Edit: Xanh Lá
Mắt thấy vị trí thần y sắp bị một người âm ngoan độc ác như Độc Vương lấy đi, tuy có người không cam lòng, nhưng sau khi đi lên cũng đều không ngoại lệ bị ép uống thuốc độc, rốt cuộc mọi người cũng chỉ có thể phẫn nộ trong lòng, còn lại đều là sợ hãi.
Đường Khanh thấy thời cơ đã tương đối thích hợp, ngay khi cô nhấc chân chuẩn bị đi lên, tay lại đột nhiên bị túm chặt.
“Vương gia?” Cô khó hiểu nhìn đối phương, không hiểu sao hắn lại kéo mình. Chẳng phải hắn vẫn muốn mình lấy được vị trí thần y sao?
Đôi mắt Kỳ Quân Túc hiện lên một tia chần chừ, chẳng qua rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, nói: “Nếu như ngươi bại, cũng đừng hy vọng bổn vương cứu ngươi.”
Nghe vậy, Đường Khanh cười, “Trong thiên hạ vẫn chưa có loại độc dược nào có thể hạ độc ta.” Nói xong, cô liền chậm rãi bước lên lôi đài.
Đường Khanh trước đó đã gây ra chấn động không nhỏ, hiện giờ có người thấy cô muốn lên lôi đài, liền không khỏi thương hương tiếc ngọc mà khuyên can cô. Cửu Chuyển Đoạn Hồn Đan của Độc Vương cho đến nay vẫn không thuốc nào giải được, đã biết vậy sao phải đi chịu chết.
Độc Vương cũng chú ý tới cô, ánh mắt vốn âm tàn khát máu đột nhiên hiện lên một tia hưng phấn, “Cô nương xinh đẹp như vậy, lão phu đúng là không nỡ cho uống thuốc độc nha.” Tuy nói thế, nhưng động tác trong tay ông ta lại không do dự nửa phần.
Đường Khanh ngoan ngoãn uống vào Cửu Chuyển Đoạn Hồn Đan, tiếp theo vẻ mặt bình tĩnh nói: “Độc Vương, chúng ta đánh cuộc nhé, thế nào?”
Độc Vương vươn đầu lưỡi tím nâu, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn nói: “Ngươi nói đi.”
Đường Khanh vươn tay, chỉ vào nữ tử phía sau ông ta, “Nếu như ta thắng, vị cô nương bên cạnh ông liền thuộc về ta.”
Độc Vương hơi sửng sốt, chẳng qua rất nhanh liền phát ra tiếng cười cuồng vọng, “Ha ha ha, lão phu còn tưởng ngươi muốn cái gì. Chỉ một tiểu tiện nhân như vậy, nếu ngươi muốn lão phu có thể trực tiếp tặng ngươi.”
“Thứ Độc Vương tặng ta cũng không dám muốn, vẫn nên tự lấy về thì tốt hơn.” Đường Khanh nói, liền chuyển ánh mắt về phía dược nữ, tiếp theo cô nở một nụ cười tự nhận là cực kỳ ôn nhu mà nói: “Vị cô nương này, vẫn không biết tên cô là gì.”
Dược nữ ngây cả người. Đi theo Độc Vương lâu như vậy, nàng chưa bao giờ thấy có ai dám tới gần mình, ngay cả Độc Vương cũng phải cẩn thận. Không còn cách nào khác, ai bảo nàng là dược nữ đây, ngoại trừ một ít thuốc bổ ngâm từ nhỏ thì hầu hết thứ nàng tiếp xúc đều là độc dược, từ ngọn tóc đến chân, toàn thân nàng đều là kịch độc, chỉ cần chạm vào liền chết.
Đường Khanh thấy đối phương không lên tiếng, cho rằng mình đã khiến nàng sợ, vì thế liền nhiệt tình tiến lên, “Ta tên Vân Chỉ, cô có thể gọi ta là A Vân.”
“Ta…… Ta không có tên.” Dược nữ hoảng sợ lui về phía sau một bước, sợ sẽ hại cô nương có thiện ý với mình này.
Đường Khanh thấy cô lui về phía sau, có chút tủi thân nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu mỹ nhân muội muội sao lại lui về sau thế, rõ ràng nhìn ta có xấu chút nào đâu.” Nói xong, cô lại hỏi: “Cô chán ghét ta sao?”
“Không, ta không chán ghét, chỉ là ta sợ sẽ hại cô.” Nói xong câu đó, dược nữ liền cúi đầu.
Tuy nhiên, Đường Khanh lại nhanh chóng tiến lên, dứt khoát ôm lấy bả vai nàng, cười khanh khách nói: “Không chán ghét là tốt rồi, nếu không về sau ta liền khó nghĩ đấy.”
Dược nữ thấy sau khi cô chạm vào mình chẳng những không trúng độc, ngược lại còn thần thái sáng láng thì lập tức cả kinh, mà người kinh ngạc hơn nữa chính là Độc Vương.
Độc Vương thu lại ánh mắt coi thường, âm độc nhìn về phía cô, “Xin hỏi tên cô nương.”
Đường Khanh hết sức khó chịu quay đầu lại nhìn về phía ông ta, “Ông điếc à, không nghe được ta vừa nói với tiểu mỹ nhân muội muội rằng ta tên Vân Chỉ sao.” Nói xong, cô lại khôi phục vẻ mặt ôn hòa, nói với dược nữ: “Chúng ta đi thôi.” Thấy mặt dược nữ đầy vẻ mê mang, cô lại giải thích nói: “Lão bất tử kia đã bại bởi ta rồi, hiện tại cô liền theo ta đi.”
Thấy thế, Độc Vương nổi giận đùng đùng ngăn lại, nói: “Chậm đã, ai nói lão phu bại bởi ngươi.”
“Thế nào, đường đường Độc Vương lại chịu thua không nổi?” Đường Khanh đầy mặt khinh thường, lại nói: “Mọi người ở đây đều nhìn ông đó.”
Độc Vương giận điên người, nhưng cũng biết vừa rồi mình đã khinh địch, chỉ là nếu để ông ta giao ra dược nữ, đó là trăm triệu lần không thể! Trừ phi ông ta chết!
Nhưng ngay lúc ông ta chuẩn bị đánh lén, không biết từ đâu đột nhiên bắn ra một mũi tên, đâm thẳng vào ngực ông ta. Nhìn mũi tên nhọn trên ngực, ông ta hoảng sợ đầy mặt, đến tận khi ngã xuống, hai tròng mắt ông ta vẫn tràn ngập vẻ không dám tin.
Ông ta đường đường là Độc Vương, thế mà lại cứ chết đi như thế!
Không cam lòng, thật sự rất không cam lòng!!
Chỉ là dù có không cam lòng hơn nữa, cũng một ai ra tay cứu ông ta cả.
Người trên đại hội sau khi khiếp sợ trong chốc lát, liền vỗ tay như sấm rền. Đâu thể khác được, thanh danh của Độc Vương quá kém, bọn họ muốn giết ông ta lâu lắm rồi, chỉ là không biết vị cao nhân nào đã ra tay.
Đường Khanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Độc Vương ngã xuống. Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới Độc Vương lại dễ dàng …… chết đi như vậy……
Đã nói đây là Boss nhỏ khó chơi đấy! Thế mà lại dễ dàng ngoẻo như vậy! Tóm lại vẫn có cảm giác sai sai!
“Hệ thống, Độc Vương dễ ngoẻo như vậy sao?”
“Độc Vương vốn chính là do Túc Vương giết, dù sao cũng là nam chính, giá trị vận khí không thể đánh đồng với pháo hôi được.”
Đường Khanh tóm lại vẫn cảm thấy lời này của hệ thống có ẩn ý gì. Ngay khi cô muốn tiếp tục truy hỏi, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh nhạt quen thuộc cực kỳ.
“Nô tài, không cần quá sùng bái bổn vương.” Không biết từ khi nào, Kỳ Quân Túc đã đi tới bên cạnh.
Đường Khanh: “……” Ta một chút cũng không sùng bái ngươi, ta vốn chỉ sợ ngươi hắc hóa!
Sau khi chửi bới trong nội tâm một chặp, cô đột nhiên phát hiện dường như nhiệm vụ đã hoàn thành hơn phân nửa.
Bởi vì! Nam nữ chính đã gặp nhau!
Cô rốt cuộc có thể kết thúc cuộc sống pháo hôi xúi quẩy này rồi!
Tức khắc, hai mắt Đường Khanh sáng ngời, nhìn qua lại Túc Vương cùng dược nữ.
Dược nữ bị cô nhìn có chút mất tự nhiên, còn Túc Vương, biểu cảm trên mặt tuy bất biến, nhưng nội tâm lãnh khốc lại đang dâng trào, không phải vui vì tìm được dược nữ, mà vui vì sự kích động của Đường Khanh.
Hắn không nghĩ tới, nô tài này tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng thật ra lại rất để ý đến mình, nếu không thì sao lại kích động như vậy chứ. (Editor: Túc Vương tưởng nữ chính vui vẻ vì rốt cuộc đã tìm ra được người giải độc cho ổng. Thế mới bảo không nên suy nghĩ quá phức tạp:)))
Hiểu lầm như vậy khiến Túc Vương dần dần có chút dung túng cô, cho đến một ngày kia hắn phát hiện căn bản không phải như thế, cho nên mới tức giận ngập trời. Chẳng qua đó cũng là chuyện về sau.
Trước mắt, Túc Vương khẽ gợi lên khóe môi mỏng, mở miệng nói: “Hồi phủ.”
“Dạ.” Đường Khanh mặt mày hớn hở, lộ ra dáng vẻ hạnh phúc bừng bừng, cũng không quên dắt tay nữ chính.
Ngay khi đoàn người sắp hồi phủ, Đường Khanh lại đột nhiên bị đám người vây quanh, không vì điều gì khác, chỉ vì muốn xin cô giải độc.
“Vị cô nương này, ngài đã có thể giải được độc của Độc Vương, vậy ngài hãy một lần nữa……” Ngay cả nói cũng chưa nói xong, người kia liền trơ mắt nhìn một đám hắc y nhân đột nhiên chạy tới xung quanh, hộ tống mấy người Đường Khanh rời khỏi đó.
Đám người Đường Khanh rời đi cũng không khiến đám người trên đại hội tức giận, ngược lại còn hứng thú bừng bừng bàn luận nên làm thế nào để đi bái kiến cô, đặc biệt là mấy người trúng Cửu Chuyển Đoạn Hồn Đan đó. Còn về việc có tìm được cô hay không, nói giỡn, nếu thần y đã xuất hiện ở Biện Thành, thì dĩ nhiên vẫn ở trong Biện Thành, một người lớn như vậy, với thực lực của bọn họ sao có thể không tìm thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...