Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Edit: Xanh Lá

Khuôn mặt Tần Thời hơi vặn vẹo trong chớp mắt, lần đầu tiên hắn biết vẫn còn chuyện có thể khiến mình trợn mắt há hốc miệng, ngây người thật lâu, rốt cuộc hắn mới nói, “Tóc này của cô……”

Không đợi hắn nói xong, đã thấy Đường Khanh cười thẹn thùng, “Đẹp chứ?”

Tần Thời: “……” Hắn thật sự không nói nổi chữ ‘đẹp’.

Nhưng hắn không nói lời nào, Đường Khanh lại tiếp tục nói: “Tôi thì cảm thấy rất đẹp.”

Nghe thế, Tần Thời rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Đổi đi.”

“Vì sao?” Lần đầu tiên, Đường Khanh rốt cuộc cũng có chút kiên cường, nhưng trả lời cô lại chỉ có một chữ.

“Xấu!”

Vốn cố ý làm đối phương ghê tởm, vì thế Đường Khanh tiếp tục thể hiện kỹ thuật diễn, “Xấu chỗ nào! Rõ ràng rất đẹp!” Nói xong lời cuối cùng, cô đỏ ửng hốc mắt, rõ ràng là biểu cảm hẳn nên khiến người ta đau lòng, nhưng gắn với mái tóc kia, người nhìn lại chỉ muốn phát điên.

Tần Thời hít sâu một hơi, mái tóc này thật sự quá khiêu chiến thẩm mỹ của hắn, nên dù đối phương thoạt nhìn cực kỳ đau lòng, hắn vẫn kiên trì nói: “Tôi lặp lại lần nữa, đổi đi.”


Như không ngờ đối phương lại có thể kiên trì như thế, hốc mắt vốn đang ửng đỏ nháy mắt liền tràn ngập nước mắt. Khi nước mắt sắp rơi xuống, cô lại xoay người chạy đi, đương nhiên, trước khi chạy đi cô còn không quên nói vs[I giọng nức nở: “Anh thật quá đáng.”

Mái tóc chói mắt đã không còn, Tần Thời hơi đỡ trán, hắn dám khẳng định, cô gái nhỏ này tuyệt đối là cố ý!

Tần phu nhân vừa thức dậy đã nghe được con trai và Ninh Khê khắc khẩu, vốn muốn khuyên giải hai bên, nhưng khi nhìn thấy mái tóc xán lạn kia của đối phương, bà vẫn cứng người lại, nửa ngày sau, bà mới nói: “Tiểu Khê, sao con lại biến tóc thành thế này?”

Đường Khanh tội nghiệp cúi đầu, “Lúc trước vì muốn cầu phúc cho Tần Thời, nên con mới giản y tố thực* (mặc giản dị và ăn chay), nhưng hiện giờ anh ấy đã tỉnh, con liền muốn khôi phục dáng vẻ con thích.”

Tần phu nhân nghĩ đến phong cách trước kia của cô, tức khắc cả người đều không thoải mái, lúc này bà thực sự đứng chung mặt trận với con trai mình.

“Tiểu Khê, nếu A Thời không thích dáng vẻ hiện tại của con, chi bằng chúng ta sửa lại một chút?”

Nếu đổi thành trước kia cô chắc chắn sẽ gật đầu đáp ứng, nhưng lúc này cô lại vô cùng kiên trì nói: “Mẹ, tuy con thích Tần Thời, nhưng con cũng có sở thích riêng, con không thể nào vĩnh viễn ngụy trang bản thân trước mặt anh ấy. Con chính là con, một ‘con’ chân thật, nếu như……” Nói đến đây, cô dừng một chút, giọng nói nhỏ lại, “Nếu anh ấy không thích con như vậy, thì con cũng sẽ không quấn lấy anh ấy. Con hy vọng anh ấy sẽ có thể tìm được hạnh phúc của mình, tình yêu của mình.”

Lời đã nói đến mức này, Tần phu nhân cũng không khuyên nổi nữa, bà nhìn cô gái nhỏ trước mắt, cuối cùng chỉ cảm thấy đau đầu từng trận.

“Thôi được, mẹ già rồi, chuyện của người trẻ tuổi các con, mẹ liền không tham gia nữa.”

Giải quyết xong Tần phu nhân, Đường Khanh vẫn không quên đem dáng vẻ này của cô truyền lên mạng internet thiên hà. Đương nhiên, bởi cô đã từng nói trên mạng thiên hà rằng một khi Tần Thời chưa tỉnh, cô liền vĩnh viễn giản y tố thực, nên cô tìm một bức ảnh trước kia của Ninh Khê đăng lên.


Đương nhiên, phía dưới ảnh chụp, cô còn không quên kèm theo một câu thế này.

“Một tôi chân thật.”

Nói thật, nỗ lực của Đường Khanh trong thời gian này đã sớm xoay chuyển cái nhìn của đại chúng đối với cô, đặc biệt là vũ đạo tuyệt mỹ được xưng là vô tiền khoáng hậu của cô trong thời gian trước, ấn tượng của mọi người về cô đã sớm dừng lại dáng vẻ cô hiện giờ, đột nhiên tung lên một bức ảnh như vậy vẫn khiến không ít người nghẹn họng nhìn trân trối.

Trong khoảng thời gian ngắn, tin nhắn vào tài khoản mạng của cô lại lần nữa chật ních.

“Nữ thần, xin đừng nghĩ quẩn, cắn khăn tay, khóc chít chít……”

“Phu nhân à, ngài rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ ngài bị thứ gì ám sao?”

“Moá! Yêu nghiệt phương nào, còn không mau trả lại Tần Thiếu phu nhân!”

Đương nhiên, ngoại trừ mấy loại tin nhắn này còn có một bộ phận người muốn bôi đen cô, những người này bị cô tự động chặn lại.

Nhìn bình luận phía dưới, cô hơi híp mắt, cuối cùng đột nhiên khẽ nhếch môi cười.


Nụ cười quá quỷ dị, hệ thống không nhịn được mà nói: “Khanh Khanh, chuyện gì cũng từ từ đã, không có việc gì thì đừng cười.”

“Ai nha đáng ghét ~ người ta đẹp như vậy, sao lại không cho phép người ta cười.” Vừa nói, cô lại vừa đăng lên một bài, nội dung không nhiều, chỉ nói mấy câu, nhưng mấy câu đó lại lần nữa khiến cư dân mạng thiên hà bùng nổ.

“Bình luận có thưởng, mỗi lần khen tôi đẹp, khen tôi có gu thẩm mỹ, tặng một phần đồ ăn do tôi tự tay làm.”

Hệ thống ngây ra như phỗng, hồi lâu sau, rốt cuộc mới nói: “…… Ngươi quá độc ác.”

Rốt cuộc cũng là tài nấu ăn do thắp sáng bàn tay vàng, đồ ăn cô làm cho dù hắn chưa từng ăn cũng vô cùng bội phục, càng đừng nói tới một đám cư dân mạng chưa hiểu việc đời kia. Mỗi lần cô tổ chức rút thăm trúng thưởng, bình luận phía dưới đều có thể chen bể giao diện cá nhân của cô.

Hiện giờ dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, đáng thương cho các cư dân mạng thiên hà, nhìn “trùm mỹ thực” của bọn họ nói ra lời này, một đám đều cắn khăn tay, cực kỳ ủy khuất.

“Hu hu hu, tuy mỹ thực của phu nhân vô địch hệ Ngân Hà, nhưng sao tôi có thể làm trái lương tâm mình đây! Cho nên, phu nhân ngài đẹp quá, phu nhân ngài có gu thẩm mỹ đỉnh cao, mái tóc bảy màu này của phu nhân đẹp quá, đẹp đến mức tôi không chịu được.”

“Lầu trên không biết xấu hổ! Tần Thiếu phu nhân đừng để ý đến cô ấy, xem tôi này! Xem tôi! Tôi mới là người yêu ngài nhất, bất luận ngài có dáng vẻ gì, trong lòng tôi ngài cũng đều đẹp nhất!”

“Các người tránh hết ra! Một đám gia hỏa trái lương tâm, Ninh Khê Khê là của tôi! Đồ ăn ngon tinh mỹ cũng là của tôi! Không cho ai đoạt với tôi hết!”

Đường Khanh vừa lòng nhìn bình luận phía dưới, lúc này mới đóng cửa sổ internet của mình lại. Náo loạn một buổi sáng, bụng cũng đói rồi, mà ngay khi cô xuống nhà ăn dưới lầu dùng cơm, lại thấy cô giúp việc trực tiếp cầm một cái hộp đi về phía cô.

“Thiếu phu nhân, đây là thiếu gia bảo tôi đưa tới cho ngài.”


Người kia vừa mới tỉnh, hôm qua còn nói cái gì mà có quyền giải trừ hôn nhân, tất nhiên đây không phải thứ gì tốt, nên không chút do dự, cô mở hộp ra liền thấy một hộp thuốc tẩy nhuộm. Thuốc tẩy nhuộm có thể khôi phục tóc nhuộm thành màu tóc ban đầu.

“Cô đi nói với thiếu gia của các cô, tôi sẽ không thay đổi.” Nói xong, không hề do dự, cô liền cầm thứ trong hộp kia lên ném vào thùng rác.

Cô giúp việc có chút khó xử, chẳng qua cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trở về phục mệnh* (báo cáo lại sau khi hoàn thành mệnh lệnh).

Ném đồ xong, Đường Khanh cuối cùng cũng có thể tiếp tục ăn bữa sáng của mình, chẳng qua đối phương lại không muốn để cô sống yên ổn, bởi không bao lâu sau, cô giúp việc kia lại lần nữa chạy tới.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo ngài qua đó một chút.”

“Ồ.”

Bữa sáng mới ăn được một nửa, cũng may đã lửng dạ, vì thế cô ưu nhã buông bát đũa trong tay xuống, đi theo cô giúp việc kia tiến thẳng phòng Tần Thời đang ở.

Vị trí phòng cực tốt, ánh mặt trời buổi sớm ấm áp chiếu vào, sáng ngời khiến tâm tình người ta vui vẻ.

Nhưng tâm tình của Tần Thời lúc này lại không hề vui, nhìn mái tóc đủ mọi sắc màu kia, hắn luôn cảm thấy có chút đau mắt.

“Ninh Khê, cô có chuyện gì muốn làm không?”

Chuyện muốn làm rất nhiều, chẳng qua Đường Khanh cũng không định nói ra. Nghĩ một chút, cô đột nhiên nhớ đến bàn tay vàng đời này của mình —— tinh thần lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui