Chương 78
Edit: Mị Mê Mều
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Máy bay băng qua dãy núi Himalaya, từ nơi ánh nắng chói chang gay gắt bay đến bầu trời đầy sao mênh mông, khi Trình Ngộ Phong và Trần Niên đến Tây An đã là 7 giờ rưỡi tối, một trận mưa nhỏ đúng lúc rơi xuống, mặt đường ướt sũng, gió đêm mát lạnh thổi đến từng cơn.
Đây là lần đầu Trần Niên đến Tây An, cô nhìn vùng đất cố đô đã trải qua nghìn năm mưa gió qua cửa sổ xe, dạo chơi dưới những ánh đèn vàng vàng xanh xanh như ảo như mộng.
Tài xế đưa bọn họ đến khách sạn là người địa phương cũng tạm thời nhận trách nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch, anh ta đặc biệt lái xe vòng quanh bức tường thành cổ một vòng.
"Thời gian còn sớm, cô cậu có thể đến quảng trường Lầu Chuông, quảng trường Lầu Trống và phố người Hồi đi dạo." Tài xế lại nhiệt tình đề nghị, "Tháp Đại Nhạn và vườn Phù Dung Đại Đường cũng đẹp lắm..."(1).
Trung Quốc có câu nói nghe nhiều riết thuộc gọi là "Đến thì cũng đến rồi".
Trần Niên vốn chỉ định đáp chuyến bay chuyển tiếp ở Tây An nhưng bây giờ lại có Trình Ngộ Phong bên cạnh, hai người thân mật đồng hành nơi thành phố xa lạ quả thật quá hấp dẫn, thế là cô đổi vé máy bay không chút do dự.
Có điều vì Trình Ngộ Phong còn bận công việc nên bọn họ cùng lắm chỉ có thể ở lại Tây An một ngày thôi.
Buổi sáng tham quan Tháp Chuông Tháp Trống, lên tường thành, buổi chiều và buổi tối đều ngâm mình ở vườn Phù Dung Đại Đường.
Múa ca tiệc tùng, âm nhạc suối phun, ánh đèn lung linh phản chiếu dưới nước khiến du khách lưu luyến quên về.
Trên đỉnh đầu là ánh trăng nhàn nhạt, bầu trời đầy sao, trước mắt là cảnh ca múa mừng vui thái bình. Trần Niên tựa lên người Trình Ngộ Phong, đôi mắt như ánh sao lấp lánh, cười tươi đến mức hai gò má mỏi nhừ, đã lâu rồi cô chưa được vui vẻ thỏa thuê như thế này.
Diễn viên cúi chào cảm ơn, nhạc dừng, người người tản mát.
Khi đi ra khỏi vườn Phù Dung, Trần Niên quay đầu lại nhìn một cái, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng, cô nghĩ nếu tương lai có cơ hội, họ sẽ trở lại.
Sau khi vui vẻ hết mình mới cảm thấy mệt mỏi, Trần Niên ngủ luôn ở trên xe, cuối cùng do Trình Ngộ Phong ôm cô trở về phòng khách sạn.
Sau khi rửa mặt, một đêm dài đằng đẵng dịu dàng nhưng hai người không làm gì cả mà chỉ nghe tiếng mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ.
Khi đi học ở đại học Stanford, một ngày Trần Niên ngủ nhiều nhất chỉ có bốn, năm tiếng, trên đường du lịch cũng đều là ngày đêm điên đảo không có quy luật nên trên phi cơ ngày hôm sau, cô gần như ngủ từ Tây An về tới thành phố A, về đến nhà lại ngủ tiếp, ngủ đến trời đất mịt mù, như muốn bù hết lại cảm giác thiếu ngủ trong quá khứ.
Cũng may tuổi trẻ khỏe mạnh, sau hai ngày điều chỉnh thì Trần Niên đã tung tăng nhảy nhót trở lại.
Cô đứng trước gương, nhìn hình ảnh cô gái được mặt gương phản chiếu với mái tóc xoăn dài màu nâu, khuôn mặt trái xoan, môi hồng răng trắng, chiếc váy trắng chiết eo phác họa ra dáng người lung linh lả lướt.
Aizz, sao trước đây cô không phát hiện... bản thân mình trông xinh đẹp như vậy chứ?
Khi Trần Niên đang chìm đắm trong sự tự luyến không kiềm chế nổi thì bỗng có tiếng bước chân từ xa đến gần, chỉ chốc lát sau, Dung Chiêu đẩy cửa đi vào: "Niên Niên, con chuẩn bị xong chưa? Ngộ Phong đến rồi."
"Vâng!" Trần Niên đáp một tiếng, "Gần xong rồi ạ."
Hôm nay là ngày cô và Trình Ngộ Phong đã hẹn nhau đến cục dân chính để đăng ký kết hôn.
Chỉ có điều người khác khi đăng ký kết hôn đa phần là có đôi có cặp nhưng bọn họ lại đi cả một đại gia đình: bà ngoại, ông nội Trình, vợ chồng Diệp Minh Viễn, đến cả Lộ Chiêu Đệ bận trăm công nghìn việc ở văn phòng luật sư cũng bớt chút thời gian để tới.
Một đám người xuất hiện ở đại sảnh cục dân chính không thể nghi ngờ đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, đặc biệt là cô dâu, chú rể có gương mạo xuất chúng, nam mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đẹp trai chín chắn, nữ mặc váy trắng xinh xắn đáng yêu, vừa nhìn đã thấy vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Bọn họ đến sớm nên người xếp hàng không nhiều, hiệu suất làm việc của nhân viên cũng rất nhanh, không đến nửa giờ thì hai quyển sổ kết hôn đỏ chót mới toanh đã ra lò, Trần Niên vân vê quyển sổ thật mỏng, mở ra xem cái tên đã được chứng nhận nằm bên trên "Diệp Trần Niên", lại nhìn nhìn bức ảnh chụp chung vui tai vui mắt bên cạnh, trái tim tựa như thấm mật đường ngọt lịm.
"Niên Niên, chúc mừng chị."
"Cảm ơn em." Trần Niên nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, "Em và Giả Huy Hoàng chắc cũng sắp rồi nhỉ?"
Lộ Chiêu Đệ khẽ mỉm cười, đúng là người kia đã nhắc đến chuyện này rất nhiều lần nhưng công việc của cô quá bận rộn, hơn nữa còn đang ở giai đoạn mới bắt đầu, cô muốn đợi sau khi sự nghiệp ổn định rồi mới suy nghĩ tới chuyện chung thân đại sự.
Bên cạnh, tầm mắt nóng rực của Trình Ngộ Phong khóa chặt lấy Trần Niên, anh cũng cười như gió xuân ấm áp, đang định nói gì đó cùng cô, không ngờ bị ông nội Trình bên cạnh vỗ vai, quay đầu nhìn lại, ông cụ trừng mắt: "Nhẫn đâu?"
Trình Ngộ Phong cho tay vào túi theo bản năng, bên trong rỗng tuếch, lúc này anh mới nhớ trước khi ra ngoài có thay mấy cái quần, sau đó lại bị ông nội giục gấp quá nên đã để quên nhẫn ở nhà.
"Xin lỗi em, là anh sơ suất.”
Trần Niên lặng lẽ nắm chặt tay anh, không sao cả.
Nể tình đang là ngày vui, ông nội Trình không thể làm gì khác hơn là lẩm bẩm trong lòng một câu “thằng nhóc này, vật quan trọng như vậy cũng để quên” nhưng vừa nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn cháu mình đã bao giờ đểnh đoảng như thế đâu?
Chắc là vì vui tới nỗi đầu óc mụ mị luôn rồi.
"Không sao, không sao đâu." Diệp Minh Viễn hòa giải, "Nhẫn thì sau này vẫn có thể bù lại.”
Thân là người từng trải, ông hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của Trình Ngộ Phong lúc này.
"Đúng vậy." Dung Chiêu cũng nói, "Chuyện này không quan trọng lắm đâu."
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này không dấy lên sóng to gió lớn gì mấy, nhận giấy kết hôn xong, đoàn người ra khỏi cục dân chính và trở về nhà họ Diệp, dựa theo phong tục quê nhà Diệp Minh Viễn, bữa cơm đầu tiên là phải ăn ở nhà gái.
Mấy người giúp việc trong nhà ai nấy đều mặt mày tươi rói, bận tíu ta tít, làm đầy một bàn đồ ăn.
Bà ngoại mặc một thân quần áo màu đỏ tươi ngồi trên ghế, vẻ mặt hơi kinh ngạc, bà thầm nghĩ đông vui như thế này, có phải là đang ăn Tết hay không?
Trần Niên gắp một ít đồ ăn vào trong bát cho bà: "Bà ngoại, hôm nay là ngày vui của Niên Niên, bà có vui không ạ?"
Lộ Chiêu Đệ bên cạnh nghe thế thì hơi chua xót trong lòng, nếu bây giờ bà tỉnh táo nhất định sẽ rất vui, từ nhỏ đến lớn, bà yêu thương Trần Niên đến vậy mà.
Bà ngoại cười híp mắt nhìn Trần Niên: "Vui lắm..."
Trần Niên cũng cười theo: "Vui là tốt rồi ạ."
Bà ngoại cứ như một đứa trẻ không buồn không lo, ngay cả vui vẻ cũng thuần tuý đến vậy, dẫu cho bà không biết tại sao mình lại vui nhưng chỉ cần thấy mọi người đều đang cười, bà cũng sẽ vui theo.
“Đúng rồi, Niên Niên,” ông nội Trình hỏi, “Cháu đã có quyết định gì về công việc của mình chưa?”
Không biết từ đâu mà hiệu trưởng của trường đại học nơi ông nội Trình đã từng giảng dạy trước khi về hưu biết được Trần Niên là cháu dâu của ông, người kia đã bám riết lấy ông nội Trình, muốn biết cô có ý định về đấy công tác hay không, điều kiện đưa ra còn rất hấp dẫn, nói là vừa đến sẽ trực tiếp được làm phó giáo sư.
“Ông nội Trình,” Trần Niên đáp, “Cháu có quyết định rồi ạ. Cháu sẽ vào Sở nghiên cứu Vật lý của Viện khoa học Trung Quốc.”
Kế hoạch mà Trần Niên vạch ra là về nước tiếp tục nghiên cứu “Cảm biến quang”, vừa lúc Viện khoa học Trung Quốc có hứng thú với hạng mục nghiên cứu này nên vươn cành ô liu ra với Trần Niên, cô cũng vui vẻ nhận lấy.
“Viện khoa học Trung Quốc cũng không tồi.” Ông nội Trình mỉm cười gật đầu, khác nghề như cách núi, ông không hỏi sâu thêm mà thay đổi đề tài, “Niên Niên, cháu vừa gọi ta là gì thế?”
Trình Ngộ Phong khẽ nhếch khóe môi, một bộ dù bận rộn vẫn ung dung, Trần Niên kịp nhận ra, mặt nóng bừng.
“Ông nội ạ.”
“Hà hà — ” Ông nội Trình cười vui vẻ tới nỗi chòm râu bạc run rẩy cả lên.
“Chú Diệp….”
Hả????
Xem ra không chỉ có mỗi mình cô chưa quen.
Trần Niên nhìn Trình Ngộ Phong, tỏ vẻ vui sướng khi người gặp hoạ, anh vội vàng sửa miệng: “Bố.”
Diệp Minh Viễn buồn cười.
Trình Ngộ Phong đứng lên, nét mặt đầy trịnh trọng: “Bố, mẹ, con vô cùng biết ơn vì hai người đã giao Niên Niên cho con ạ.”
Trình Ngộ Phong đương nhiên hiểu rõ đối với Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu, việc giao hòn ngọc quý ngỡ mất mà tìm lại được vào tay người đàn ông khác là một quyết định gian nan tới cỡ nào. Từ trước đến nay, tính tình anh luôn hướng nội, không thể nói ra được mấy lời hứa khiến đất trời cảm động. Anh chỉ biết mình sẽ dùng cả quãng đời còn lại để yêu thương cô, bầu bạn cùng cô, dùng hết khả năng để đối tốt với cô.
Dung Chiêu quay đầu sang chỗ khác gạt lệ, Diệp Minh Viễn ôm vai bà, nói: “Niên Niên tìm được một bến đỗ an lành là chuyện đáng mừng mà.”
Tuy trong lòng ông cũng trăm đường luyến lưu.
“Vâng,” Dung Chiêu nhỏ giọng đáp, “Em hiểu.”
Ông nội Trình cũng tỏ thái độ: “Minh Viễn, A Chiêu, hai đứa cứ yên tâm, đã có lão già này giám sát rồi, nếu Niên Niên phải chịu chút thiệt thòi nào, ta sẽ…. Ta sẽ đánh gãy chân thằng nhóc này, sau đó đuổi nó ra khỏi nhà!”
Trình Ngộ Phong đỡ trán, vô cùng bất đắc dĩ.
Trần Niên lộ vẻ mặt tươi cười, chớp chớp mắt với anh mấy cái.
Trình tiên sinh xem đi, ông nội và cả bố mẹ đều đứng về phía em đó nha.
Lời nói này của ông nội Trình khiến bầu không khí trên bàn cơm nhẹ nhàng hơn nhiều, ông nói với Trình Ngộ Phong: “Chiều nay dẫn Niên Niên đến viếng bố mẹ cháu đi.”
Trình Ngộ Phong cũng có ý định này.
Mộ của vợ chồng Trình Đông nằm ở ngoại ô thành phố A, cách nhà họ Diệp khoảng 2 tiếng lái xe, khi Trình Ngộ Phong và Trần Niên đến nghĩa trang trên núi đã hơn 3h chiều, mặt trời bị bao phủ bởi tầng mây thật dày, bốn phía không trung nhuộm đẫm một màu xanh xám.
Theo di nguyện trước đây của hai vợ chồng, Trình Ngộ Phong và ông nội đã rải tro cốt họ xuống biển nên hiện tại ở đây bất quá chỉ là mộ chôn quần áo và di vật, để giữ lại một nơi tưởng nhớ cho người nhà mà thôi.
Trần Niên nhìn thẳng vào hai bức ảnh song song trên bia mộ, trong lòng thầm gọi “Bố, mẹ”.
Con xin chào hai người, con là Trần Niên, là con dâu của bố mẹ đây.
Bố, nghe nói trước đây bố đã hẹn với bố con rằng hai người sẽ làm thông gia, hiện tại nguyện vọng của hai người đã thành sự thật rồi….
Trình Ngộ Phong chỉ im lặng đứng bên cạnh Trần Niên, đáy mắt thoáng hiện lên nét cô đơn ảm đạm.
Dù sao cũng cảm thấy rất tiếc nuối.
Hai đấng sinh thành đã mang anh đến cõi đời này lại không có cơ hội được chứng kiến giây phút anh thành gia lập thất.
Lòng bàn tay bỗng truyền đến nhiệt độ ấm áp, nhiệt độ ấy là sự an ủi đến từ người vợ mới của anh, Trình Ngộ Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Anh không sao.”
Hai người đứng trước mộ một lúc lâu, mặt trời đã hoàn toàn lộ ra khỏi tầng mây, khắp nghĩa trang tràn đầy ánh dương sáng lạng. Sinh mệnh đã vĩnh viễn mất đi, cõi trần chỉ còn lại cái tên trên bia mộ đứng mãi cùng thời gian, nhận lấy sự gột rửa của nắng mai gió xế, của mưa muộn mây chiều.
Chờ cho Trần Niên nói hết những lời muốn nói cùng bố mẹ chồng xong, Trình Ngộ Phong nhìn cô, bảo: “Chúng ta về thôi.”
Trên đường xuống núi, Trần Niên kéo lấy tay Trình Ngộ Phong, “Em vừa mới hứa với bố mẹ là sau này nhất định sẽ đối xử thật tốt, vô cùng tốt với anh.”
Hốc mắt Trình Ngộ Phong bỗng nhiên nóng hổi.
Anh vô thức ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu có một chiếc máy bay bay ngang qua, mang theo tiếng vang ầm ầm và cái đuôi bằng mây vừa dài vừa trắng.
Trong tầm mắt là bầu trời quang đãng cao xa, tự do tự tại, đó chính là nơi rong chơi mà Trình Ngộ Phong thích nhất.
Rất hiếm khi anh bị ai hay việc gì làm cho cảm động, khoảnh khắc hốc mắt nóng lên, đáy lòng mềm mại thế này hầu như không có, giờ thì anh có thể nhận ra bản thân mình cũng có phần yếu đuối.
Trình Ngộ Phong quy hết tất cả những cảm xúc khác thường của mình về làm một mối — đó chính là Trần Niên.
Anh sâu sắc nhận ra rằng: Chinh phục bầu trời và chinh phục em là hai việc tốt đẹp nhất trong cuộc đời này của mình.
***
Khi hai người trở lại nhà cũ của Trình gia đã là buổi tối, cả tòa nhà chìm trong bóng tối, xem ra ông cụ Trình vẫn chưa về.
Trình Ngộ Phong về phòng ngủ trên lầu, Trần Niên thì đến phòng bếp rót cho mình cốc nước, đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy ai kia bước xuống, cô vừa định lên đó xem, không ngờ bóng dáng Trình Ngộ Phong đã xuất hiện.
Thế mà còn thay một bộ quần áo khác.
Trần Niên nhìn anh bước xuống từng bậc thang, đi đến trước mặt mình rồi sau đó chậm rãi quỳ một gối xuống.
Đáy lòng cô lập tức như có nai con chạy loạn.
Này, đây là….
Đây không phải là tư thế cầu hôn sao? Nhưng rõ ràng ban ngày họ đã đăng ký kết hôn rồi mà?
“Trình phu nhân.”
Trình Ngộ Phong đè thấp giọng nói như đang thì thầm, lộ ra sự quyến rũ đến mê người.
Trần Niên cảm thấy bản thân như đã chìm đắm vào ánh mắt dịu dàng kia, ngón tay hơi lạnh, vừa cúi đầu thì cô đã thấy ngón áp út mình có thêm một chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt vô cùng tinh xảo.
Cô có nên…. gọi một câu Trình tiên sinh để đáp lễ hay không đây?
“Đã nghĩ kỹ sẽ gọi anh là gì chưa?”
Trong nháy mắt, Trần Niên hiểu ngay, nghĩ tới hai chữ kia khiến cô vừa thẹn vừa mừng, đầu tiên là cân sức ngang tài, sau lại chiếm được kèo trên, cô ôm chầm lấy cổ anh, “Bế em đi.”
Trình Ngộ Phong lập tức bế ngang cô lên.
Trong phòng ngủ.
Chiếc giường lớn bằng gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt, trong lúc triền miên đắm đuối, Trần Niên ôm chặt người đàn ông trên người mình, kề sát vào tai anh, dùng giọng nói mềm mại khàn khàn mà gọi: “Ông xã.”
Âm thanh êm tai tốt đẹp nhất trên đời cũng chỉ tới mức đó.
Trình Ngộ Phong không nhịn nổi, suýt chút nữa đã tước vũ khí đầu hàng.
Trần Niên cũng cảm nhận được, cô vừa thở gấp vừa cười thành tiếng, lại bị anh kéo vào một đợt sóng mới lâng lâng.
Ngoài cửa sổ ánh trăng vằng vặc, trong căn phòng xuân sắc đậm sâu.
Một khắc đêm xuân, giá ngàn vàng.
HOÀN CHÍNH VĂN
(1)Quảng trường Tháp Chuông:
Quảng trường Tháp Trống:
Phố người Hồi:
Tháp Đại Nhạn:
Vườn Phù Dung Đại Đường:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...