Con dao sắp đến tay, trong nháy mắt lại vụt mất.
Bên tai, tiếng cười khúc khích của anh lại vang lên.
"Bây giờ có lẽ tôi nên giúp em cởi đồ ra!"Một tiếng xoẹt, áo của cô trực tiếp bị tách ra làm hai, thân thể nặng nề của Hoàng Phủ Diệu Dương đè xuống, Lãnh Tiểu Dã gần như không thở nổi.
Chết tiệt!Lãnh Tiểu Dã nâng cánh tay phải mình lên, giơ tay không chút do dự mà đánh vào phía bên cạnh cổ của hắn.
Nơi đó có một đường động mạch, sau khi bị chịu một lực đánh đột ngột, máu sẽ bị gián đoạn, đại não sẽ vì thiếu máu mà hôn mê.
Lòng bàn tay anh, trước khi bị cô đánh anh đã nắm lấy cổ tay cô, cô giơ nốt tay trái lên, một lần nữa vẫn lại bị anh bắt lấy.
Sức của anh ta rất mạnh, rõ ràng không phải là một nhân vật bình thường, cô ấy căn bản không thể thoát khỏi, không thể lãng phí thêm sức phản kháng nữa.
Hoàng Phủ Nghiêu mỉm cười kéo cánh tay của cô lên, Lãnh Tiểu Dã cau mày ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt xanh biếc mang đầy gian trá của anh ta.
Trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, Lãnh Tiểu Dã đã nhận ra rằng người đàn ông căn bản không trúng kế của cô, anh ta là cố ý làm như vậy.
Hắn biết cô trốn không thoát, giống như là một con báo cố ý buông tha con mồi, sau đó lại bắt lại, chẳng qua chỉ là vì muốn hưởng thụ cái quá trình chinh phục kia.
Trên môi có chút ẩm ướt nóng rực, đầu lưỡi của anh liếm môi cô.
Chỉ là một động tác rất nhẹ lại khiến dược tính trong cơ thể khuếch đại vô hạn.
Lãnh Tiểu Dã trong cổ họng không tự chủ được mà phát ra tiếng rên nhẹ, theo bản năng nảy sinh ý nghĩ muốn đến gần anh.
"Đi chết đi!"Cô thu chân lại, dùng hết sức lực mà đá vào giữa hai chân anhNửa đời sau, làm thái giám đi!Tưởng tượng thì đẹp đẽ, hiện thực thì tàn khốc.
Bởi vì tác dụng của thuốc trong cơ thể, sức của cô, sức bật, tốc độ…… đã bị yếu đi rất nhiều.
Người đàn ông dường như dự đoán trước được chiêu này của cô, chân nhấc lên rồi liền nhanh chóng đè xuống ghì chặt chân cô.
Cơ thể của hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ được ngăn cách giữa hai lớp áo sơ mi là làn da mịn màng trên ngực anh đang áp sát vào cô, kết cấu của cơ bắp dưới da vô cùng chắc.
Cái tên này, dáng người cũng không tồi!Chết tiệt, mình đang nghĩ cái quái gì vậy?!Lãnh Tiểu Dã lắc nhẹ đầu, đôi môi của người đàn ông đã tiến dần xuống xương quai xanh của cô.
Không phải hôn, mà là cắn, giống như một người thợ săn đang thưởng thức con mồi của mình, thô bạo và hoang dã, như muốn xé xác cô ra để ăn.
Cô ấy không trốn, không tránh, cũng không kháng cự, giữ lại một phần lý trí cuối cùng, tìm kiếm cơ hội cuối cùng.
Anh hơi nghiêng đầu, cái cổ đẹp đẽ ở ngay trước mặt cô.
Dưới da, mạch đập nhẹ nhàng.
Đó là, động mạch cổ.
Nhìn chuẩn chỗ đó, Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu, dùng sức cắn vào.
Con thỏ gặp nguy còn có thể đạp diều hâu, huống chi cô là Lãnh Tiểu Dã.
Dùng hết sức cắn nhưng nó chẳng nứt da nứt thịt như trong tưởng tượng của cô, loại thuốc này quá mạnh, cô có dùng hết sức mình thì cũng chỉ để lại vết răng trên cổ anh mà thôi.
"Xem ra em còn nóng vội hơn cả tôi!"Giọng của Hoàng Phủ Diệu Dương giọng vô cùng gian trá, nhưng khó có thể che giấu được sự uể oải trong giọng nói của anh ta.
Nha đầu này tuy còn hơi non nhưng thực sự rất thú vị và hấp dẫn.
Nếu như nói, chuyện này ban đầu chỉ là một trò chơi, thì bây giờ, anh ấy đã bắt đầu nhập cuộc.
Anh muốn cô.
Đây là lần đầu tiên anh muốn chiếm hữu một người phụ nữ đến mạnh liệt như vậy.
Cách qua một lớp áo mỏng manh, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy cơ thể mình kỳ lạ một cách rõ rệt, như thể cô đột nhiên bị ném vào trong ngọn lửa, cả người lập tức bốc cháy.
Cô không thể cưỡng lại được nữa, ham muốn sôi sục trong cơ thể cô như muốn thiêu rụi cô thành tro bụi.
Sời Tỷ ta nói gòi, muốn đọc chương sau thì mau cmt Linh Bư xinh gái, khả ái đáng iu đi mua hahaha ('・ω・').
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...