười, khom lưng xuống vò đầu của nó.
  
Cửa vẫn đóng, mà Nguyễn Thanh lại bị Từ Nhất Bạch kéo dài thời gian làm cho tính kiên nhẫn cũng cạn kiệt. Một người đàn ông, còn sợ cô dựa giẫm sao? Nói thế nào cô cũng là một đại mỹ nhân, người theo đuổi cô cũng không ít, cô có thể mất mặt như vậy đi theo đuổi con trai sao?
  
Cô cũng là một người dám yêu dám hận, cô thừa nhận bản thân có cảm tình với Từ Nhất Bạch, cho nên tối qua lúc anh hôn cô cô cũng rất rung động. Nhưng mà cô cũng không vì cái hôn này mà dựa giẫm anh, muốn anh chịu trách nhiệm. Từ Nhất Bạch anh không thích mình, vậy cô cũng có thể tự nhiên mà từ bỏ, không đến mức không thể không có anh.
  
Khóe miệng Nguyễn Thanh khẽ nhếch lên, cười châm biếm.
  
Đưa tay ra lấy chìa khóa từ trên cổ chú chó ra, mở cửa ra liền nhìn thấy Từ Nhất Bạch đứng ở lối ra vào.
  
Đi đến trước mặt Từ Nhất Bạch, cách vài bước chân: “Từ Nhất Bạch, anh yên tâm, tôi sẽ không quấn lấy anh muốn anh chịu trách nhiệm. Bữa cơm này, xem như là quà gặp mặt giữa hàng xóm với nhau. Hộp cơm không cần trả lại, không đáng mấy tiền.”
  
Nói xong, Nguyễn Thanh liền đem hộp cơm đưa đến trên tay Từ Nhất Bạch, sau đó đem chìa khóa đeo lại trên cổ của chú chó.
  
Từ Nhất Bạch vô ý thức cầm chặt hộp cơm đưa đến trong tay, bên tai còn vọng lại lời nói lạnh lùng của cô gái. Anh rất muốn lớn tiếng nói mình muốn chịu trách nhiệm, rất muốn nói mình không thích làm hàng xóm, rất muốn níu lấy bàn tay mềm mại của cô. Nhưng nghĩ đến bản thân là người mù, cổ họng của anh như bị nghẹn lại nói không nên lời, tay của anh không nhấc lên được.
  
Từ Nhất Bạch đứng ở lối ra vào, mắt mở to nhìn mặt trời của anh rời đi. Tuy không nhìn thấy gì cả, nhưng tim lại cảm nhận được ánh sáng mặt trời rời rạc một cách chân thực như thế, lần nữa đối diện với bóng tối, áp chế anh có chút không thở được.
  
Đúng vậy, anh vốn là người sống trong bóng tối. Có được mặt trời trong phút chốc đã là ban ơn rồi, còn có thể mong đợi điều gì nữa? Đầu của Từ Nhất Bạch từ từ cúi xuống, ánh sáng rực rỡ trong ánh mắt cũng từng chút từng chút ảm đạm, cho đến khi hoàn toàn biến mất đi.
  
Tạm biệt, Nhuyễn Nhuyễn – mặt trời nhỏ của anh, đây là thời gian tươi đẹp nhất của anh.
  
Treo chìa khóa xong, Nguyễn Thanh quay lưng đi ra ngoài, lại quay người từ từ đóng cửa. Hai mắt của cô thông qua khe cửa ngày càng hẹp nhìn thẳng vào Từ Nhất Bạch, mở miệng nói trong im lặng: “Tạm biệt.”
  
Tạm biệt, người đầu tiên mà cô rung động.
  
“Phịch” cửa cuối cùng cũng đóng lại.
  
Từ Nhất Bạch, tạm biệt.
  

Khóe mắt có giọt nước mắt chảy xuống, Nguyễn Thanh bình tĩnh lại có chút muốn cười. Rõ ràng có nhiều người theo đuổi ưu tú như thế, rõ ràng chỉ là vài lần gặp mặt anh, rõ ràng anh đối với mình không tốt như thế, rõ ràng … … không có gì, thế nào lại cứ rung động trước anh ấy?
  
Tự ngược.
  
May mà dừng bước đúng lúc.
  
Cô nghĩ thông suốt rồi. Có thể bản thân gần đây đọc quá nhiều tiểu thuyết và phim thần tượng ngọt ngào tình cảm, kích thích hoóc-môn, bất giác liền muốn yêu đương, cho nên mới nảy sinh tình yêu trai gái. Mà Từ Nhất Bạch, đúng lúc xuất hiện mà thôi.
  
Còn hơn mười ngày nữa liền phải nhập học, đến lúc đó trở về trường nói chuyện yêu đương vườn trường thì tất cả liền giải quyết một cách dễ dàng.
  
Nghĩ như thế, Nguyễn Thanh dùng tay chùi đi nước mắt, ngẩng đầu từ từ để lộ một nụ cười tươi đẹp, nhấc chân bước nhanh về phía nhà mình.
  
Về đến nhà, Nguyễn Thanh ngồi đến bên bàn ăn cơm trưa, sau khi ăn xong trở về phòng ngủ một lát. Khoảng 2 giờ chiều thì thức dậy, đem máy tính đến phòng khách làm việc.
  
Thời gian rất nhanh thì đến lúc ăn tối, Nguyễn Thanh lần này nhớ kĩ chỉ làm phần ăn cho một mình mình.
  
Lúc cô đang ngồi ăn cơm trước bàn, ngoài cửa truyền đến âm thanh “lộc cộc lộc cộc lộc cộc”. Nguyễn Thanh đặt chén đũa xuống, đứng dậy đi đến lối ra vào, từ mắt mèo hướng ra bên ngoài nhìn thấy cái gì cũng không có. Vậy mà tiếng “lộc cộc lộc cộc lộc cộc” không ngừng lại, nhìn kĩ lại lần nữa, Nguyễn Thanh mang theo sự ngờ vực dè dặt mở cửa, đợi đến khi cô nhìn thấy tình cảnh bên ngoài cửa lại bị kinh ngạc.
  
Ngoài cửa là chú chó đang ngậm chậu đựng thức ăn của mình, nhìn thấy cô mở cửa, cái đuôi lông lá của chú chó vẫy lên càng vui vẻ, đôi mắt to ướt át cũng nhìn cô chăm chú.
  
Nguyễn Thanh có chút dở khóc dở cười đứng qua một bên cho chú chó đi vào.
  
Trầm mặc ngậm chậu thức ăn của nó nghênh ngang đi vào nhà cửa nữ chủ nhân, thuận theo mùi của thức ăn đi đến dưới bàn ăn. Cúi đầu đặt chậu thức ăn của mình xuống, ngẩng đầu mặt chứa đầy sự mong đợi nhìn Nguyễn Thanh.
  
Nguyễn Thanh chỉ có thể lấy cà rốt, súp lơ và ức gà từ trong tủ lạnh ra đi đến nhà bếp làm một phần thức ăn. Sau khi làm xong cho vào trong chậu thức ăn của chó, sau đó một người một chó cứ hòa hợp như thế ăn bữa tối của riêng mình.
  
Nguyễn Thanh vốn cho rằng chú chó ăn xong liền ngậm chậu đựng thức ăn trở về, kết quả cô hoàn toàn đoán sai rồi.
  
Nguyễn Thanh mỗi ngày sau khi ăn cơm tối xong thì xuống lầu đi dạo, hôm nay cũng không ngoại lệ. Lúc cô ra khỏi cửa, chú chó cũng đi ra, nhưng mà không ngậm chậu thức ăn của mình.
  
“Trầm Mặc, mày quên chậu thức ăn của mình rồi.” Nguyễn Thanh chỉ vào chậu đựng thức ăn phía dưới bàn ăn nói với Trầm Mặc.
  
“Gâu gâu ~” vậy mà, trả lời cô là một tiếng chó kêu và một đôi mắt tha thiết.
  
Thôi được, cứ để ở đó.
  
Đóng cửa lại, Nguyễn Thanh nhấn thang máy. Thang máy mở ra, cô vừa mới bước vào, Trầm Mặc liền theo sau cô. Nguyễn Thanh nhìn thấy chú chó, có chút ngạc nhiên: “Trầm Mặc, mày muốn đi dạo với tao sao? Không về sao?”
  
“Gâu gâu gâu gâu ~” Trầm Mặc đưa hai cái chân nhỏ lên ôm lấy đùi của Nguyễn Thanh, đầu lưỡi trắng mịn lè ra kêu lên hai tiếng.
  
“Được được được, Trầm Mặc ngoan ~ tao đem mày đi tìm vợ.” Nguyễn Thanh bị Trầm Mặc chọc cười, cười híp mắt vò đầu của nó.
  
Ra khỏi thang máy, Nguyễn Thanh cũng không quan tâm Từ Nhất Bạch nghĩ thế nào, trực tiếp đem Trầm Mặc đi dạo, dù sao cũng là Trầm Mặc dính lấy cô.

  
Đi dạo một lát, Nguyễn Thanh lại đem Trầm Mặc đến chỗ cũ tìm những chú chó hôm qua chơi đùa một lát.
  
Khoảng 8 giờ, Nguyễn Thanh chuẩn bị đem chú chó về nhà. Lúc đi đến cửa của tòa nhà, chú chó đột nhiên dừng lại không đi về phía trước, sau đó cắn dây giày của cô lôi cô đi ra ngoài, Nguyễn Thanh bị kéo nên đi không thuận tiện, đành phải nói với Trầm Mặc: “Trầm Mặc, mày trước hết thả tao ra. Tao biết mày muốn đưa tao đi đến một nơi đúng không? Tao đi cùng mày là được.”
  
Chú chó đưa mắt lên nhìn cô, buông miệng ra. Sau đó ở phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu xem thử cô có đi cùng không.
  
Nguyễn Thanh say sưa đi theo chú chó, đợi đến lúc cô hoàn hồn, bỗng nhiên phát hiện đã gần đến chỗ bảo vệ ở cổng rồi.
  
Người bảo vệ mập đứng ở cửa bảo vệ từ xa đã nhìn thấy Trầm Mặc và Nguyễn Thanh. Anh ta hơi ngờ vực nhìn Nguyễn Thanh, lại nhìn Trầm Mặc, sau khi lặp lại mấy lần, không cam lòng nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu: “Qủa nhiên người đẹp trai đều có bạn gái.”
  
Mắt nhìn thấy hai người ngày càng gần, người bảo vệ mập cuối cùng cũng phấn khởi lại. Ngọn lửa tò mò trong mắt anh ta bốc cháy hừng hực, dùng giọng nói lớn của anh ta nói với Nguyễn Thanh: “Cô cuối cùng cũng đến rồi, bạn trai cô đã điện thoại giục mấy lần rồi.”
 
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Rạp hát nhỏ:
Nguyễn Thanh: Bạn trai? Bạn trai gì … … ˇ?ˇ??) Người ta vẫn là thiếu nữ
 
Từ Nhất Bạch: Anh.
 
Nguyễn Thanh: Không cần thể diện!
 
Từ Nhất Bạch: Thật sự là anh.
 
Nguyễn Thanh: Anh vừa mới nói anh đi đường anh tôi đi đường tôi!
 
Từ Nhất Bạch: Chỉ có tôi.
 
Nguyễn Thanh: … … Đại tiểu thư Nguyễn người theo đuổi nhiều ~(`へ?*)ノ
 
Nguyễn Thanh: … … Thực sự nói rõ, bạn trai là thế nào.
 
Từ Nhất Bạch: hỏi Trầm Mặc.
 
Trầm Mặc: … … Liên quan gì đến tôi o((⊙﹏⊙))o
 
Từ Nhất Bạch: Việc tốt của mày làm.
 
Tác giả: Trầm Mặc làm một việc khiến Từ Nhất Bạch vừa vui vừa giận ~ Để biết thêm mời xem chương sau.
 
Mong được giới thiệu, mong được thu nhận ~ Cám ơn các thiên thần nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui