Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng


Tiếng chuông reo báo hiệu hết giờ học.

Các lớp ùa ra như đàn ông vỡ tổ.

Nhỏ vơ vét đồ đạc trên bàn vào balo rồi bước ra về cùng với đám bạn.- Ê, tụi tao vẫn chưa biết số điện thoại của mày đấy!_ Con Bình nói
- Ừ nhỉ cậu vẫn chưa nói cho bọn tớ nghe!_ Thùy Chi cũng nhận ra
- Được rồi, đọc số điện thoại tụi bây đi tao gọi vào chứ cả tao cũng quên bét mất số điện thoại của tao rồi!_ Nhỏ nói, tay kéo khóa chiếc balo ra
- Trời cả số điện thoại cũng không nhớ cơ à?
- Chết! Điện thoại của tao đâu mất tiêu rồi!_ Nhỏ giật mình nhận ra chiếc điện thoại đã không nằm trong balo nữa
- Kiếm kĩ lại xem.
- Không thấy, chắc bỏ quên trên lớp rồi.

Thùy Chi cho tao mượn chìa khóa lớp!
- Đây._ Thùy Chi lấy trong túi ra một cái chìa khóa kèm theo một con Minion nhỏ nhắn.

Thùy Chi là người đến lớp khá sớm cho nên lớp trưởng giao cho nó nhiệm vụ giữ chìa khóa
- Có cần bọn tao đi tìm cùng mày không?_ Bảo Bình quan tâm hỏi
- Khỏi lo, tao kiếm một mình được rồi!
Nhỏ vụt chạy đi không quên vẫy tay chào.
Ngôi trường vắng lặng, khác xa so với vài phút trước, chỉ còn lại bác bảo vệ đi xung quanh trường.

Nhỏ bước lên lầu, tay đút chiếc chìa khóa vào ổ.

Cánh cửa mở ra
5p… 10p… 20p… trôi qua nhỏ không thấy dấu hiệu của chiếc iphone 5s của mình đâu, ngặt nỗi nhỏ lại cài chế độ im lặng cho nên không thể dùng chiếc điện thoại 1280 để gọi vào.
Nhỏ khóa cửa lại không khỏi khóc ròng, vừa tiếc của cho chiếc iphone - tài sản cuối cùng của nhỏ có giá trị cũng không cánh mà bay.
- Này!
Nhỏ quay mặt ra sau, là cậu.

Cậu vừa gọi nhỏ xong, tiến về phía nhỏ.

Nhỏ nhìn cậu chân chân.

Rồi một vật gì đó được dúi vào tay nhỏ cùng với chiếc điện thoại mà nhỏ đang tìm kiếm.

Tới lúc nhỏ chợt hoàn hồn thì phía xa chỉ còn cái bóng cao gầy, tay đang bỏ túi quần ấy.

Hôm nay cậu có vẻ ấm áp hơn đôi phần so với hôm qua.

Khi cậu đã khuất bóng ở phía cuối hành lang, nhỏ còn nghe thấy tiếng "thình thịch" từ phía lồng ngực mình - tim nhỏ đang nhảy dựng lên.
Nhỏ cẩn thận mở từng nếp gấp của tờ giấy bị vò nhăn nhúm trong tay ra, nhỏ chỉ thấy duy nhất một chữ "Asperger".

Nhỏ sững người, Asperger là cái quái gì? Thật ra, trong lòng nhỏ muốn đó là một loại mật mã gì đó, hoặc đơn giản là từ tiếng nước ngoài chẳng hạn.

Nhưng cái cảm giác bất an cứ chiếm lấy nhỏ, len lỏi vào tim nhỏ.
Nhỏ rời trường, phóng như bay vào thị trấn, dáo dác tìm khắp nơi.

Cuối cùng nhỏ cũng dừng lại trước một quán nước có tên "Love" và quan trọng hơn cả là có dòng chữ "Wifi free".

Nhỏ bước vào, kêu một ly Matcha và hỏi mật khẩu wifi.

Không gian quán chẳng khác gì cái tên của nó, toàn bày trí theo phong cách của các cặp tình nhân, đến cả mấy quyển sách dày cộm trên gác sách cũng là tiểu thuyết tình yêu.

Mà nhỏ bây giờ không có tâm trạng ngắm nghía bất cứ thứ gì, nhỏ ngồi xuống chiếc ghế vội bật wifi lên.

Nhỏ bấm từng chữ mà tay không khỏi run lên.
"Hội chứng Asperger (hay còn gọi là chứng rối loạn tự kỉ) là chứng rối loạn thần kinh mà có thể là một dạng rối loạn phổ tự kỉ"
Đó là kết quả nhỏ nhận được, chính xác đến từng từ.

Khóe mắt nhỏ hơi cay cay, nhỏ đang hy vọng điều gì chăng? Nhưng bây giờ ngay trong lòng nhỏ đã dâng lên một cảm giác hụt hẫng, hụt hẫng vô cùng.

Nhỏ hơi cảm thấy thương hại cậu, chưa bao giờ nhỏ biết cậu lại bị bệnh chí ít là do tính tình cậu kì quặc thôi, không ngờ…

- Em ơi, em._ Giọng nói nhỏ nhẹ của chị tiếp viên trong quán Love cùng hành động vỗ vai khiến nhỏ giật mình.

- Quán sắp đóng cửa rồi em._ Chị tiếp viên mỉm cười hiền hậu
- Dạ… vâng… em xin lỗi, em tính tiền ngay ạ!
Nhỏ không biết mình đã ngồi đó bao lâu rồi nhưng khi hoàn hồn thì trời đã quá tối và đồng hồ cũng đã điểm 21h.

Nhỏ tính tiền xong xuôi, nhỏ lẫn thẩn về nhà.

Từng giọt nước mắt nóng hổi bỗng dưng rơi trên má nhỏ.

Nhỏ khóc, khóc thật rồi!


----
Nhỏ mơ mơ màng màng thức dậy, liếc nhìn sang chiếc đồng hồ chỉ mới 8h30 thôi.

OMG! nhỏ phá kỉ lục ngủ dậy sớm vào ngày nghỉ rồi! (T/g: sớm quá ha^^)
- Ôi trời cái quái gì đây?_ Nhỏ giật mình không ngờ chỉ sau một đêm khóc lóc mà bây giờ nhận lấy 2 con mắt thâm quầng như con gấu trúc rồi.
- Huhuhu tiêu tan nhan sắc tuyệt trần của tôi rồi!_ Nhỏ không khỏi khóc ròng
Thay đồ xong xuôi nhỏ bước xuống nhà, định bụng sẽ đi ăn sáng đâu đó.

Mãi nhìn trời nhìn đất nhỏ đã vô tình vấp phải lát gạch bị nhô lên trên đường va phải vào một chiếc xe đạp đang xuống dốc
- Á!_ Nhỏ la lên và ngã xuống
1s… 2s… 5s… trôi qua sao không thấy đau đớn gì nhỉ, chỉ cảm thấy ê ẩm cả người vì va phải chiếc xe đạp thôi.

Nhỏ mở mắt, thay vì đang nằm ôm mặt đường hôn thắm thiết thì nhỏ đang nằm trên một người con trai, thảo nào nhỏ chẳng thấy êm ái đến như vậy.

Nhỏ nhìn người dưới mình chân chân, nhỏ thấy người này quen lắm không phải vì vẻ đẹp trai đó mà nhỏ nhận làm người quen đâu nhé!
- Em định nằm ở đó luôn sao?_ Người đó cười nhăn nhở
- Ơ… không, tất nhiên là không!_ Nhỏ trèo xuống mặt đỏ ửng lên như quả cà chua.
Người đó dựng chiếc xe đạp lên.

A nhỏ nhận ra là ai rồi
- Này, anh đến đây định có ý đồ gì với biệt thự Máu vậy hả?_ Nhỏ nghi hoặc hỏi.

Hoàng Huy cười
- Dĩ nhiên là không rồi.

Kế hoạch đó anh đã dời đi chỗ khác.
- Thật vậy sao?_ Nhỏ vẫn còn nghi ngờ
- Ừm
- Vậy anh đến đây làm gì?
- Chỉ là để ngắm cảnh đẹp ở đây và… gặp em thôi._ Hoàng Huy nói kèm theo một nụ cười tỏa nắng.

Câu nói đó khiến nhỏ hơi bối rối
- Vậy thì tốt rồi, chúng ta sẽ làm bạn!_ Nhỏ thân thiện nói
- Ok.

Vậy bây giờ em đi đâu thế?
- Ăn sáng._ Nhỏ đáp
- Anh cũng định đi ăn sáng, em đi chứ?_ Hoàng Huy leo lên chiếc xe đạp
- Anh mời ư?
- Ừm.
- Vậy thì đi!
- Em lên xe đi.
Nhỏ ngồi lên yên sau của chiếc xe đạp.

Chiếc xe lao đi trong gió, nhỏ giang tay ra hứng từng đợt gió mát phả vào người
- Em nhẹ hơn anh tưởng đấy!
- Vậy ư? Anh nghĩ em bao nhiêu kí?
- Ưm… chắc là vô tạ rồi! Haha
- Xí, em chỉ mới 40kg thôi!
- Em là người lai sao?
- Vâng, ba em là người Nga nhưng mẹ em là người Việt, họ yêu nhau rồi sinh ra em.
- Thế ba mẹ em đâu?
- Mẹ em đi làm xa, còn ba em thì… mất rồi._ Nhỏ nói bằng giọng buồn buồn
- Anh xin lỗi, anh không biết
- Về chuyện gì?
- Về chuyện khơi gợi lại nỗi buồn của em.
- Đâu có gì đâu mà xin lỗi, em chỉ hơi nhớ ba thôi, nhưng phải chấp nhận sự thật anh ạ!_ Nhỏ nghiêng đầu nói, Hoàng Huy khẽ liếc nhìn ra sau mỉm cười dịu dàng.

- Còn gia đình anh thì sao? Chắc họ rất giàu nhỉ?
- Không biết nên nói thế nào, chỉ là một cty bất động sản nhỏ thôi.
- Cty anh tên gì?
- Đông Phương.
- what? Cty Đông Phương của dòng họ Trịnh Hoàng ư?_ Nhỏ ngạc nhiên vô độ không tin vào tai mình.

Lúc trước, nhỏ từng được nghe ba kể về cty này, ba nhỏ nói ông rất hâm mộ dòng họ Trịnh Hoàng bởi vì toàn bộ gia đình họ toàn đào tạo ra những nhân tài gầy dựng nên một cty bất động sản đứng nhất nhì thế giới.
- Ừm._ Anh khẽ gật đầu
- Vậy mà anh nói đó là cty nhỏ à? Đứng hàng đầu thế giới mà nhỏ cơ à?_ Nhỏ nói.

- Mà khoan, nếu cty anh là cty Đông Phương thì chả nhẽ anh là...!con đầu lòng của chủ tịch Trịnh Hoàng Đông Phương?_ Nhỏ gần như hét toáng lên
- Ừm._ Anh lại gật đầu
- OMG! Vậy bây giờ em đang ở trên xe của bổn thiếu gia dòng họ Trịnh Hoàng, chủ tịch tương lai ư? Không thể tin được!_ Nhỏ lại hét lên lần nữa
- Không đến nỗi như vậy đâu, với lại anh chẳng phải là chủ tịch tương lai gì hết sau anh còn có 2 người em trai cơ mà._ Anh nói giọng hơi ngượng
- Anh khiêm tốn quá nhỉ? Làm em cứ tưởng...
- Tưởng gì?
- Tưởng anh chảnh lắm!

- Haha.
- Thế lúc hôm trước anh đi xem ngôi biệt thự đó là sao vậy?
- À chuyện này do ba anh sắp đặt ba anh yêu cầu anh thử chọn một mảnh đất và làm ăn coi như thực tập ấy._ Anh giải thích.

"Con nhà giàu cũng thực tập phong cách khác"_ Nhỏ nghĩ bụng
- Vậy là lần đầu sao?
- Ừm nhưng không ngờ bị một cô gái nhào ra ngăn cản còn bị mắng té tát cho nên anh đã đổi địa điểm
- Anh đang mỉa mai ai vậy hả?_ Nhỏ nhéo vào hông Hoàng Huy.

"Két!"_ Xe thắng gấp lại, nhỏ nhào ra phía trước, xoa xoa cái mũi bé nhỏ của mình nhỏ lèm bèm
- Anh đang trả thù cho cái hông bị nhéo của anh ấy hả?
- Ừm chắc là vậy!
- Nhỏ mọn!_ Nhỏ bĩu môi.

Hoàng Huy bật cười
- À mà nhắc mới nhớ, em đã giải quyết xong câu hỏi của anh về ngôi biệt thự rồi!
- Thế sao?
- Vâng thậm chí em còn tìm thấy cả hung khí cùng một số tài sản bị mất khác.

Nó chẳng đi đâu cả, do ông Diệp là người sợ độ cao cho nên ông đã đứng ở ban công và vứt nó lên cây, đến bây giờ nó vẫn còn nguyên ở đấy
- Ồ, thế em có định giao cho cảnh sát không?
- Chắc là không, mọi chuyện đã xảy ra quá lâu rồi với lại ông Diệp cũng tự tử rồi, đâu có ai ra chịu tội.
- Cho nên?
- Em vẫn tiếp tục điều tra nhưng vụ án đó đã có thể dẹp qua một bên!
Và cứ thế nhỏ và Hoàng sau khi ăn sáng xong, anh còn mua trà sữa cho nhỏ nữa.

Nhỏ uống trà sữa đào, anh thì trà sữa trà xanh mỗi người một vị khác nhau.

NHỏ hút một hơi trà sữa lên miệng rồi ngồi xuống bãi cát, anh ngồi xuống bên cạnh.

Những cơn gió mang hương vị của biển cứ rì rào thổi.
- Sống trong cảnh nhà giàu chắc sướng lắm nhỉ? Ngày ngày được ăn ngon mặc đẹp..._ Nhỏ bất giác nói như thể quay lại cái hồi ức tốt đẹp của nhỏ
- Tại sao em nói như vậy?
- Anh biết không em cũng từng là một tiểu thư con nhà giàu cho nên việc chuyển sang ăn uống, sống tiết kiệm đối với em không hề dễ, em vẫn tiếc hùi hụi cái thời hoàng kim của mình lắm chứ!_ Nhỏ cười, nụ cười dịu dàng như ánh ban mai
- Chắc gia đình em là một gia đình hạnh phúc lắm nhỉ?
- Dĩ nhiên!_ Nhỏ nói đầy tự hào, rồi giọng nói chợt thay đổi 180 độ.

- Nhưng vì vụ tai nạn ấy đã cướp đi mạng sống của ba em, mẹ em suốt ngày làm nội trợ cho nên không thể gánh vác nổi chuyện cty cho nên nó đã bị phá sản, mọi thứ tiền bạc tài sản trong ngân hàng phải đem đi trả nợ lẫn ngôi biệt thự đầy ắp kỉ niệm của em cũng bị niêm phong đi mất! Thực sự thì em đã nghĩ em không sống nỗi quá 1 tuần nếu không shopping, không đi quán bar, không đi du lịch,v....v....!nhưng bây giờ em đã thích nghi được rồi!
- Gia đình anh thì không._ Hoàng Huy nói
- Không gì cơ?
- KHông hạnh phúc lắm, nó trái ngược với gia đình của em.

Gia đình anh có tổng cộng 3 anh em, anh là anh cả tuy nhiên mỗi người đều sinh ra từ một người mẹ khác nhau.

Từ nhỏ, mấy anh em của anh đã không có tuổi thơ, lúc nào cũng bị ba dồn nén những mớ kiến thức về kinh doanh cho bọn anh nghe.

Ông nói rằng gia sản này sẽ thuộc về tay người nào đính hôn trước._ Hoàng Huy kể
- Thế anh và 2 người họ chưa đính hôn với ai ư?
- Ừm, họ đều rất tôn trọng tình cảm, họ không muốn vì gia sản mà đính hôn với người họ không yêu, cả anh cũng vậy.
- Ồ, anh đẹp trai giàu có thế này mà chưa tìm được người anh yêu ư? Khó tin quá đi!
- Tìm ra rồi, không biết người đó có chịu lời cầu hôn của anh không._ Hoàng Huy cười tinh quái
- Ai mà xui xẻo dữ vậy?_ Nhỏ cười mỉa mai, rồi vỗ vỗ vai Hoàng Huy.

- Đùa thôi, anh cứ tỏ tình thử xem chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời "đồng ý" cho coi, ai mà nỡ từ chối một người như anh chứ!
- Vậy thì em cưới anh đi.

Người anh nói là em đấy!_ Hoàng Huy cười đùa, nửa thật nửa giỡn
- Gì cơ?_ Nhỏ trợn tròn mắt
- Đùa thôi!_ Hoàng Huy lại cười, cầm ly trà sữa lên hút một hơi.

Anh làm nhỏ hết hồn, cứ ngỡ là tình yêu sét đánh có thật ngoài đời chứ!
- Hoàng Huy, anh nói anh không có tuổi thơ đúng không?
- Ờ...!ừm...!có sao không?
- Anh 18t chưa?
- Chưa thực sự!
- Vậy thì anh vẫn còn là trẻ con, cho nên em sẽ xây dựng tuổi thơ lại cho anh!
- Thật sao? Nói cho em biết, chỉ còn 1 tháng nữa là anh tròn 18t rồi đấy!
- Anh xem thường Trần Nhật Hạ này quá rồi, chuyện gì em làm không xong chứ chuyện bày trò cho anh trở về tuổi thơ thì em đây dư sức!_ Nhỏ vỗ ngực bồm bộp rồi lôi Hoàng Huy đi trong khi anh còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Nhỏ lôi Hoàng Huy đi dọc các con phố, thấy nhà nào có chuông là nhào lại bấm lia lịa rồi bỏ chạy ra đằng xa chờ xem phản ứng của người bị hại.

Nhỏ dẫn anh đi mua diều rồi ra nơi bí mật của con Bình hôm trước đã giới thiệu mà thả cho diều tung bay trong gió, hay nằm trên bãi cỏ dại mà đọc sách của bác Nguyễn Nhật Ánh.


Nhỏ còn đưa anh đến vài vườn trái cây mà ăn trộm, vài vụ trót lọt lấy được một số chiến lợi phẩm kha khá nhưng cũng gặp trục trặc không hề nhỏ, khi mà do sơ suất anh bị con ông chủ nhà ném cho một viên gạch thẻ ngay đầu đau điếng, hay bị chó rượt hơi mệt nhưng hai đứa đều cười tươi rói.

Nhỏ và anh còn ra biển tắm đến quên trời quên đất, theo chân mấy người làng chài ra biển đánh cá và còn vô số trò chơi khác...
- Này, em có phải là tiểu thư thành phố không vậy?_ Anh thắc mắc
- Dĩ nhiên, em là tiểu thư chính hiệu đấy!_ Nhỏ hếch mặt tự đắc
- Sao mấy trò chơi nhân gian em rành thế, leo cây cũng giỏi nữa vậy mà cứ bắt anh leo cho bằng được báo hại anh bị té xuống đất mấy lần liền
- Lúc trước, do em quá quậy phá sài của hoang phí cho nên ba mẹ đã cho em về quê sống theo cảnh quê mấy ngày cho bỏ tật.

Em học theo mấy thằng nhóc trong làng đó thôi, mà cũng nhờ chuyến đi đó mà em biết được cuộc sống của mình sung sướng thế nào, em cũng học được nhiều bài học quý giá lắm đấy chứ!
- Hóa ra em cũng từng là siêu quậy nhỉ?
- Hihi, "đã từng" thôi anh ạ!
- Xạo vừa thôi!
- Sao anh cứ thích xúc xiểng em thế?_ Nhỏ nhăn nhó nói
- Có sao nói vậy thôi._ Anh nhún vai vô tội
- Hừ, anh cứ chờ đó.

Còn bây giờ em có một trò chơi này, anh muốn thử không?
- TRò chơi gì?
- KHám phá ngôi biệt thự Máu!_ Nhỏ nháy mắt đầy tinh ý
- Ok._ Hoàng Huy gật đầu không một chút suy nghĩ

Bọn nó đi vào ngôi biệt thự, nhỏ nhanh chóng chạy lên căn phòng đối diện phòng nhỏ một cách nhanh gọn vì đã thuộc đường đi
- Này sao anh đi chậm như rùa vậy hả?_ Nhỏ nói vọng xuống
- Em lên đó làm gì?
- Dĩ nhiên là khám phá rồi, mau lên lẹ đi!_ Nhỏ hôí thúc
- Rồi rồi._ Hoàng Huy nhàn nhạt đáp
Thấy anh vừa bước lên nhỏ xoay tay cầm mở cửa phòng.

Đối với nhỏ thì mọi thứ quá quen rồi cho nên không lấy gì làm ngạc nhiên còn với Hoàng Huy thì khác, mọi thứ đều lạ lẵm.
- Em muốn khám phá thứ gì?_ Hoàng Huy tò mò
- Thứ đó!_ Nhỏ chỉ tay về phía quyển sổ đang nằm trên bàn
- Nhật kí?
- Ừm.

Em đã tìm thấy được vài chỗ rất ư là khúc mắt!
- Này đọc nhật kí người khác là…
- Em biết rồi lại là bài ca cứ hát đi hát lại bên tai em suốt, anh không cần hát lại đâu._ Nhỏ vừa nói vừa phát hiện ra một cái hộc bàn bị khóa.

Nhỏ dùng sức cố lôi nó ra, nhỏ có cảm giác thứ gì đó đang ở đây, một thứ gì đó rất khủng khiếp.
- Phải dùng thứ gì đó!_ Nhỏ nhìn dáo dác phòng, nhỏ chẳng còn kiên nhẫn mà ngồi hì hục mở nó ra như cái cách mà nhỏ đã mở cửa phòng cùng vách kia.

A phải rồi lúc mới vào nhỏ có thấy một cái xà ben dưới nhà, có lẽ nó sẽ giúp ích gì đó.
Nghĩ là làm nhỏ lăn xăn chạy xuống nhà, cầm cái xà ben lên mà nại cửa tủ.
- Để anh giúp cho!_ Hoàng Huy đỡ lấy tay nhỏ rồi cố nại ra giùm.

Sức con trai có khác, dùng sức một cái là xong ngay
Nhỏ kéo chiếc tủ ra.

Một đống lộn xộn những vỉ seduxen (một loại thuốc an thần, có người dùng như là thuốc ngủ) đã bóc gần hết.

Nhỏ hơi lặng người.
- Seduxen?_ Hoàng Huy lên tiếng.

- Nhìn trông còn rất mới, hình như là vừa mua cách đây không lâu._ Anh cầm lên xăm xoi rồi nói
- Ừm chắc là người này rất cần nó.
- Ý em là sao?
- Em chẳng có ý gì hết!_ Nhỏ nhẹ nhàng đóng ngăn tủ lại, rồi ngồi thụp xuống.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu bé Pi này?
- Hình như người viết quyển nhật kí này đã trải qua rất nhiều thứ sợ hãi?
- Anh cũng nghĩ vậy sao?
- Thì rõ ràng quyển nhật kí ấy viết vậy mà.

Trong này có nhắc đến người tên Bảo Bình, chẳng nhẽ là cô gái anh gặp hôm trước
- Ừm nó là bạn em.

Nếu dựa theo quyển nhật kí này thì hình như ngoài Bảo Bình ra, cậu bé còn chơi với một đứa bé gái khác.
- Bằng chứng?
- Đây._ Nhỏ lật về trước khoảng chục trang rồi đưa cho Hoàng Huy xem.

- Dưới dòng này thằng bé gọi con bạn em là Bảo Bình chứng tỏ nó biết tên, vậy tại sao trang kế tiếp lại gọi là cô bé tóc đuôi sam điều này chứng tỏ thằng bé không biết tên cô bạn này.

Nhưng mà hình như nó thân với cô bé tóc đuôi sam hơn là Bảo Bình.
- Vậy chỉ cần tìm cô bé tóc đuôi sam ấy mà hỏi mọi chuyện à?
- Biết cô bé ấy có còn nhớ chuyện này không nữa, chưa chắc gì là còn ở đảo này hoăc không chưng thì đã có chồng có con rồi cũng nên..
- Vậy à?
- Em nghĩ chắc cậu bé ấy đã chứng kiến cái chết của ba mẹ mình và cả ông quản gia, có thể lúc ấy cậu bé trốn ở đâu đó cho nên thoát nạn.
- Tại sao em nói như vậy?
- Thì đây, ở trang này có ghi là ngày 16 nhưng trang kế tiếp lại ghi ngày 18 mà nội dung của ngày 18 là: "Họ chết thật rồi sao? Mình nên vui không đây?", ngày 17 không có ghi gì hết chứng tỏ lúc ấy cậu bé đó ở môt nơi chẳng thể ghi nhật kí được mà người ta có thói quen viết nhật kí vào ban đêm kết thúc của một ngày, vụ án lại xảy ra vào ban đêm cho nên ta tạm kết luận cậu bé ấy đã ở ngay hiện trường vụ án và thây hết mọi thứ.
- Có thể lúc đó cậu bé được đưa đi đâu đó thì sao, vì bỏ quên quyển nhật kí ở nhà nên chẳng thể viết được.

Ngày 18 có nội dung như vậy bởi vì nhà có đám tang hoặc ai đó nói cho cậu bé biết thì sao?
- Nhưng ngày 19 đã nói rằng có những người mặc đồ đen, mang ô đen vào nhà rất tấp nập, có người đã đến và nói với cậu bé rằng "ba mẹ con đã chết, con phải quay lại trại trẻ mồ côi", chứng tỏ ngày 19 mới có đám ma và có người nói cho cậu bé biết, và cậu bé đã viết lại những gì xảy ra vào ngày đó.

Giả sử ngày 18 có người nói cho cậu bé ấy biết đi, vâỵ tại sao nó không kể lai mà đến tận ngày 19 mới làm như vậy?
- Nghe sơ qua thì hơi phiền phức và vô lí nhưng nếu nghĩ kĩ thì rất hợp lí.


Em suy luận y hệt thám tử vậy!
- Anh không biết em là fan của Conan và Sherlock Home à?
- NHẬT HẠ!_ có ai đó kêu gào tên nhỏ ở dưới nếu nghe kĩ thì đó là tiếng của con Bình, nhỏ lú đầu ra cửa sổ nói vọng xuống
- Lên đây!
Nó nhìn dáo dác khắp nơi rôì cũng nhận ra nhỏ, nó gật đầu chạy lên
- Có chuyện hộc… hộc… quan trọng hộc… hộc… đây!_ Bảo Bình vừa thở vừa nói, bộ dạng trông rất ư là mắc cười.

Chợt nó nhận ra ngoài nhỏ ra còn có Hoàng Huy, thái độ lập tức được thay đổi.
- Em chào anh!_ Nó đứng thẳng người, tay vuốt tóc lấy duyên, mới lúc nãy còn thở hồng hộc giờ lại cười tươi rói, thứ mê trai! - Ơ… hình như anh là Hoàng Huy phải không vaayj?
-Ừm, chào em._ Hoàng Huy cười
- Mày đến đây có việc gì?_ Nhỏ chau mày hỏi
- Có chuyện quan trọng, liên quan đến tình cảm của mày!_ Bảo Bình nói, mặt cực kì nghiêm túc
- Chuyện gì?_ Nhỏ bực mình hỏi lại lần nữa.

Bảo Bình sấn tới lôi nhỏ ra góc phòng
- Tao hỏi mấy người tuần tra đêm qua trong đó có chú tao, họ nói có một cậu thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục trường mình lại báo có một cô gái đang bị quấy rối ở công viên._ Nó thì thầm
- Hả?_ Nhỏ ngạc nhiên không tin vào tai mình.

- Ý mày là sao?
- là thằng Thần Hy không hề bỏ mặc mày, hắn chỉ ngại ra mặt nên nhờ mấy người tuần tra giúp mày!
- Cái gì? WTF?
- Có cần phải ngạc nhiên dữ vậy không? Trong chuyện này, mày là người sai rồi con ạ! Nghĩ xấu về người khác!
- Mà… sao tự dưng mày lại đi hỏi giúp tao?
- Tại tao thấy trong chuyện này nó có khúc mắc, với lại tao thấy mày buồn…
- Tao buồn hồi nào?_ Nhỏ ngắt ngang
- Rõ xạo!_ Bảo Bình bĩu môi.
- Hừ, mặc kệ mày nghĩ gì đó thì nghĩ!
- Ê mà sao mày lại ở cạnh anh Huy đẹp trai cua tao vậy hả? Một nam, một nữ trong phòng thật là khả nghi!_ Con Bình nói mà không biết ngượng mồm tự nhận Hoàng Huy là của nó một cách tỉnh bơ
- Ý mày là sao?_ Nhỏ chau mày hỏi
- Thì là đó đó!
- Vớ vẩn! Bọn tao đang điều tra, dẹp cái đầu óc nhảm nhí của mày qua một bên đi!
- Xí! Thế có điều tra được gì chưa?
- Dĩ nhiên là rồi!
- Rồi, rồi tao sang đây báo cho mày vậy thôi giờ còn phải về đi học thêm nữa!
- ừm, về đi mậy!
- Em về nhe anh!_ Bảo Bình trước khi về không quên chào tạm biệt Hoàng Huy theo phong cách ngọt như kẹo kéo, có bao giờ nhỏ thấy nó như vậy đâu!
Nhỏ đặt quyển sổ xuống bàn.

Cơn gió lùa qua cửa sổ, thổi bay vài trang giấy.

Một dòng chữ gì đó ẩn hiện sau lớp giấy trắng tinh.

Nhỏ lật vội, một dòng chữ được viết nguệch ngoạc: "chết.

Có phải là hết???" Nhỉ sững người, vội giơ lên cho Hoàng Huy xem
- Vậy… là sao hở anh?
Hoàng Huy cầm quyển sổ lên, đọc dòng chữ
- Chả nhẽ… người đó mua thuốc này để tự tử à? Vậy… bây giờ người đó đã chết rồi ư?_ Nhỏ bàng hoàng
- Em bình tĩnh lại đi, chưa chắc gì người đó đã uống những viên seduxen này, đây chỉ là một dòng chữ thôi đâu thể chưng minh được gì!_ Hoàng Huy trấn an nhỏ
- Nhưng… nét chữ nhìn còn rất mới cơ mà!
- Ừm có thể là người đó mới viết nhưng đâu đủ kết luận đều gì đâu! Em suy luận đủ điều bây giờ lại bị mấy viên thuốc senduxen vaf vài dòng nhật kí này làm cho hoảng loạn à?
- Em… nhưng mà…
- Em nghĩ kĩ coi, một người có muốn tự tử lại bóc thuốc từ nhiều vỉ thuốc đến vậy à?
- Thì người đó đang mất kiểm soát thì sao?
- Vậy mới đang nói, mất kiểm soat mà còn tâm trí khóa tủ lại ư, nhiều khi người ta còn không thèm kéo lại nữa là!
- Ừm nhỉ? Em ngốc quá!
- Em đang lo lắng cho một người không quen biết đến mặt con chưa gặp sao?
- Hì, tự dưng em thấy người này thật đáng thương cho nên em mới cảm thấy như vậy, với lại theo như những lời trong quyển nhật kí em thấy người này gần gũi lắm!_ Nhỏ mỉm cuời.

- Em lại nói nhảm phải không?
- Không đâu.

Em đặc biệt lắm!
- Hì, em có cần phải hú hét lên khi được bổn thiếu gia nhà họ Trịnh Hoàng khen không?_ Nhỏ nói đùa
- Em đừng gọi anh như vậy!
- Đùa thôi, có cần nghiêm trọng dữ vậy không?
"Ting… ting… ting…"_ Tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi quần Hoàng Huy, anh nhấc máy
"- Alo?
- Cậu chủ đang ở đâu vâỵ? Tôi đang ở bến cảng chờ cậu chủ đây.
- Có chuyện gì sao?
- Dạ ông chủ kêu cậu chủ về gấp.
- Được rồi, tôi ra ngay"
Hoàng Huy nhét điện thoại vào túi
- Có chuyện gì sao?
- Ừm, ba kêu anh về nhà.
- Vậy ư? Dù sao trời cũng sập tối rồi.
- Vậy anh về nhé?
- Có cần em tiễn anh đi không?
- Không cần đâu, chả phải em nói trời cũng sập tối rồi sao? Mau về nhà ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi
- Vâng
TRời tắt nắng, dáng anh khuất dần sau cây.

Nhỏ lững thững bước vào nhà.
...
Đêm nay, đóm đỏ không xuất hiện...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui