Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Edit: Xanh Lá

Hoàng thượng trước nay đều sợ Thái phó, nghe lời răm rắp không dám trái một từ, hiện giờ lại vì chuyện Thái y mà cãi nhau với hắn, cũng may trong đại điện không có ai khác, nếu không mọi người nhất định sẽ kinh ngạc, liệu Hoàng thượng có phải đã điên rồi hay không? Thái phó có thể nâng đỡ một người lên ngôi, đương nhiên cũng có thể kéo người đó xuống.

Đường Khanh diễn xong, lại mềm giọng nói, “Trẫm cũng không có gì đáng lo, nghỉ ngơi là ổn. Thái phó có thể nhường đường một chút hay không.”

Phó Minh Trạm không những không làm theo, ngược lại tà ác cười, “Hoàng thượng không thể liều lĩnh được, nếu như ngài xảy ra chuyện, Đại Đường ta biết làm thế nào cho phải.”

Nếu là nguyên chủ, nói không chừng sẽ còn vui sướng vì Thái phó quan tâm đến mình, rốt cuộc thì trước đây hắn ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, nhưng Đường Khanh lại sâu sắc cảm nhận được ác ý đến từ vị Thái phó này.

Trong lúc nói chuyện, Thái y đã tới rồi.

Thái y nơm nớp lo sợ đi tới, quỳ xuống hành lễ, “Hoàng thượng cát tường.”

“Đứng lên đi.”

Thái phó mở miệng, Thái y lúc này mới đứng lên, về phần Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ để bài trí, người nàng ta có thể giết chỉ là mấy tên nô tài, những người hơi có thực quyền một chút nàng ta cũng không dám động, Thái y sợ hãi như vậy là vì Thái phó cũng là người âm tình bất định! Đến giờ ông ta vẫn còn yên ổn làm Thái y, đó là vì Thái phó cố ý đối nghịch với Hoàng thượng, giữ lại Thái y viện cũng đơn giản là để cảnh cáo Hoàng thượng thôi.

Sau khi Thái y xuất hiện, sắc mặt Đường Khanh liền khó coi, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống.

“Thái y nhìn ta làm gì? Hoàng thượng mới bị bệnh, còn không mau qua xem.”


Thái phó lên tiếng, Thái y đương nhiên vâng theo.

“Xin Hoàng thượng duỗi tay.”

“Cút!” Đường Khanh giận dữ. Ngay trước mặt Thái y, cô đẩy Thái phó đang chắn trước mặt mình ra, lập tức phất tay áo rời khỏi.

Thấy thế, Thái y hoảng hốt trong lòng, sợ tới mức quỳ xuống trên đất, nhưng Thái phó bị đẩy ra lại không giận mà cười, chỉ là nụ cười này còn khiến người ta sợ hãi hơn.

Phó Minh Trạm luôn chẳng có hứng thú với hoàng đế bù nhìn này, chỉ là hôm nay lại đột nhiên có hứng thú, hắn thật sự muốn nhìn xem, vì sao hoàng đế không dám để Thái y tới gần mình.

“Quỳ làm gì, còn không mau đuổi theo, nếu Hoàng thượng xảy ra vấn đề gì, ngươi có mấy cái mạng mà đền được.”

Thái y khổ sở trong lòng, lại chỉ có thể nghe lệnh, “Dạ, thần đi theo ngay.”

Sau khi Đường Khanh chạy ra ngoài liền nghĩ bước tiếp theo nên thực hiện ra sao, cô đoán được nam chính sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng trước mắt Thái y là một phiền toái lớn, cô lại không thể giết bọn họ.

Nghĩ một chút, cô đột nhiên dừng chân, cứ né tránh như vậy cũng không phải cách giải quyết. Cô phải đi lấy vật dụng sở trường đời trước vào tay mới được, mà biện pháp nhanh nhất chính là đi Thái y viện lấy.

Cung nữ thái giám xung quanh thấy Hoàng thượng dừng chân, trong lòng lập tức sợ hãi, chỉ là có sợ cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể căng da đầu tiến lên thỉnh an.

“Ngươi, dẫn đường đi Thái y viện.” Nguyên chủ không biết đường đi tới Thái y viện, Đường Khanh chạy gấp, bên cạnh cũng không có ai đi cùng, đang lo làm cách nào để đến Thái y viện thì thấy có người đi tới, liền lập tức thuận tay tóm một cung nữ lại.


Cung nữ đột nhiên bị Hoàng thượng tóm lấy, tức khắc hốc mắt đỏ bừng.

“Nếu ngươi dám khóc, trẫm liền giết ngươi!” Đường Khanh nhìn tiểu cung nữ trước mắt này, cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể hung tợn nói.

Cung nữ lập tức bị dọa không dám khóc, run run rẩy rẩy dẫn cô đi Thái y viện.

Mọi người trong Thái y viện bỗng nhiên nhìn thấy Hoàng thượng liền giật nảy mình, chẳng qua rất nhanh bọn họ liền bình tĩnh lại, rốt cuộc thì Thái phó đại nhân cũng đã tuyên bố không cho phép động đến Thái y.

Đường Khanh không đợi bọn họ tiến lên thỉnh an liền đại náo Thái y viện, đầu tiên đập tất cả những đồ mình có thể nhìn thấy, tiếp theo liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Các Thái y cạn lời nhìn hoàng đế nổi điên, không một ai dám bước lên ngăn cản. Đồ đạc đều là vật chết, giữ mạng mới là quan trọng, tuy rằng có lời Thái phó nói, nhưng ai biết một ngày nào đó Hoàng thượng có thể đột nhiên nắm quyền hay không, thứ gọi là quyền lực này ai cũng đều không thể nói trước, cho nên lúc Hoàng thượng đuổi bọn họ ra ngoài, bọn họ cũng không có một câu oán hận, ngoan ngoãn đi ra.

Nhất thời, Thái y viện to như vậy cũng chỉ còn lại một mình Đường Khanh.

Người đi hết cô mới dễ tìm đồ, châm vàng không tìm được nhưng châm bạc lại tìm ra không ít, rốt cuộc thì thứ đồ này cũng không phải thứ gì quá quý trọng.

Sau khi tìm được ngân châm, cô liền lập tức châm mấy châm cho mình. Lúc cô đi đã để ý thấy, Thái y mới vừa rồi kia vẫn một đường đuổi theo cô nha.

Quả nhiên, cô thi châm xong không được bao lâu, cửa Thái y viện lại lần nữa bị mở.


Người tới vẫn là Thái y vừa nãy, mà phía sau ông ta còn có Thái phó đi theo.

Thái phó không chút để ý liếc mắt nhìn Thái y viện hỗn độn, cong môi, chậm rãi nói với cô: “Lại đây.”

Đường Khanh cắn răng, sắc mặt khó coi, nhưng rốt cuộc vẫn đi đến.

Thấy cô tiến tới, Thái phó tỏ vẻ tâm tình không tệ, “Hoàng thượng đúng là tùy hứng, ngài đập phá hết  Thái y viện, còn có ai tới chữa bệnh cho ngài đây.”

“Trẫm không bệnh, không cần chữa bệnh!”

Thấy cô còn mạnh miệng, Thái phó cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp để Thái y tới bắt mạch cho cô.

Đường Khanh mặt đầy vẻ khuất nhục, nhưng không thể chống lại Thái phó đang đứng một bên nhìn, chỉ có thể tức tối để Thái y bắt mạch.

Thái y khám cực kỳ cẩn thận, kiểm tra hết sức kỹ càng một phen, thật lâu sau mới mở miệng, “Thái phó đại nhân, bên ngoài Hoàng thượng có vẻ không đáng lo ngại, chỉ là……”

“Chỉ là gì.” Thái phó nói.

“Chỉ là, thân mình Hoàng thượng không biết có phải trước kia đã bị tổn thương gì hay không, hiện giờ……” Thái y có chút khó mở miệng, ông ta hơi hiểu ra vì sao Hoàng thượng lại không cho bọn họ đụng vào, rốt cuộc thì chẳng ai muốn tiết lộ việc bản thân bị “khuyết tật” về mặt đó cả.

Thái phó không biết Thái y nghĩ gì, thấy ông ta ngập ngừng hết lần này đến lần khác, trong mắt dần dần không vui.

Cũng may Thái y vẫn biết quan sát, thấy Thái phó không vui, liền lập tức nói: “Sự tình liên quan đến Hoàng thượng, xin Thái phó cho lui những người khác.”

Thái phó đại nhân gật đầu, mấy người xem náo nhiệt khác chỉ có thể lui ra.


Đợi đến khi chỉ còn lại ba người bọn họ, Thái y lúc này mới nói: “Không biết có phải khi còn bé Hoàng thượng bị thương hay không, hiện giờ……” Thái y ngừng lại một chút, lúc này mới rũ đầu nhỏ giọng nói: “Thân thể thiên tàn.”

Thiên tàn, nói cách khác chính là “thứ gì đó” kia không còn dùng được. Nếu một nam tử là kẻ thiên tàn, vậy cả đời này hắn cũng đều không thể có con nối dõi.

Đường Khanh đỏ hốc mắt cúi đầu, khuất nhục cắn môi, gằn từng chữ: “Thái phó đại nhân đã vừa lòng chưa? Nếu vừa lòng rồi, trẫm có thể đi được chứ?”

Phó Minh Trạm trước nay vẫn xem thường hoàng đế, hiện giờ chợt thấy dáng vẻ tội nghiệp này của cô, trong lòng thế mà lại nảy sinh một tia không nỡ. Vì thế, không biết tại sao, hắn lại duỗi tay xoa xoa đầu cô, ngoài ý muốn, xúc cảm thật không tệ, “Chẳng phải là thiên tàn thôi sao, vẫn có biện pháp chữa trị.”

Đường Khanh giống như gặp quỷ mà ngẩng đầu. Đã bảo hắn chán ghét mình cơ mà? Phong cách này không đúng nha! Sao lại biến thành thương hại!

Phó Minh Trạm nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia của cô, ý cười trên khóe miệng lại sâu vài phần.

Sao trước kia lại không phát hiện tiểu hoàng đế thú vị như vậy chứ?

Tiểu hoàng đế hiện giờ chẳng qua mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ non nớt mịn màng, lại thêm hiệu quả của kỹ năng mỹ mạo, dù là ai cũng đều không thể chán ghét tiểu gia hỏa trước mắt này.

Thấy cô nghi hoặc nhìn mình, Phó Minh Trạm lại cười nói: “Làm sao vậy?”

“Không……” Khóe miệng Đường Khanh hơi giật giật, tránh khỏi tay hắn.

Xúc cảm trong tay đột nhiên không còn, sắc mặt Phó Minh Trạm khẽ biến, hơi có vẻ không vui.

Không đợi hắn mở miệng, Đường Khanh lại lần nữa hạ lệnh đuổi khách, “Trẫm mệt rồi, mời Thái phó trở về đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui