Chinh Phục - Lạc Dạ



= Edit: Tiểu Ma Bạc Hà =

Khi nhận được điện thoại của Rex, Diệp Gia Hành đang sốt cao trên giường.

Tuy không thể nói là sức khỏe hắn rất tốt nhưng chắc chắn không phải là người yếu ớt dễ bệnh. Có điều cơn sốt nhẹ lần trước đã vùi mầm bệnh vào người hắn, hơn nữa thời gian gần đây lại cực nhọc quá độ cùng với tâm trạng tích tụ… Vừa được nghỉ cơ thể căng cứng lập tức rũ xuống, “bệnh tới như núi lở”.

Giọng hắn hơi yếu, Rex chưa kịp mở miệng nói chuyện trong bếp đã vang tới tiếng ầm ầm. Tiếng động rất lớn, cả Rex ở đầu dây bên kia cũng nghe rất rõ.

Khẽ thở hổn hển mấy hơi, Diệp Gia Hành đưa điện thoại ra khỏi tai, dùng chút sức tàn còn lại la to: “Diệp Gia Lâm, mày cút khỏi bếp cho anh!”

Tần Thứ đứng bên cạnh Rex chẳng nói chẳng rằng giật điện thoại, khẽ hỏi: “Gia Hành, tôi là Tần Thứ. Em thế nào rồi?”

Diệp Gia Hành sốt cao nên hơi lơ ngơ, nhíu mày không biết ai đang nói chuyện với mình nhưng giọng nói dịu dàng của đối phương khiến người ta cảm thấy rất thân thiết: “…Anh đến đây, mang theo ít thuốc hạ sốt sẵn trông Diệp Gia Lâm hộ tôi…”

Vì thế Tần Thứ buông tay trả điện thoại lại cho Rex: “Gia Hành đang sốt, bảo tôi qua đó một chuyến… Đi cùng không?”

Rex định từ chối nhưng cậu luôn lép vế hơn Diệp Gia Lâm, thêm vào đó là lo lắng cho sức khỏe Diệp Gia Hành nên đắn đo mãi cuối cùng vẫn từ bỏ sự dày vò khi phải một mình chống chọi với tiểu ma vương, tâm không cam lòng không nguyện bắt đầu dẫn đường.

Khi Rex đến Diệp Gia Lâm đang biến căn bếp nhà mình thành nơi gà bay chó sủa. Nói chung cũng khó cho cậu ấm mười ngón tay không dính một giọt nước xuân này, đánh có mỗi cái trứng gà thôi mà cũng bắn lòng đỏ lên trần được…

Tay chân lóng ngóng ra mở cửa, Diệp Gia Lâm vẫn nhớ phải nhìn ra ngoài bằng mắt mèo—- Vì kẻ thù bị cậu đưa lên đầu bảng gần đây chính là Đường Kỉ Trạch nhiều lần thành công đánh úp từ ngoài cửa.

Vừa thấy Rex cậu Diệp Gia Lâm lập tức mở cửa, chỉ vỏ trứng trên vai và đống bột mì trên mũi ra chiều thảm thương nói: “Rex, cuối cùng anh cũng đến… Chị Bạch đã bỏ rơi anh hai với em rồi, anh cũng không cần bọn em luôn hả?”

Rex không chịu nổi phải run lên vì chất giọng nũng nịu ấy: “…Gia Lâm, anh trai em bị sao vậy?”

Diệp Gia Lâm tinh mắt nhìn thấy Tần Thứ sau lưng Rex, cậu la to “a” sau đó giơ móng vuốt chùi lên người Rex—- Trên cặp vuốt đó dính đầy tất cả các loại nguyên liệu nấu ăn có thể nghĩ đến và đống giấm chua nước tương rượu gia vị các loại trộn thành chất lỏng sền sệt—– Vừa cọ vừa luôn miệng giận dỗi: “Anh Rex này kỳ ghê, khách tới nhà mà không nói với em một tiếng… Để em phải mất mặt.”

Rex lẳng lặng rơi hai hàng nước mắt: Chẳng lẽ anh không phải là khách hả? Chẳng lẽ anh là khăn lau mặt nhà cậu hả? Chẳng lẽ cậu còn hình tượng gì hay ho hả?!

Chùi tay xong tên nhóc vô lại rất lịch sự đưa tay về phía Tần Thứ: “Xin chào, lần đầu gặp mặt, em là Diệp Gia Lâm.”

Nếu không nhìn đến vỏ trứng gà trên vai, bột mì trên mũi cùng với những lời buồn nôn cậu nói ban nãy thì đây chính là một cậu ấm được dạy dỗ cực kì tốt.

Tần Thứ không do dự cầm tay Diệp Gia Lâm: “Anh là Tần Thứ bạn của anh trai em, em gọi anh là anh (ca ca) được rồi.”


Hai mắt Diệp Gia Lâm lóe sáng: “Anh Tần, cha anh hay thật đó… Đặt tên gì không đặt mà cứ thích đặt là cầm thú*.”

(*) Tần Thứ phiên âm ra là [qínshù] còn phiên âm của cầm thú là [qínshòu], đọc gần giống nhau.

Rex “phì” cười vui vẻ… Chỉ cần cậu thiếu gia này không nhắm vào mình thì chỉa mũi nhọn về phía ai cũng khiến người ta cảm thấy vui sướng!

Tần Thứ cười cười: “Tên này do mẹ anh đặt… Nhưng mà đúng là phát âm hơi giống nhau, em không nói anh cũng chẳng để ý.”

Anh vừa nói vừa bước vào nhà: “Gia Lâm, phòng ngủ anh trai em nằm đâu thế? Em ấy sốt bao nhiêu độ?”

Diệp Gia Lâm nhắm mắt theo đuôi: “Cái phòng bên tay phải anh ấy… Ồ, em không biết sốt bao nhiêu độ nữa, em đang bận làm canh trứng cho anh ấy~”

Nước mắt rơi đầy mặt Rex—– Sếp à, may mà em tới đúng lúc… Tuy có dẫn theo một cái đuôi sói to tướng… Bằng không chắc chắn anh sẽ bị em trai thân yêu của mình hại chết!!!

“A! Lúc ra mở cửa em quên tắt lửa rồi!” Diệp Gia Lâm hét lên sau đó co giò chạy vào bếp.

Rex không cần nghĩ ngợi gì đã chạy theo sau… Và khi trông thấy căn bếp lộn xộn trước mặt cậu hận không thể ngất xỉu: “… Diệp Gia Lâm, em đang nấu cơm hay đang tập đột kích khủng bố vậy!?”

Sau khi vào đến phòng ngủ Diệp Gia Hành, ấn tượng đầu tiên của anh là sạch sẽ.

Rèm cửa gấm trắng, sàn gỗ màu trắng ngà, tường trắng thanh thoát, bàn kim loại màu bạc… Và cả chiếc ra giường tuyết trắng.

Diệp Gia Hành nghiêng người nằm trên giường, nhíu mày trông có vẻ rất khó chịu.

Tần Thứ bưng ly nước trên bàn lên sau đó đỡ người dậy đút nước: “Uống chút nước trước đã, bác sĩ tôi gọi sẽ đến ngay…”

Nhiệt độ da tay anh cảm nhận được rất nóng, nếu vậy… Hẳn là sốt hơn 38 độ rồi.

Diệp Gia Hành chậm rãi uống nước, giọt nước từ môi lăn dọc xuống má thấm vào tóc, lẫn vào đó không thể phân biệt được.

Hắn khẽ khụ, nhíu mày định rời khỏi vòng tay anh: “Đừng đụng vào tôi, cả người toàn là mồ hôi…”

Tần Thứ giật mình giữ vai hắn cúi đầu hôn.

Vì đang sốt nên môi hắn bị bong da. Tuy vừa mới uống ít nước thấm môi nhưng hôn lên vẫn cảm thấy khô nứt.

Tần Thứ vươn lưỡi liếm quanh, cảm thấy hết khô mới bỏ ra, khẽ hỏi: “Sốt bao nhiêu độ?”


Diệp Gia Hành tát anh ra—– thay vì nói độ mạnh yếu vừa đủ chi bằng nói là Tần Thứ nương theo động tác của hắn chủ động dời đi, sau đó mệt mỏi nói: “Tôi không đánh răng rửa mặt cả ngày rồi đó, có thấy buồn nôn không?”

Tần Thứ cười cười đứng dậy tìm nhiệt kế quanh tủ đầu giường, nhìn hết một vòng mới phát hiện ra cái nhiệt kế điện tử nằm cạnh gối, trên đó ghi 38,5 độ.

Đến khi Tần Thứ đo được nhiệt độ mới nhất thì bác sĩ gia đình được “điều” tới bằng một cuốc điện thoại đã đến.

Cậu chủ à! Sao còn chưa xong vậy, tôi đang đợi đó!

Nói chuyện suốt cả buổi luôn!

Chờ cậu vậy!

Người đàn ông qua ngũ tuần tuổi có dáng vóc của một bác sĩ đáng tin, hơn nữa trợ lý sau lưng ông còn mang theo chiếc hộp y tế rất to.

Tần Thứ đệm sau lưng hắn đoạn ngồi cạnh bác sĩ Vương nói: “Phiền chú quá chú Vương… Nhiệt độ lúc nãy vừa đo là 38,7 độ.”

Sau khi dứt lời anh lại đưa tay dò thử vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Diệp Gia Hành rồi mới ra ngoài.

Ngoài phòng khách, Rex khóc không ra nước mắt kéo Diệp Gia Lâm: “Ai da, tổ tiên của tôi ơi… Anh xin cậu, nếu không muốn anh cậu ra đi khi tuổi đời còn trẻ thì ngoan ngoãn đi xem TV hoặc là chơi Sơn Khẩu Sơn của cậu đi… Hay là anh chơi PS3 với cậu nha?”

Ngón trỏ của Diệp Gia Lâm chọc trán Rex, hơn nữa cậu đang rất giận: “Anh vô lương tâm quá nhỉ! Anh trai em bệnh thế này sao em nỡ chơi bời bỏ mặc anh ấy không chăm được?!”

Vừa thấy Tần Thứ đi tới, Rex không quan tâm tới mấy lời oán thầm “dẫn sói vào nhà”, “lòng tốt bất thường”, “phi gian tức đạo*” của mình lúc trước nữa, vội giữ chặt tay áo anh la to: “Tần tổng, mau cẳn thằng nhóc đáng ghét kia lại… Anh không biết đâu, cậu ta là sát thủ nhà bếp đó. Mấy món cậu ta làm dù chỉ là mì ăn liền vẫn độc chết được chuột gián!”

(*) Phi gian tức đạo: Không phải lừa gạt thì là trộm cắp.

Tần Thứ liếc chén canh trên tay Diệp Gia Lâm: “Đây là…”

“Canh trứng gà á~” Diệp Gia Lâm hất tóc ra vẻ ngầu lòi.

“… Trông cũng được.” Tần Thứ nhận xét.

Sau đó anh nhận lấy vật thể màu nâu đậm được gọi là “canh trứng” kia, cầm muỗng chấm nước chạm vào đầu lưỡi nếm thử sau đó chân mày cuộn thành nút thắt thật to: “… Vị… Cũng tạm.”


Tiếp đó múc một muỗng to.

Diệp Gia Lâm thấy vậy lập tức hào hứng: “Thế hả thế hả… Ô… A…!”

Tần Thứ thả muỗng xuống đưa chén cho Rex nhìn Diệp Gia Lâm đang che miệng chạy vào nhà vệ sinh nói: “Cầm chén đi rửa sạch và dọn dẹp nhà bếp đi.”

Rex dại ra: “… Anh… Cao tay thật đó…”

Tần Thứ khó hiểu liếc nhìn cậu: “Chẳng lẽ đó giờ cậu chưa từng cho em ấy ăn cơm mình tự làm hả?”

Mặt Rex lập tức xụ xuống: “Mấy thứ em ấy làm trông cứ như ăn vào sẽ chết ngay ấy, ai dám cho ăn…”

Khi Rex ra khỏi bếp đúng lúc nghe thấy Tần Thứ cười cực kì thân thiết nói với Diệp Gia Lâm: “Lần sau nếu anh em mà bệnh thì chuyện đầu tiên là gọi cho bệnh viện hoặc đưa người đến đó, chuyện thứ hai là gọi thức ăn hoặc tự đi mua… Hơn nữa, nếu tự mình làm món gì thì phải thử trước khi mang cho người ta biết chưa?”

Diệp Gia Lâm ôm ly lước đổ vào bụng, cuối cùng lí nhí nói: “… Lúc em bệnh anh hai thường làm canh trứng già cho em…”

Rex ngửa mặt lên trời thở dài: “Bởi vì anh ấy là Diệp Gia Hành còn em là Diệp Gia Lâm hiểu không, tên chỉ khác có một chữ… Nhưng thực tế lại thua xa!”

Tần Thứ bước tới trước sô pha, ngồi xuống đất vỗ chỗ bân cạnh: “Lại đây, PS3, 355… Chơi hết một ván là anh em sẽ hạ sốt.”

Diệp Gia Lâm lập tức chạy vội qua, quỳ xuống đất hào hứng kéo danh sách trò chơi: “355 kém quá! … Chúng ta chơi Soulcalibur IV! Army of Two!! Đao hồn 4!!!…”

Rex lại dại ra.

Tần Thứ cong môi cười cười, ẩn ý liếc sang Diệp Gia Lâm rồi mới nói với người đang dại ra nào đó: “Gia Lâm rất dễ sống chung mà.”

Tuy Diệp Gia Hành không “hết sốt sau khi chơi xong một ván” như lời Tần Thứ nói nhưng kéo dài đến trưa nhiệt độ đã giảm xuống ngưỡng 37,5 độ.

Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi xuống giường chính là đi tắm, sạch sẽ rồi mới gọi Rex vào phòng hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Bác sĩ Vương cho cậu truyền dịch, để lại thuốc hạ sốt sau đó chào tạm biệt để về, còn chủ tịch Tần chơi PS3 với Diệp nhị thiếu gia xong lại chuyển chiến trường sang máy tính chơi Ma thú… Rất khó tưởng tượng ra rằng trong máy tính xách tay anh mang theo lại có trò chơi online kinh điển này.

Bảo Rex khóa trái cửa xong, Diệp Gia Hành cầm ly nước nhấp một ngụm: “…Tình huống cơ bản hệt như lời cậu nói hả? … Bây giờ có liên lạc được với Đoạn tổng không?”

“Đoạn tổng nói ngày mai sẽ trực tiếp liên lạc với anh.” Rex nhanh nhẹn mở máy tính trên đầu gối: “Em đã cho người gửi tất cả các tài liệu có liên quan vào e-mail cho anh rồi…” Cậu đưa máy cho Diệp Gia Hành, quen tay nhận lấy chiếc ly trong tay hắn.

Diệp Gia Hành vừa đọc tài liệu vừa nói: “Sự kiện bạo động…? Không thể nào, đầu năm tôi vừa đến khu vực khai thác mỏ đó, rõ ràng đó là khu tốt nhất… Điều kiện của thợ mỏ địa phương đó vượt xa mức sống trung bình, cậu nói xem bọn họ có lý do gì để bạo động đâu?”

Rex gật đầu: “Nếu đã muốn bạo động thì tại sao không làm sớm hơn? Tại sao không bạo động khi khu vực khai thác mỏ vừa được khai phá, có thể mượn tự tôn dân tộc để tạo ra chút hỗn loạn… Hơn nữa, chúng ta luôn đoàn kết hữu nghị với đồng bào của thế giới thứ ba Châu Phi, chung sống hài hòa, hợp tác tiến bộ, đôi bên cùng có lợi…”

Diệp Gia Hành nhanh chóng xem hết tài liệu, sau đó khép máy tính xách tay lại: “Bây giờ không có thông tin trực tiếp nên đoán cũng…” Hắn chợt dừng lại.

Rex khó hiểu hỏi: “Diệp tổng?”


“Không có gì.” Diệp Gia Hành nhận ly nước cậu đưa tới: “Chỉ là tôi vừa nghĩ tới một câu— Sau khi loại bỏ tất cả các phỏng đoán và những điều không thể ra, thứ còn lại dù có vẻ hoang đường và không thực tế nhưng nó là sự thật… Cậu đi mời Tần tổng vào đây đi, chúng ta nên cảm ơn anh ấy đàng hoàng.”

Lần thứ hai bước vào phòng ngủ, Tần Thứ nhìn thấy Diệp Gia Hành đang dựa đầu giường cúi đầu uống nước.

Anh bước tới, tự giác bỏ qua chiếc ghế trông bên cạnh trực tiếp ngồi xuống mép giường, dịu dàng hỏi: “Khỏe chưa? Sốt cao thì hạ sốt cũng nhanh. Thuốc chú Vương kê chỉ là một phần thôi, em phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Diệp Gia Hành đưa chiếc ly đã hết nước cho anh, một phần xương quai xanh lộ sau hành động đó được ánh đèn trắng ngà trên tường hắt xuống khiến da cậu trông hơi tái.

“Phiền anh Tần quá.” Diệp Gia Hành kéo vạt áo ngủ: “Đáng lí ra phải ăn mặc đàng hoàng để tiếp khách vậy mà cuối cùng lại phiền anh phải chăm sóc.”

Khi cười rộ lên khóe môi và đáy mắt hắn sẽ lộ ra chút gợi cảm rất khó để phớt lờ, êm dịu như loại ngọc thạch tốt nhất, có thể trực tiếp cảm nhận được sự ấm áp êm dịu bên trong đó.

—–Huống chi hắn đang cố ý làm vậy.

Phút chốc Tần Thứ hơi lóng ngóng, anh bước tới đè vai Diệp Gia Hành: “Khách sáo quá đấy… Em đáng để tôi làm vậy.”

Sáu chữ cuối anh nói rất tình cảm.

Nụ cười tươi tắn trên môi hắn lan ra rộng hơn, hàng mi dài đậm in bóng dưới ánh đèn như cánh chim cùng với sắc mặt trắng bệch do vừa hạ sốt khiến người ta buộc lòng phải nghĩ đến hai chữ “gốm sứ”.

—–Khéo léo, kỳ công, mỏng manh, tinh tế.

Hắn vừa tắm xong, hương thơm thoang thoảng của sữa tắm và hơi thở mang tên “Diệp Gia Hành” đập vào mặt, trong hơi nước ẩm ướt lẫn chút ái tình mờ nhạt.

Ám chỉ đầy mê hoặc, vẻ gợi cảm và đầy ướt át nơi đáy mắt lướt qua trong giây lát rồi biến mất.

Tần Thứ cảm thấy chính anh cũng phát sốt đầu váng mắt hoa, ngón tay trên vai hắn vừa muốn dừng lại chờ vừa muốn tiến thêm một bước nữa, vừa muốn giữ lại bầu không khí này vừa tham lam một bầu không khí tuyệt vời hơn.

Không chờ anh quyết định xong, Diệp Gia Hành trở tay cầm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình chậm rãi kéo anh lại gần, kề môi vào tai anh nói nhỏ: “Vậy… Tôi hỏi anh một câu nhé: Doanh nghiệp độc quyền khu vực khai thác mỏ đó là Đoàn thị hay Bắc Cương? …Tần tổng, đừng bảo với tôi rằng anh không biết tôi đang nói đến khu vực khai thác nào.”

— Hết chương 12 —

Editor: Đầu tuần vui vẻ ~~~

Sơn Khẩu Sơn

Soul Calibur IV

Army of Two

Ma thú


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui