Chương 69
Edit: Đoàn Linh
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Ánh nắng lúc 11 giờ trưa thật kinh người, cũng may là dọc đường xuống núi có cây lá um tùm như một chiếc dù khổng lồ che phủ cả vùng râm mát. Trần Niên khoác tay Trình Ngộ Phong, bước chân giẫm lên từng đốm sáng li ti xuyên xuống từ đỉnh đầu, chiếc váy dài chiết eo với chất liệu cotton màu nhạt nhẹ nhàng đong đưa theo từng bước chân cô.
Lúc nãy Trần Niên khóc dữ quá nên khàn cả giọng, Trình Ngộ Phong đi vào tiệm tạp hoá nằm ngay đầu thị trấn mua nước cho cô, bà chủ là một người phụ nữ mập mạp hơn 40 tuổi, tóc cắt ngắn ngang tai, cười lên trông như Phật Di Lặc.
Bên ngoài nóng quá nên Trần Niên cũng vào theo, bà chủ đã nhận ra cô ngay lập tức, bà cười đến nỗi hai mắt híp cả lại, “Cháu về rồi à?”
Trần Niên sững sờ, nở nụ cười trên môi, “Vâng, đúng rồi ạ.”
Thị trấn Đào Nguyên có gần 20.000 nhân khẩu, di cư thường xuyên, Trần Niên không có ấn tượng gì về người phụ nữ trung niên trước mặt này nhưng như vậy cũng không ngăn được đối phương nhiệt tình nói chuyện với cô như người quen, bà ấy nhìn nhìn Trình Ngộ Phong, “Đây là bạn trai của cháu à?”
Trần Niên tiếp tục gật đầu.
Bà chủ nói một cách vui vẻ: “Đẹp trai quá! Đẹp như ngôi sao trên TV vậy.”
Trong một mớ nhãn hiệu nước khoáng xa lạ, Trình Ngộ Phong chọn lấy hai chai hiệu Bách Tuế Sơn mang đến quầy hàng tính tiền, bà chủ còn nói chuyện phiếm cùng Trần Niên, TV sau lưng cô đang phát kênh vừa hay nội dung cũng là tin tức mà bọn họ đã biết ——
Người phụ nữ trung niên quậy om sòm ở phòng chờ sân bay hôm trước bị cảnh sát mang đi, với chứng cứ vô cùng xác thực, lại có ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội nên bị phạt tạm giam hành chính 10 ngày và nộp phạt 300 nhân dân tệ.
Phóng viên thời sự: “Theo [Biện pháp xử phạt hành chính đối với những hành vi thiếu văn minh của hành khách sử dụng chuyến bay dân dụng] do Hiệp hội Vận tải Hàng không Trung Quốc xây dựng và ban hành, những hành khách có hành vi chửi bới và tấn công vũ lực đối với nhân viên hàng không dân dụng có thể phải đối mặt với những hạn chế nhất định trong việc di chuyển bằng đường hàng không trong tương lai. Phóng viên của chúng tôi đã kết nối với người phát ngôn chính thức của hàng không Chiêu Viễn về vấn đề này…”
“Trời ơi khát quá đi!”
Trần Niên quay đầu lại theo tiếng nói, chỉ thấy đó là một cô bé mặc đồng phục học sinh bước vào từ cửa, cô ấy quẳng cặp sách lên sô pha rồi rót lấy một ly nước sôi để nguội, ngửa đầu ừng ực uống cạn ly.
Cô bé ấy uống nước xong rồi lau khóe miệng, thuận tiện đá văng dép xăng đan, “Mẹ, có thể ăn cơm chưa, con đói quá! Thầy giáo giao cho quá trời bài tập….”
“A!” Lúc này, cô bé mới chú ý thấy trong tiệm còn 2 người khách nữa, đôi mắt cô bỗng nhiên sáng rực lên, chạy vụt tới trước mặt Trần Niên, “Chị là Trần Niên!”
“Trời ạ!” Cô bé xoay 2 vòng tại chỗ, “Em thật không dám tin! Đây là sự thật sao?”
Trần Niên kinh ngạc hỏi: “Em biết chị sao?”
“Đương nhiên là biết rồi ạ!” Cô bé suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Chị là thần tượng, là nữ thần của em đấy!”
“Chị biết không? Ảnh của chị bây giờ còn treo ở bảng tin Trường trung học Đào Nguyên. Năm nào tựu trường, thầy Hiệu trưởng cũng đều nhắc đến tên chị, cái gì mà đạt giải nhất môn Vật lý cấp thành phố, cấp tỉnh, cấp quốc gia rồi cấp thế giới, hầu như cả trường không ai không biết đến chị!”
“Em còn lưu lại video chị nhận giải thưởng ở Luân Đôn, mỗi đêm trước khi ngủ em đều xem một lần,” Vẻ mặt cô bé vô cùng phấn khởi, “Trong tương lai, em cũng muốn thi đậu trường đại học A như chị, rời khỏi thị trấn Đào Nguyên!”
“Vả lại em cũng muốn nói lời cảm ơn với chị.” Cô bé ngượng ngùng mỉm cười, “Nếu không phải nhờ chị thì có lẽ em không học được tới cấp 3.”
Trần Niên càng thêm khó hiểu, chuyện này liên quan gì đến cô?
Cô bé lại nói đến nguyên nhân trong đó.
Hóa ra, điều kiện nhà cô bé không tốt lắm, bố làm công nhân xây dựng tại thành phố C, mẹ mở tiệm tạp hóa nhỏ lẻ ở thị trấn Đào Nguyên, miễn cưỡng duy trì cuộc sống, học cấp 3 không bị bắt buộc, học phí lại tương đối cao nên hai vợ chồng tính toán đợi con gái tốt nghiệp cấp 2 sẽ để con ra ngoài làm thuê, kiếm tiền trợ cấp gia đình.
Con gái ấy mà, học cho cao đi chăng nữa thì tương lai đều phải gả cho người ta.
Ai ngờ tin tức cô học sinh lớp 10 tên Trần Niên nhiều lần đoạt giải thưởng lớn, được tiền thưởng cả trăm vạn tệ đã nhanh chóng truyền đi toàn bộ thị trấn Đào Nguyên chỉ trong một đêm, điều này không khác gì ném một quả bom xuống nước, đương nhiên mọi người không hiểu được ý nghĩa chân chính của những tấm huy chương lấp lánh kia nhưng lại thèm nhỏ dãi mức tiền thưởng khổng lồ….
Mọi người như vừa tỉnh giấc mộng, hóa ra đi học đọc sách cũng là một con đường làm giàu.
“Chị Trần Niên, lớp chúng em hiện tại có 10 bạn nữ mà ai ai cũng đạt thành tích đứng đầu, đánh bại hết đám con trai thối tha kia, ha ha ha!” Vì các cô hiểu rõ cơ hội thế này không dễ có được nên hầu như đều cố gắng hết sức nhằm chứng minh mình không hề kém cạnh bọn con trai, các cô còn muốn giành cho bản thân một tương lai tự do, tốt đẹp hơn.
Các cô không muốn sống cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy đến điểm cuối, lại càng không muốn dễ dàng chấp nhận số phận mà cha mẹ đã cứng rắn ép buộc cho mình.
Một lớp có 10 nữ sinh, đây là khái niệm gì?
Trong trí nhớ của Trần Niên, năm cô học lớp 10 thì toàn khối chỉ có tổng cộng 5 nữ sinh.
Cô bé nói một lúc, hốc mắt đã đỏ lên, “Chị Trần Niên, chị có thể ký tên cho em được không?”
Trái tim Trần Niên trở nên ấm áp mềm mại hẳn đi, khoảnh khắc bước chân rời khỏi thị trấn Đào Nguyên - lúc cô cứ ngỡ mình đã dần dần vứt bỏ một thứ gì đó nhưng lại không ngờ rằng thật ra trong lúc vô tình cô đã mang đến điều quan trọng hơn cho cái thị trấn hẻo lánh xa xôi này.
Không nhớ rõ ai đã từng nói: Có đôi khi không phải thấy hi vọng nên mới kiên trì mà bởi vì kiên trì nên mới nhìn thấy hi vọng.
Trần Niên cầm lấy quyển vở trong tay cô bé học sinh, viết xuống một dòng chữ xinh đẹp ngay ngắn: Đừng quên ý định thuở ban đầu, đừng sợ hãi tương lai, cố lên!
Ký tên “Diệp Trần Niên”.
“Cảm ơn chị ạ.” Cô bé cúi chào cô một cái, “Em nhất định sẽ chăm chỉ học tập mỗi ngày!” Rồi lại gần và hạ giọng, “Tương lai em cũng muốn giống chị vậy, tìm được một người bạn trai đẹp trai như thế.”
Bộ dạng vừa ngây thơ vừa cứng cỏi của cô bé học sinh khiến Trần Niên nhớ lại chính mình cũng đã nói mấy câu y như vậy trước mặt ai kia, cô bèn nghiêng đầu liếc nhìn Trình Ngộ Phong một cái, anh hơi nhướng mày, rõ ràng là cũng hiểu những suy nghĩ trong lòng cô.
Cô nở nụ cười thật tươi, nói với cô bé ấy, “Chị chờ tin tốt của em.”
Cô bé gật đầu như gà mổ thóc, bụng cũng vừa lúc kêu ùng ục theo, cô bé lập tức đỏ bừng cả mặt.
Trình Ngộ Phong lấy ví ra tính tiền thì bà chủ vội vàng xua tay bảo không cần không cần, hai chai nước này là mời bọn họ uống, còn nói cái gì mà nước này được Trần Niên uống là phúc phần của nó đồ này nọ, khiến Trần Niên nghe thấy mà hai lỗ tai nóng cả lên.
Cuối cùng, Trình Ngộ Phong vẫn lặng lẽ để trên quầy tờ 10 tệ, sau đó nắm tay Trần Niên đi ra ngoài.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa, khắp nơi đều rực rỡ sáng ngời, thỉnh thoảng có cơn gió mang theo cái nóng đến trêu ghẹo tán lá cây khiến chúng đung đưa xạc xào, sau đó lại rời đi không hề lưu luyến, đám ve sầu trên cây vẫn cứ kêu như chẳng chút mệt mỏi.
Đi qua cầu Thuỷ Tiên, tâm trạng Trần Niên trở nên tốt hơn nhiều so với khi còn trên núi, cô nghĩ có lẽ mình đã hiểu được lời Trình Ngộ Phong nói lúc đứng trước bia mộ là có ý gì, cô thật sự có thể dùng sự cố gắng của mình để giúp thế giới này trở nên tốt đẹp hơn một ít.
“Em có cảm tưởng gì?” Trình Ngộ Phong hỏi.
Trần Niên chăm chú suy nghĩ: “Sáng tỏ thông suốt.” Quãng đường phải đi còn rất xa, về sau cô còn phải cố gắng nhiều hơn nữa!
Đáy mắt Trình Ngộ Phong lóe lên ý cười.
“Đúng rồi.” Cô lại nhớ đến tin tức chiếu trên TV, “Người phụ nữ gây chuyện đánh người kia thật sự bị đưa vào danh sách đen của hàng không Chiêu Viễn à?”
“3 năm.”
Đây là quyết định được thống nhất sau cuộc họp cấp cao của hàng không Chiêu Viễn. Tất nhiên, nó được đưa ra dựa trên các yếu tố như lợi ích lâu dài và ảnh hưởng xã hội, ban đầu vốn chỉ có thời hạn 1 năm, vừa cảnh cáo nhẹ vừa cho thấy lập trường và thái độ của công ty nhưng Trình Ngộ Phong kiên quyết nên mới đổi thành 3 năm.
Lý do khiến anh giữ vững lập trường như thế là bởi vì: Ai mà chẳng phải là cục cưng được cha mẹ yêu chiều nâng niu, tốn bao nhiêu công sức mới bồi dưỡng ra được, bạn dựa vào đâu mà muốn Chiêu Hàng gánh chịu sự thiệt thòi này?
Trong phạm vi năng lực của mình, dù thế nào thì anh cũng phải đòi lại công bằng cho nữ nhân viên đã vô cớ bị sỉ nhục kia.
“Trình tiên sinh,” Trần Niên xoay người, một tay khoác lên vai anh, nhón chân đặt một nụ hôn lên môi anh, “Đây là phần thưởng cho anh nè.”
Đó cũng là…. lời cảm ơn.
Cảm ơn anh đã đẹp trai mà còn có tư tưởng cởi mở, biết dịu dàng quan tâm người khác, cảm ơn anh đã là ngọn hải đăng khi em lạc lối, à, người yêu của em, em cũng cảm ơn anh đã giúp em trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Trình Ngộ Phong ôm lấy eo cô.
“Mẹ ơi,” Dưới bóng cây bên cầu có một cô bé buộc bím tóc sừng trâu chỉ vào bọn họ, giọng điệu hồn nhiên, “Chú cùng chị kia đang làm cái gì vậy nhỉ?”
Trước khi mẹ cô bé lên tiếng, Trần Niên đã dậm chân vội vàng đẩy Trình Ngộ Phong ra rồi bỏ chạy như bay. Trong thị trấn bây giờ không ai không biết đến mặt cô, nhất định không thể dạy hư đóa hoa tương lai của tổ quốc được.
Trình Ngộ Phong đuổi theo hơn cả 100m mới bắt kịp cô, hai người nắm tay nhau tiếp tục đi về phía trước.
Rẽ qua một khúc quanh, từ xa Trần Niên đã thấy những chùm vải đỏ rực treo lủng lẳng trên cao ngoài bờ tường của một hộ dân, chuyện cũ cũng theo đó kéo về, “Anh còn nhớ lần trước suýt chút nữa anh đã hại em không?”
Đương nhiên là Trình Ngộ Phong nhớ rõ, anh dùng tay che miệng ho nhẹ một tiếng, “Em muốn ăn vải không?”
“Trình tiên sinh…” Đừng chuyển chủ đề quá rõ ràng như vậy được không?
Trình Ngộ Phong lại nói: “Anh nhớ sau đó em còn hỏi anh một câu, hình như là về giá vải thiều, cùng một loại vải thiều nhưng người khác mua lại mắc hơn anh gấp 3 lần, vậy là sao?”
Trần Niên nhún vai: “Bởi vì người đó đầu hói, mặt bị sẹo mụn, không đẹp trai chút nào, hơn nữa còn là một ông chú béo múp míp.”
“Hửm?” Trình Ngộ Phong vẫn không thể nào hiểu được.
Cô nói đến đó thì ngừng: “Lúc trước, khi anh ăn cơm ở căn tin trường, dì bán đồ ăn chắc không bị run tay đâu nhỉ?” Mấy người có vẻ ngoài đẹp đẽ dù đi đến đâu cũng đều được hưởng ưu đãi đặc biệt.
“Nói thế này đi, vốn là một muôi thịt kho tàu tràn đầy nhưng dì bán đồ ăn không cẩn thận run hai phát, chỉ còn lại phân nửa.”
Cách nói thú vị này khiến Trình Ngộ Phong khẽ cười thành tiếng: “Nghe giống như em đã có kinh nghiệm rồi ấy nhỉ.”
Chứ còn gì nữa!
Thế nhưng theo lý mà nói, bạn gái anh xinh đẹp như vậy, không có lý do gì mà…
Gương mặt Trần Niên lộ vẻ tức tối, “Nhất định là dì ấy ganh tị với vẻ đẹp của em.”
Trình Ngộ Phong đồng ý với cách nói này: “Chắc chắn 100%.”
Rốt cuộc là đạo hạnh không sâu, ý định muốn thanh toán nợ cũ của Trần Niên đã bị anh lừa cho bay lên chín tầng mây luôn rồi.
***
Trình Ngộ Phong mua 10 cân vải thiều, đưa một nửa đến nhà Lộ Cát Tường, nghe nói ngày mai Trần Niên sẽ gặp Lộ Chiêu Đệ, ông ta khụ khụ mấy tiếng, kéo lê cái chân què vào nhà cầm túi trứng gà và một hũ đậu que ngâm chua, nhờ cô đưa cho con gái mình.
“Trong nhà không có đồ gì cao sang, chỉ là hai món mà con bé thích ăn….” Lộ Cát Tường nói vòng vo một hồi mới vào trọng điểm, “Niên Niên, cháu nói với nó là sống bên ngoài đừng quá vất vả, ăn thêm nhiều đồ ăn ngon, thân thể là quan trọng nhất.”
“Nếu có thời gian thì về thăm nhà một chút, nói thế nào nơi này cũng là nhà của nó, mấy câu nói trong lúc tức giận sao có thể xem như lời nói thật, gãy xương còn gân, thật sự cả đời không qua lại với nhau sao…”
“Cậu, cháu biết rồi.”
Trần Niên nhận hai túi đồ ra đến đầu hẻm, Trình Ngộ Phong chờ cô ở đấy, cô không nhịn được quay đầu nhìn lại, thấy Lộ Cát Tường vẫn đứng bên cạnh cửa cúi đầu lau nước mắt, nhìn cô từ xa, ông ấy vừa cười vừa dùng sức vẫy tay.
Ngồi trong xe, Trần Niên vẫn không quên được cảnh tượng ấy, cô nhìn thấy một người cha không giỏi bày tỏ tình cảm, nhìn thấy mối tình thân gia đình đến trễ sau khi trải qua những khó khăn trắc trở.
Hoàng hôn như đổ lửa, chiếc xe màu đen vững vàng lướt đi trên con đường ngập tràn ánh sáng màu vàng ấm áp.
Trần Niên quay đầu nhìn lại, phong cảnh non sông của thị trấn Đào Nguyên dần dần biến mất trong tầm mắt, cô nghĩ bản thân mình chưa từng vứt bỏ bất cứ thứ gì mà tất cả những thứ đó đều đã hoá thành gió núi, thành tinh tú trong đêm đen, chúng được khảm vào từng ngọn núi con sông và cả dũng khí không lùi bước…. Tất cả vẫn luôn làm bạn, đi cùng cô trên từng nẻo đường đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...