Trưa…Nhỏ dụi mắt thức dậy liếc nhìn sang chiếc đồng hồ bên cạnh cũng đã là 12h50p.
Từ chiều hôm qua sau vụ đánh nhau, nhỏ chạy như điên về nhà rồi lăn ra giường, rồi cũng không biết ngủ thiếp đi lúc nào.
Trong mơ mơ nhỏ còn thấy rõ hình ảnh cậu mồn một đang cười tươi rói chìa ra trước mặt nhỏ hủ kem 5 mùi vị ở Naive.
Nhỏ xoa xoa thái dương, thì thào
- Dạo này hay bị "cô hồn" ám ảnh quá!_ Nhỏ tuột xuống giường, xách bộ quần áo thể thao màu xanh mi nơ đi thay đồ.
Đứng trước gương mà nhỏ không khỏi khóc ròng trước khuôn mặt tàn tạ của mình sau vụ đánh nhau chiều hôm qua tại nhà thi đấu.
Chỗ bầm tím, có chỗ còn rướm máu do bị cào, trên trán còn sưng lên một cục chù vù làm mất đi sự cân bằng trên khuôn mặt nhỏ.
Cái lũ khốn nạn, nhỏ trù ẻo cho xui xẻo cứ bám lấy tụi nó! Ra đường thì bị xe "kiss" cho vài phát, đi thi thì bị điểm 0, lận bùa bị bắt gặp, uống nước bị mắc nghẹn, có bồ thì bị bồ đá, vân vân và mây mây…
- Muahahaha!!!_ Nhỏ ngửa mặt lên trời cười nham hiểm như mấy bà phù thủy vừa chế xong dược độc.
Ai biểu dám chọc gan đến Trần Nhật Hạ này làm gì! Kaka
Sau khi vscn xong xuôi nhỏ bước ra phòng khách ngó nghiêng, ông cụ đi vắng hổm rài vẫn chưa về.
Nhỏ nghĩ bụng, con cháu thương ông cụ như thế nên mới giữ lại, sao ông cụ không chịu dọn nhà đến ở cùng luôn đi ở một nơi xa xôi hẻo lánh thế này làm cái gì? Thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa, nhỏ đi thẳng ra chiếc ghế sofa, toan mở TV.
Ánh mắt chợt liêc nhìn sang tờ lịch treo trên tường, đã mấy ngày rồi chưa xé lịch.
Nhỏ nhớ lúc trước nhỏ rất khoái trò này, ngày nào cũng mong đến tối để mà xé lịch thôi, một trò chơi hết sức ngớ ngẩn đúng không? Hồi nhỏ ngây ngô quá giờ nghĩ lại thấy buồn cười.
Nhỏ xé vài tờ lịch, vo tròn rồi ném vào sọt rác.
Xong, lại phát hiện hôm nay là ngày 24/12 tức là ngày Noel, vậy mà nhỏ chẳng hề hay biết gì cả.
Thảo nào, mấy đứa trong lớp cứ bàn việc đi chơi, mở party gì đó, tưởng sinh nhật ai hóa ra là Giáng Sinh.
Nhỏ móc chiếc 1280 trong túi quần ra gọi cho mẹ
"- Alo?
- Mẹ ơi, Noel này mẹ có về thăm con không vậy?_ Nhỏ hỏi
- À mẹ xin lỗi, Noel ở chỗ chú con có nhiều việc quá nên chắc không về được.
Khi khác nhé con?
- Vâng._ nhỏ nói ỉu xìu trong điện thoại, xong tắt máy"
Bất giác nhỏ nhìn sang ngôi biệt thự đối diện, chiếc xe đạp xanh dương đã biến mất.
- Hừ mới sáng sớm mà đã đi đú đỡn với gái!_ Nhỏ hộc hằn.
- Aaaaaaa… sao bực mình quá đi mất!_ Nhỏ la lên, rồi chợt phát hiện ra dáng ai rất quen thuộc đứng trước cửa nhà, vẫn còn trong tư thế ngồi trên xe đạp, ánh mắt vẫn nhìn vào cánh cửa nhà nhỏ như đợi chờ điều gì đó.
Thấy lạ, nhỏ bước đến mở cửa
- Ơ… anh Huy?_ Nhỏ ngạc nhiên.
Đập vào mắt nhỏ giờ là khuôn mặt đang cười tỏa nắng với nhỏ của Hoàng Huy.
- Anh đi công tác xong rồi à?
- Ừm._ Hoàng Huy gật đầu.
- Mặt em bị sao vậy?_ Anh nhanh chóng thấy sự thay đổi trên gương mặt nhỏ
- Bị té xe ấy mà!_ Nhỏ cười gượng gạo, lấy tay gãi gãi đầu
- Thật không? Té xe mà bị thương kiểu đó à?_ Hoàng Huy nghi ngờ hỏi
- Thật… thật mà!_ Nhỏ lúng túng
- Haizz… em có muốn giấu thì anh cũng chẳng bắt em nói được!_ Hoàng Huy thở dài, xong anh hỏi han.
- Thế sao em không dán băng keo cá nhân lại, để như thế sẽ bị nhiễm trùng ấy!
- Thật ra thì hôm qua tới giờ… em còn chưa rửa mặt nữa là chứ nói gì sát trùng!_ Nhỏ thành thật khai báo
- Em có phải là con gái không vậy? Sao không lo cho sắc đẹp của mình gì hết trơn vậy?
- Hì, cái này chừng vài ba ngày là lành à!_ Nhỏ nói, miệng cười toe
- Nhỡ nó thành sẹo thì sao? Con gái con đứa trên mặt có sẹo mà coi được à?_ Hòang Huy hơi bực trước sự bình thản như không của nhỏ.
- Không được, em ở yên đây đi, anh ra nhà thuốc mua tí đồ cho em!
Xong anh chạy đạp xe chạy vụt đi, nhỏ còn chưa kịp ú ớ gì.
Nhỏ phì cười trước sự lo lắng của anh.
Chả bù với "ai kia", một lời hỏi thăm cũng không có.
Người gì mà đáng ghét đã vậy còn lớn tiếng trách móc nhỏ nữa chứ! Trời ơi sao bực mình, khó chịu dữ vậy nè!~
Chừng 10p sau, Hoàng Huy quay lại kèm theo một bịch thuốc nào là thuốc giảm đau, oxi già, bông gòn, các thứ.
- Vào nhà đi, anh làm giúp em!
- không cần đâu, em tự làm được rồi!_ Nhỏ cười từ chối
- Vậy sao được, em hậu đậu với nhát gan lắm, làm sao dám sát trùng vết thương chứ!
- Ý anh là sao?_ Nhỏ hét toáng lên.
Hoàng Huy phì cười
- Ok, Ok, Nhật Hạ chúng ta rất giỏi nhưng mà anh vẫn sẽ giúp như vậy sẽ tốt hơn, được chưa?
- Tạm được!_ Nhỏ làm bộ bĩu môi.
- Thôi anh vào nhà đi, dựng xe hàng rào ấy không ai lấy đâu mà sợ.
- Ừ.
Hoàng Huy theo nhỏ vào nhà.
Đằng xa, cậu hậm hực vứt thẳng bịch thuốc cầm trên tay xuống đất.
- Con gái gì mà mời con trai vào nhà tùy tiện như vậy à? "Anh anh em em" ngọt sớt!
"Sao khó chịu dữ vậy nè?"_ Cậu vò đầu bứt tóc.
"Ting"_ Chiếc điện thoại kêu lên trong túi quần.
"Chiều nay đi chơi Giáng Sinh với em nhe.
7h tối tại rạp chiếu phim.
OK?
Người gửi: Phạm Ngọc"
…
- Á đau quá!
- Mới chạm vào em đã kêu đau, đồ nhát cấy!
- Ư… ư… nhẹ nhẹ thôi~~~
- Đừng nói nữa anh loạn trí lên bây giờ!
- Á! Sai chỗ rồi!
- Chứ ở đâu?
- Sít sang bên trái một chút mới đúng
"Rầm"_ Cánh cửa bị hất tung ra một cách vô cùng mạnh bạo cho thấy cậu đã "vũ lực" cỡ nào.
- Giữa ban ngày ban mặt mà hai người đang làm…_ Cậu hét lên rồi nhận ngay cái lườm sắc bén của nhỏ
- Làm cái gì thế? Tao đang khử trùng vết thương mà!
- Ơ… vậy… vậy à?
- Chứ mày tưởng cái gì?_ Nhỏ chau mày hỏi
- Không… không có gì!_ Cậu chối bay biến.
Nhỏ mà biết cái suy nghĩ "không trong sáng" của cậu bây giờ thì chỉ có thể là một cước đá bay ra khỏi nhà.
- Mà mày sang đây làm cái gì? Để nhìn bộ dạng tồi tàn này của tao mà hả hê à?_ Nhỏ bực dọc hỏi.
Thấy cái bản mặt của cậu là nhỏ như điên tiết lên chỉ muốn một tay đập nát cái bản mặt đào hoa kia của cậu.
Không được, không được! Anh Huy đang ở đây nhỏ không thể phá vỡ hình tượng "thùy mị nết na" của mình được!
- Sang đây… để coi… ông về chưa chứ làm gì? Bộ nhà này là nhà của mày à?_ Cậu xấc xược đáp.
Nhỏ bặm môi, giận đến tím cả mặt.
- Ai thế?_ Hoàng Huy hỏi.
- Bạn em à?
- Không, con chó điên nhà hàng xóm ấy mà nó tên Thần Hy, anh cứ mặc kệ nó!_ Nhỏ hậm hực trả lời Hoàng Huy
- Phải rồi, tôi là chó điên vậy mà cũng có con vịt cổ lùn khùng khùng nào đó hiểu tiếng của tôi!_ Cậu nói mỉa.
Tức.
Tức quá! Nhỏ lấy cái 1280 trên bàn, ném thẳng về phía cậu, một cách không thương tiếc.
May mắn làm sao, trúng ngay trán.
Nụ cười trên môi của cậu tắt ngấm.
- Trả báo! Chó điên không có xương để gặm thì gặm đỡ "cục gạch" của tao đi! Kaka!_ Nhỏ ngoác miệng ra cười.
- mày nói ai là chó điên vậy hả?_ Cậu hét lên
- Mày chứ ai… úi!_ Nhỏ chưa nói hết câu đã bị ăn ngay một cái cốc lên đầu đau đến chảy cả nước mắt.
- Huhuhu, anh Huy nó ăn hiếp em! Anh kêu đội bắt chó đến đây cầm đầu nó đi đi!_ Biết mình làm không lại, nhỏ quay sang ăn vạ với Hoàng Huy.
- Mày "diễn sâu" quá đi!_ Cậu gào lên tức tối
- Được rồi, được rồi! Hai đứa ngưng được rồi, Nhật Hạ cũng bị thương, Thần Hy đừng khiêu chiến nữa.
Bọn em là con nít à?_ Hoàng Huy cười trừ, xoa xoa đầu nhỏ
- Em/Tôi không phải là con nít!_ Nhỏ và cậu cùng đồng thanh
- Rồi rồi vậy hai "người lớn" có thể tạm gác cuộc chiến này qua một bên được chưa?
Nhỏ hậm hực liếc xéo cậu, lầm bầm
- Không biết tại ai mà tôi mới ra nông nỗi này! Còn không biết xin lỗi!
- Em nói gì vậy? Chả phải em bị té xe sao?
- Dạ… thì… vâng thì em bị té xe ạ!_ Nhỏ cuống quít chối bay biến
Cậu tức giận, uống ừng ực một cốc nước lọc.
Toan ra về chứ chẳng thèm xem cảnh "ngôn tình giữa đời thực" nữa.
- À mà anh Huy, quà của em đâu?
- chết! Anh quên rồi!
- Hơ… anh kì quá, anh hứa rồi mà!_ Nhỏ phụng phịu
"'Anh hứa rồi mà', nói nghe thấy ớn, nổi hết da gà rồi nè! 'Anh anh em em' ngọt sớt, sao chưa bao giờ tao thấy mày nhõng nhẽo vói tao vậy hả???"_ Cậu gào thét trong bụng
- Đùa thôi, anh có thứ này cho em, nhưng không biết em có thích không?_ Hoàng Huy nói.
Anh lục trong balo lấy ra một lọ thủy tinh trong suốt, có hàng chữ "Dream Believe Achieve" màu đen rất đẹp.
Bên trong đựng những trái gì đó xanh xanh tròn tròn ngâm cùng nước, hình như là nước đường.
- Đó là thứ gì vậy?_ Nhỏ nghiêng đầu xăm xoi
- sấu ngâm đường đấy!
- Nghe lạ quá!
- Chả phải lúc trước em cũng…_ Hoàng Huy định nói rồi chợt khựng lại
- Lúc trước sao anh?
- À không có gì, em ăn thử đi.
Nhỏ vặn nắp, mở lọ thủy tinh ra rồi dùng tay bốc một quả sấu bỏ vào miệng.
Hương vị rất là ngon nha, vị giòn giòn, chua thanh của sấu hòa lẫn cùng vị ngọt của đường và hương thơm dễ chịu của những lát gừng, thật là sảng khoái.
- Ngon quá à!~_ Nhỏ reo lên thích thú, tiện tay lấy ra một trái sấu khác bỏ vào miệng
- Em ăn không, Thần Hy?_ Hoàng Huy nhẹ nhàng mời cậu.
Cậu cũng định từ chối, lại bị nhỏ ngắt ngang
- Ăn đi, ngon lắm á! Anh Huy đã có lòng mời mày thì nên tôn trọng ảnh một chút đi!
Cậu chau mày, cũng lấy một trái sấu ra mà nếm thử mùi vị.
"Chậc, cũng ngon thật!"_ Cậu nghĩ bụng, rồi lại thấy cái thái độ "cảm thán" của nhỏ đối với Hoàng Huy là lại bực bội.
Không muốn thừa nhận, buột miệng nói
- Cũng tàm tạm!
- " cũng tàm tạm"_ Nhỏ nhại giọng cậu, miệng bĩu ra.
- Nói chuyện nghe mắc ghét, tàm tạm thì đừng có ăn nữa mày!_ Nhỏ giật lọ thủy tinh lại, ôm khư khư vào lòng như một đứa con nít giữ kẹo của mình, sợ người ta cướp mất.
- À mà anh Huy hôm nay giáng sinh mà phải không? Mình đi chơi đi!_ Nhỏ hứng khỏi rủ Hoàng Huy
- Đi chơi ư? OK!_ Hoàng Huy gật đầu kèm theo một nụ cười hút hồn người đối diện.
- "Mình đi chơi đi"_ Cậu nhại giọng nhỏ, miệng trề ra nhìn mà không ưa.
- Mặc kệ nó đi! Để em đi thay đồ rồi mình đi chơi hé!_ Nhỏ vụt chạy lên lầu không quên ném lại một cái nhìn sắc ngọt cho cậu.
5p sau nhỏ bước xuống lầu với một chiếc quần short năng động nhưng vẫn nữ tính với chiếc áo trễ vai dáng thụng.
- Đi thôi anh!_ Nhỏ với Hoàng Huy, xong quay sang cậu.
- Mày thích thì ở lại đi, khi nào đi thì nhớ khóa cửa!
Xong nhỏ tí tỡn đi với Hoàng Huy ra cửa rồi lên xe chạy đi mất.
Cậu như điên tiết lên.
- Bộ tôi là chó không bằng, ở nhà giữ cửa cho mấy người đi chơi à?
Cậu đá vào cái chân bàn bên cạnh.
Ai mà ngờ được nó cứng đến như vậy, khiến cậu bị dập ngón chân đau đến nỗi nói không thành lời.
Cái bàn chết tiệt!!!
…
Hoàng Huy và nhỏ đi vào khu vui chơi trên đảo.
Đừng lầm tưởng là ở trên đảo thì khu vui chơi này nhỏ nhé, nó chỉ thua Đầm Sen vài cái thôi, chứ chất lượng, trò chơi thì cũng không kém là bao đâu.
Chơi được một lúc, nhỏ phát hiện ra một thứ
- Anh Huy! Anh Huy! Lại đây chơi cái này nè!_ Nhỏ reo lên, tay liên tục vẫy vẫy Hoàng Huy.
Anh phì cười, bó tay với "đứa con nít"
trước mặt
- Trò gì thế?_ Hoàng Huy bước lại
- Ném banh nhận quà á!_ Nhỏ trả lời.
- Thế em muốn cái gì trong số quà tặng đó à?_ Hoàng Huy hỏi.
- Muốn con gấu bông đó sao?_ Anh chỉ tay về phía bên trái có một con gấu bông màu trắng, ở trên cổ có quàng một cái khăn đủ màu, hai tay ôm một chậu cây cũng nhồi bông.
- Ai bảo, em muốn uống trà xanh cơ!_ Nhỏ nói, tay chỉ về lốc trà xanh bên cạnh
- Hả?_ Hoàng Huy ngạc nhiên.
- Không thích gấu bông sao? Anh nhớ con gái thích gấu bông lắm mà!
- Nhưng em không thích gấu bông.
Đem về ôm ôm ấp ấp thôi chứ có ăn uống bổ béo gì được đâu! Với lại để nó bên cạnh mình, ban đêm giật mình tỉnh giấc, đập đập vào mắt mình là cái bản mặt đang cười của nó, anh không thấy sợ à? Chả hiểu bọn con gái thích nó ở chô nào, đáng sợ chết đi được!
Hoàng Huy phì cười, lắc đầu trước quan niệm ngây ngô hơn con nít mà cũng thật đặc biệt của nhỏ.
- Được rồi, anh sẽ lấy cho em lốc trà xanh đó, OK?
- Ừm!_ Nhỏ nhoẻn miệng cười gật đầu cái rụp
- Ông chủ phải làm sao mới lấy được lốc trà xanh đó vậy?
- À cái đó thì trúng liên tiếp 2 phát liên tiếp.
10k/ 3 trái banh.
Hoàng Huy móc trong ví ra tờ 10k đưa cho ông chủ rồi nhận lấy ba trái banh màu xanh.
- Cho tôi 3 trái banh!_ Một giọng nói cực kì quen thuộc vang lên bên cạnh.
Nhỏ xoay người.
WTF? Tại sao cậu lại ở đây???
- Nè mày làm gì cứ lẽo đẽo theo tao thế hả?_ Nhỏ bực bộ hỏi
- Ơ… con mắt nào mày thấy tao lẽo đẽo theo mày.
Đây là khu vui chơi của chung, tao muốn đi chơi mà cũng bị gọi là lẽo đẽo theo mày à?
- Không chấp nhất với mày!_ Nhỏ gạt tay, còn nói nữa thì nhỏ không phang luôn cái iphone 5s vào mặt cậu mới là lạ đó! - Thế mày cung định chơi phang lon à? Biết không đó mà bày đặt?_ Nhỏ nói giọng giễu cợt
- Mày đang coi thường Diệp Thần Hy tao à? Nói cho mày biết trò gì mà tao chơi không được! Tao lấy con gấu bông luôn cho mày xem!
- vậy luôn?
Cậu thay đổi tư thế, giơ tay lên.
Bụp… bụp… bụp.
3 quả banh bay ra và tất cả đều… trậc hết! Khỏi phải nói cậu ngượng như thế nào, cộng thêm cái con người bên cạnh đang ôm bụng cười ngặt ngoẽo kia.
Cậu chỉ có "một khát khao, một ước ao" ở đây xuất hiện một cái lỗ để cậu chui xuống.
- Hahaha.
Mày đừng có làm cho người ta chết cười chứ Thần Hy!_ Nhỏ ngoác miệng ra cuời, không để ý đến ý tứ gì cả.
- "Mày đang coi thường Diệp Thần Hy tao à? Nói cho mày biết trò gì mà tao chơi không được! Tao lấy con gấu bông luôn cho mày xem!"_ Nhỏ vỗ ngực bồm bộp giả bộ cậu lúc nãy
- Mày có thôi đi chưa hả?_ Cậu gào lên tức tối
- Haha… Ok, Ok!_ Nhỏ quẹt nước mắt.
- Mày nên học hỏi anh Huy đi kìa!_ Nhỏ vỗ vai cậu
- Này, em đừng nói thế biết anh có trúng quả nào không?_ Hoàng Huy gượng gạo gãi đầu
- Mày thấy chưa? Anh Huy giỏi giang mà lại khiêm tốn chứ không như mày! Chưa làm được gì mà tự cao tự đại!
- Được, để tao chống con mắt lên coi, hắn trúng được bao nhiêu quả!
- Anh Huy cố lên! Em tin anh! Cố lên!_ Nhỏ reo hò.
- Để anh thử._ Hoàng Huy nói
Choang… choang… choang… Ba quả bóng bay ra, liên tiếp 3 hàng lon bị đổ xuống.
Mọi người xung quanh vỗ tay khen ngợi.
Nhỏ hí hửng cười toe, còn cậu thì há hốc mồm, không thể tin được!!!
- May mắn thật! Anh định chỉ cần trúng 2 trái thôi là được rồi!
- Anh đúng là giỏi quá! Không như "ai kia"!
Ông chủ lấy con gấu bông đưa cho nhỏ.
Nhỏ ôm con gấu trong lòng, miệng hơi phụng phịu một chút
- Nhưng mà em vẫn thích uống trà xanh hơn!
- Được rồi để anh mua trà xanh cho em! Được chưa?
- Vâng!
Cậu hậm hực quay lưng đi về.
Ở lại chỉ mắc công làm phiền "người ta" thôi!
Nhỏ quay quanh thấy cậu đã không còn ở bên cạnh, nhìn ra xa thì thấy dáng cậu
- Nè, Thần Hy mày đi đâu vậy?_ Nhỏ kêu lên.
Cậu quay mặt lại, chau mày khó chịu
- Đi gặp Phạm Ngọc!
Rồi bóng cậu lẫn vào đám đông.
Tự dưng khi nghe cậu trả lời vậy, nhỏ cảm thấy hụt hẫng.
Bàn tay, buông lỏng con gấu bông ra
- Ấy!_ Hoàng Huy chụp con gấu lại trước khi nó rơi xuống vũng nước bên cạnh.
Nhỏ giật mình, cuống quít ôm con gâú bông lên
- Gấu bông mà rơi xuống đất sẽ bị bẩn đấy! Rất khó giặt sạch, mà nếu có giặt rôì thì lông cũng không còn như xưa được đâu!_ Hoàng Huy nói, giống như là đang lặp lại một câu nói của ai đó chứ không phải là lời nói của anh.
- Vâng, em xin lỗi._ Nhỏ lí nhí
- Anh nhớ lúc trước em rất thích và trân trọng gấu bông như người thân của mình vậy!_ Hoàng Huy vuốt đầu con gấu bông nói
- Hả? Anh nói gì cơ?_ Nhỏ ngây ngốc, chả hiểu cái gì cả! Nhỏ có thích gấu bông đâu, mà cũng có trân trọng nó như người thân của mình đâu!
- À không, anh nói người yêu cũ của anh ấy mà!_ Hoàng Huy cười
- Bạn gái cũ? Vậy giờ chia tay rồi à?
- Cũng có thể coi là chia tay, mà cũng có thể không!_ Anh đáp một cách khó hiểu
- Là sao?
- Cô ấy chết rồi, trong một tai nạn khi leo núi.
- Hả? Ơ… em không biết, em xin lỗi!_ Nhỏ cuống quít cúi đầu
- Không sao, chuyện cũng đã lâu lắm rồi!
- Chắc chị ấy xinh lắm nhỉ?
- Ừm, nếu anh nói thì em có tin không?
- Tin? Tại sao không tin?
- Vì cô ấy rất giống em, giống đến từng milimet vậy.
- Hả?_ Nhỏ ngạc nhiên.
- Anh không đùa chứ?
Hoàng Huy không trả lời, anh lấy trong ví mình ra một tấm hình đưa cho nhỏ.
Bên trong tấm hình là một cô gái, đúng như lời anh nói, cô gái này giống nhỏ đến từng milimet, y hệt như hai giọt nước vậy.
Nhưng mà đây đích thị không phải nhỏ, vì cô gái này mặc váy màu hồng cực kì nữ tính, chân mang giày búp bê, mái tóc xõa dài ngang lưng, trên miệng nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Tất cả những gì ở trên cô gái đó đều trái ngược nhỏ, nhỏ cực kì ghét mặc váy, lại chưa xõa tóc bao giờ, càng không mang giày búp bê, nhưng có điều mái tóc đó cũng có màu đỏ giống nhỏ.
- Đúng là rất giống!_ Nhỏ thốt lên, đưa tấm ảnh cho Hoàng Huy
- Ban đầu anh cũng ngạc nhiên khi gặp em lắm!
- Vậy à?_ Nhỏ nói.
- Nếu vậy, anh làm quen với em vì em giống cô ấy?_ Nhỏ hỏi, giọng nói có phần khó chịu.
- Em không muốn làm người thay thế, em là em, cô ấy là cô ấy, chỉ bên ngoài thôi đã thấy em khác cô ấy một trời một vực rồi!_ Nhỏ thẳng thừng nói
- Em đừng hiểu lầm! Tuy rằng khuôn mặt lẫn ngoại hình em đêu rất giống cô ấy nhưng anh làm quen em không phải vì điều này!_ Hoàng Huy giải thích.
- Cô ấy trái ngược em hoàn toàn.
Và vì thế anh mới làm quen với em.
- Vâỵ à? Làm em tưởng…
- không sao, ai nhìn vào thì cũng có suy nghĩ như em thôi.
- Anh có thể kể cho em nghe về chị ấy không?_ Nhỏ ngồi xuống băng ghế đá, tay vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh ý kêu Hoàng Huy ngồi xuống.
- Thật ra cô ấy bằng tuổi em cho nên đừng gọi là chị.
- Ủa vậy hả? Em tưởng bằng tuổi anh chứ!_ Nhỏ có chút ngạc nhiên.
- Vậy cô ấy tên gì? Anh vẫn chưa nói em biết nữa!
- Tiểu Hạ.
- Trời, cả tên mà cũng trùng nhau nữa.
Trên đời này sao có nhiều trường hợp trùng nhau thế này nhỉ? Cứ như là chị em song sinh ấy!
- Hì.
- Thế còn tính tình? Sở thích? Vân vân như thế nào? Chắc cũng khác em nhiều lắm hả?
- Ừm khác rất nhiều, nói chung là hoàn toàn ngược lại với nhau
- Ồ!
- Tiểu Hạ thích mặc váy hoặc đầm, mang giày búp bê, thích tết tóc, chuộng phong cách nữ tính hơn là phong cách đường phố.
Tiểu Hạ rất thích gấu bông và rất quý nó, có hôm anh lỡ vô tình ngồi lên chân con gấu mà cô ấy thích nhất thế là cô ấy hét ầm lên bảo là "ngồi như vậy, SaSa sẽ rất đau, anh mau xin lỗi SaSa mau!".
SaSa là tên con gấu bông ấy, cô bắt anh xin lỗi cho bằng được nếu không cô ấy sẽ giận dỗi.
Giờ nghĩ lại khuôn mặt Tiểu Hạ lúc ấy rất buồn cười.
- Hèn gì, lúc nãy anh nói Tiểu Hạ xem gấu bông như là nguoi nhà của mình.
- Ừm.
Còn nữa Tiểu Hạ dịu dàng và rất hay quan tâm đến người khác từng li từng tí.
Nhưng mà cô ấy quá hiền nên rất dễ bị người ta bắt nạt.
Anh còn nhớ lần đó cô ấy đi mua đồ sale nên rất đông, cô ấy chờ cả buổi, đến lượt mình thì bị người khác chen vào.
Tiểu Hạ uất ức nói thì bị cái bà đó quát cho một cái làm bật khóc giữa khu mua sắm.
Bà ta hoảng quá phải nhường lại chỗ cho cô ấy vậy mà mua xong hàng rồi vẫn còn thút thít mãi với anh.
Lúc đó anh vừa giận mà cũng vừa thương, tại sao lại có một cô gái ngốc ngếch mà mít ướt đến như thế.
Nhưng mà lại cho người ta cảm giác muốn che chở bảo vệ đến suốt cuộc đời!_ Hoàng Huy cười nhẹ, kể về cô gái tên Tiểu Hạ với ánh mắt tràn ngập niềm yêu thương.
Xong ánh mắt bông dưng chuyển sang buồn rười rượi.
- Vậy mà… anh chẳng thể bảo vệ Tiểu Hạ mãi được, sau vụ tai nạn đó cô ấy lẫm gia đình cô ấy như một giọt nước bốc hơi hoàn toàn không để lại tung tích, mới đây anh nhận được tin cty ba Tiểu Hạ phá sản!
- Anh cảm thấy mình thật bất lực, cả người mình yêu thương nhất cũng không giữ được.
Ngoài bức ảnh đó ra anh chẳng còn hình nào của cô ấy nữa, điện thoại cũ của anh bị mất, anh cố gắng tìm lại chỉ cần một bức hình thôi cũng được nhưng vô vọng.
Điều anh không hiểu nhất là tại sao ba mẹ cô ấy lại làm như vậy, anh thực sự không hiểu!
- Làm như vậy là làm thế nào?_ Nhỏ tò mò
- Là..._ Anh định kể thêm rồi đổi giọng, giống như là đang kể sang chuyện khác.
- Cả một bức hình cũng không đưa cho anh, cả mộ của cô ấy anh cũng không biết ở đâu cả!
- Chắc vì họ không muốn nhìn anh vì con gái họ mà quá đau khổ, cứ sống trong quá khứ!
- LIỆU TIỂU HẠ CÓ THÍCH NHƯ VẬY?_ Anh gào lên.
Nhỏ giật mình, hai mắt hơi tròn lên.
- Em...!em làm sao biết!
Thấy mình hơi lớn tiếng, anh xuống giọng
- Anh xin lỗi.
- Không sao người xin lỗi phải là em mới phải tự dưng làm anh nhớ lại chuyện cũ._ Nhỏ mỉm cười.
- Nãy giờ anh kể chuyện anh nhiều rồi thì đến em nhé
- Được._ Hoàng Huy gật đầu
- Em cũng từng bị tai nạn đó!
- Sao?
- Nhưng là tai nạn ô tô chứ không phải là đi leo núi gì đâu nhé! Sau vụ tai nạn đó em bị hôn mê đến 1 tuần lận, khi tỉnh dậy thì biết được nhà mình bị cháy.
Mọi đồ đạc đếu biến thành tro, may mắn thay là lấy được một số giấy tờ quan trọng và lấy được một số tiền lớn.
Gia đình em chuyển sang một căn hộ ở nơi khác mà ba em từng mua.
- Mẹ em kể như thế?
- Vâng, chứ sao ạ?_ Nhỏ ngạc nhiên.
- Anh nói như rằng anh biết hết vậy!_ Nhỏ buâng quơ nói
- làm...!làm gì có!_ Hoàng Huy cười gượng gạo
- Thôi ta đi chơi tiếp nhá!_ Nhỏ đứng dậy, hí hửng như con chim sổ lồng bay nhảy lung tung - Đi xả stress cho quên đời đi anh!
- Em nói giống như bị căng thẳng lắm vậy!_ Hoàng Huy phì cười thu dọn đồ đạc
Nhỏ quay mặt lại, miệng nhoẻn lên cười híp mí.
Hoàng Huy hơi khựng người, trong một lúc ngắn ngủi mà tất cả quá khứ như thước phim chiếu nhanh lùa về.
- Nhanh lên anh Huy!_ Nhỏ hối, tay vẫy vẫy lôi anh khỏi dòng kí ức
- Nhật Hạ!
- Gì anh?
- Anh ôm em được không?
- Hả?
Chưa kịp để nhỏ trả lời, Hoàng Huy bước nhanh lại.
Hai tay choàng qua người nhỏ, ôm nhỏ vào lòng.
Khuôn mặt anh vùi vào tóc nhỏ, hít hà mùi hương đã lâu không được ngửi.
Anh nhớ cảm giác này lắm, ôm nhỏ vào lòng như ôm một viên pha lê mỏng manh.
Nếu ôm quá hờ hững thì sợ rằng nó sẽ tuột khỏi tay, mà nếu ôm quá chặt thì nó sẽ vỡ mất.
Nhỏ ngạc nhiên, hai mắt vẫn cứ trợn lên, miệng thì há hốc ra.
Nhưng rồi nhỏ thấy cảm giác này thật dễ chịu, thậm chí là còn rất quen thuộc nữa.
Anh buông nhỏ ra, hôn nhẹ lên trán nhỏ.
Mặt nhỏ bất giác đỏ lên như quả cà chua.
Mọi người qua lại nhìn trầm trồ, có người ngưỡng mộ, có người thì ganh tị.
- Được rồi, ta đi thôi!_ Anh nắm tay nhỏ lôi đi, nhỏ cúi gầm mặt lủi thủi đi theo.
...
----
Sau khi chia tay Hoàng Huy ở bến cảng xong nhỏ lững thững đi về cùng con gấu bông.
Mặc dù hôm nay rất vui, nhỏ cùng anh đã đi hết các trò chơi cảm giác mạnh ở khu vui chơi, đi uống trà sữa, đi ăn gà rán KFC, vậy mà nhỏ có cảm giác thiếu vắng thứ gì đó.
Đi cùng anh nhỏ không ngồi ngược sau yên xe được, không ai giành với nhỏ chỗ ngồi đó nữa, cũng không ai cãi nhau với nhỏ.
Cứ thấy thiếu thiếu ở chỗ đó đó.
Phải chăng nhỏ đang nhớ cậu???
Không, chắc chắn là không phải rồi! Nhỏ gạt phăng cái suy nghĩ mà nhỏ cho là vớ vẩn trong đầu sang một bên.
Hai tay đút vào túi áo, nhỏ mua một phần bắp rang bơ để về nhà xem TV.
Tự dưng nhỏ thèm kem ở Naive ghê gớm, nhưng mà quán Naive ở đường ngược nhà nhỏ, đi rất là xa.
Thôi đành ăn bắp rang bơ, uống nước lọc đỡ vậy.
Về đến nhà...
Nhỏ ném chiếc áo khoác sang một bên leo lên ghế sofa mở TV.
Trên TV đang chiếu bộ phim Frozen của hãng Disney, coi phim này đúng chất NOel rồi.
Nhỏ bóc vài hạt bắp bỏ vào miệng, ngoác miệng ra cười nhân vật Olaf ngốc ngếch.
Nhưng được một lúc nhỏ bắt đầu cảm thấy cô đơn tột độ.
Nhìn sang ngôi biệt thự, chiếc xe đạp không dựng trước hàng rào nữa, chắc là đi chơi với Phạm Ngọc.
Phải rồi, hồi mơi cậu đã nói thế mà.
Nhỏ đang hy vọng điều gì vậy?
Ăn bắp rang bơ không vô, nhỏ ném sang một bên cầm ly nước lọc uống ừng ực.
"Cốc...!cốc...!cốc"_ Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Nhỏ không nghe nhầm đấy chứ, vào thời điểm này ai lại đi gõ cửa nhà nhỏ đáng lẽ ra phải ăn Noel cùng gia đình hay đi chơi cùng người yêu rồi chứ.
Hay là ông cụ về? Cũng không phải, một cụ già như vậy ai cho đi xa vào đêm hôm thế này chứ, chắc nhỏ nghe nhầm thôi.
"Cốc...!cốc...!cốc"_ Tiếng gõ cửa lại vang lên, chắc chắn 100% là nhỏ không nghe lầm rồi.
Thôi thay vì ở đây đón mò thì ra mở cửa có phải tốt hơn không.
Nghĩ thế nhỏ liền đứng dậy tiến ra cửa
- Ai thế?_ Nhỏ hỏi.
Hai hàng chân mày khẽ chau lại tạo sự khó chịu.
- Đến đây làm gì?
- Sao mày ra lâu thế, trời lạnh thế này!_ Trước mặt nhỏ là cậu đang co ro ở góc hiên nhà, mặc nguyên một chiếc áo khoác dày, hai tay liên tục xoa xoa vào nhau cho giảm lạnh.
- Sao không đi chơi với Phạm Ngọc? Giờ này mà còn ở đây?
- Ờ...!thì...!có bạn của cô bé nữa, tao không thích chỗ đông người._ Cậu giải thích
- Vậy ha? Thế tôi là người dự bị ha? Biến mày!_ Nhỏ toan đóng cửa thì bị cậu chặn lại
- Người dự bị? Mày nói quá thôi, mày là người thay thế hiểu chưa?
- Cái gì?_ Nhỏ hét lên
- Đùa thôi! Tao còn nhiều chỗ để đi lắm, với lại vẫn còn hàng tá cô gái đợi Diệp Thần Hy đẹp trai tao đi cùng đêm Noel này đấy.
Ngươi là người may mắn được "trẫm" chọn đấy nhé!
- Dạ, "thần" không có diễm phúc đó đâu, xin mời "hoàng thượng" ngài đi tìm mấy cô "cung nữ" xinh đẹp ấy mà đi cùng đi ha? Còn "thần" đây đi xem TV một mình vẫn hơn!_ Nhỏ toan đóng cửa lần 2 và cũng bị cậu chặn lại
- Làm gì cau có thế? Còn giận sao?
Nhỏ quay quắt sang chỗ khác không thèm nhìn mặt cậu.
Thật ra nhỏ cũng không còn giận cậu nhiều như nhỏ nghĩ chỉ là muốn làm khó cậu một chút thôi.
- haizz...!đành vậy!_ Cậu thở dài.
Giơ tay trái đang cầm một bịch gì đó lên nói tiếp - Nếu còn giận thì hôn tao một cái, hết rồi thì ăn kem tao mua ở Naive đi này!
Nhỏ bặm môi, tức giận giật cái bịch màu trắng trên tay cậu, làu bàu
- Muốn giận tiếp cũng không được!
Cậu phì cười
- Được rồi, vào nhà đi tao thay băng cá nhân cho mày!
- Hả?
- Hả cái khỉ gì? Tao biết băng cá nhân này từ sáng đến giờ, mày vẫn chưa thay cái mới vô đúng không? Băng cá nhân để lâu không được đâu.
Cái thằng cha đó, ân cần chăm sóc rồi thì làm đến cuối luôn đi, làm lưng chừng thế này phải liên lụy đến tao
- Ai thèm liên lụy đến mày! Không muốn thì tao tự làm mày!_ NHỏ giật phăng cái bịch khác trên tay phải của cậu.
- Này, đế tao làm cho mày hậu đậu lắm thế nào cũng không xong!
- Mày quá đáng vừa thôi!_ Nhỏ gào lên tức tối.
- Giờ tao không muốn đó, thì sao hả?
- Sao mày lôi thôi thế? Giờ mày muốn tao dùng bạo lực à?
-..._ Nhỏ không trả lời, khuôn mặt hếch lên tự cao tự đại như nói "Không thích đấy thì làm gì nhau!"
- Nếu mày muốn bạo lực, thì tao sẽ đè mày xuống mà thay thay băng cá nhân cho mày đấy nhé? Tao không ngại đè mày ra đâu!
- Mày nói cái quái gì thế hả?_ Nhỏ hét toáng lên.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhìn cái bản mặt đểu giả của hắn mà chỉ muốn đấm cho mấy phát bỏ ghét.
Nhưng nhìn quanh nhà không có ai, đây là chỗ vắng người.
Sức của một đứa con gái làm sao bằng một thằng con trai 17t được, cho nên ngoan ngoãn thì hơn.
Nhỏ hậm hực ngồi xuống ghế sofa, không quên lầm bầm
- Đồ biến thái mặt dày!
Cậu phì cười, vén mái tóc nhỏ lên.
Nhẹ nhàng gỡ miếng băng cá nhân xuống, bên dưới vết thương vẫn còn hở miệng hơi rướm máu tươi.
Nhỏ rùng mình, đau đến nỗi muốn ứa nước mắt nhưng vẫn không lên tiếng.
Cậu liếc nhìn khuôn mặt tái xanh của nhỏ, trên ánh mắt thoáng chút đau lòng, cậu nhỏ nhẹ hỏi
- Có đau lắm không?
- Bình thường!_ Nhỏ cứng đầu đáp.
Cậu nhếch môi cười, tay ấn mạnh vào vết thương.
Nhỏ nhảy dựng lên, đẩy tay cậu ra mà hét toáng lên
- Đau quá! Bộ mày là trâu bò à?
- Cũng biết đau nữa à? Sao lúc đánh nhau không thấy đau hả?_ cậu vứt băng cá nhân còn dính máu của nhỏ xuống sàn, lạnh nhạt hỏi
- Dĩ nhiên là đau rồi! Tao chẳng phải mình đồng da sắt!_ Nhỏ nhăn mặt.
Tay định xoa trán, xong vừa chạm vào đã nhói lên phải rút tay lại
- Thế sao còn đánh?
- Chứ chả nhẽ đế nó đánh mình à? Tao đâu phải con rùa, con rùa còn có cái mai trên lưng mà che chở còn tao có cái gì cho nên phải phản ứng lại chứ!_ nhỏ bình thản nói.
Lập tức ăn ngay cái cốc vào đầu đau điếng
- mày quá đáng lắm! Tao đã bị thương rồi mà mày còn làm tao đau nữa hả?_ Nhỏ hét ầm lên, uất ức nói
- Mày không biết giảng hòa hay bỏ chạy à? Với lại có ai ngu ngốc đi theo bức thư mà chưa hề biết người gửi như mày không?
- tao tưởng bức thư đó của mày._ Nhỏ lí nhí.
Khi nghe câu nói này xong, có muốn tức giận cũng tức giận không được.
Nhìn bộ dạng của nhỏ cậu vừa thương mà cũng vừa giận
- Trời ạ! Tao có bao giờ làm việc sến súa đó đâu chứ hả? Tao muốn gặp mày thì nói thẳng mặt chứ còn thư với théo gì chứ!
- Ai biết được, mày giở chứng thì tao quản được à?_ Nhỏ nhăn nhó nói
- Mày...!thôi không nói với mày nữa, nói cũng như không thôi, đồ cứng đầu cứng cổ!
- Ơ sao chửi tao mày quên là tại ai tao mới ra nông nỗi này hả?_ Nhỏ bực tức gào lên
- Sao lại tại tao? Thư của tao mày vứt, không thấy có lỗi à? Ba mẹ mày hay cô GDCD của mày không dạy mày tôn trọng quyền riêng tư người khác à?
- Mày quá đáng lắm rồi đó nha! Tao đang bực đừng có mà chọc gan tao à?
- Mày bực cái nỗi gì? có bực bằng tao không hả?_ Cậu quát lên.
Nhỏ bị tiếng quát của cậu làm cho có chút áp lực, tuy nhiên vẫn cứng cỏi hỏi ngược lại
- sao mày tức bực? Mày quan trọng bức thư đó lắm à?
- Thấy mày đau tao không giúp được nên bực được chưa?_ cậu nói có chút bất lực.
Nhỏ đờ đẫn nhìn cậu, có chút ngạc nhiên
Không gian đột nhiên im bặt căng thẳng lạ thường.
Khuôn mặt ai cũng hơi ửng lên, không dám đối diện nhau.
Sau cậu mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí
- Ăn kem đi mày!
- Ừm._ Nhỏ gật đầu, cúi xuống xúc thìa kem vào miệng.
Kem của Naive đúng là tuyệt nhất, béo béo, ngọt ngọt, lại thơm mùi sữa lẫn mùi trái cây nữa chứ.
- Ăn kem dưới trời lạnh chắc chỉ có tao với mày!
- Ừm.
Cảm giác có một người làm điều điên rồ với mình thật là tuyệt!_ Cậu nói.
Nhỏ gật gù tán thành
Ngoài trời, gió thổi ào ạt, cái lạnh đến cắt da cắt thịt.
Vậy mà trong đây, hai người, hai suy nghĩ nhưng đều có chung một cảm giác.
Ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...