Chinh phục bầu trời, chinh phục em

Chương 20
Edit: Hồ Điệp 
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão 


 
Đi tới dưới chân núi cũng là lúc ngôi sao đầu tiên đã sáng lên, bấy giờ Trình Ngộ Phong mới buông tay Trần Niên, lúc anh nắm tay cô có hơi vội vàng nhưng khi buông ra lại rất tự nhiên, tựa như gió núi thổi làm những chiếc lá khô bay nhẹ nhàng, ngay cả biểu tình trên khuôn mặt cũng không chút gợn sóng.
 
Trần Niên không được bình tĩnh như Trình Ngộ Phong, cô xoa xoa cổ tay, cảm thấy nhiệt độ ở chỗ da kia nóng kinh người, cô không tự giác nhìn về bóng lưng thật cao phía trước, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
 
Những suy nghĩ chạy qua khó nắm bắt được như cơn gió giữa vùng núi, dường như cô nghĩ tới rất nhiều chuyện nhưng ngay cả bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc là mình đang nghĩ cái gì.
 
Tìm được bà ngoại trở về, cũng may là không sao, chỉ một trận sợ bóng sợ gió. Trái tim Trần Niên đã hoàn toàn trở về vị trí của nó, cả người được cơn gió đêm mát rượi thổi tới khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, cô tháo dây buộc tóc ra, mái tóc đen lập tức xõa xuống phủ lên vai, cô lại dùng tay tùy ý hất tóc ra, bước nhanh theo anh.
 
Ánh trăng ló ra, là một vầng trăng tròn đầy, trong vắt sáng ngời soi rõ mọi vật. 
 
Vừa đúng lúc đoàn người đi qua cây cầu hoa phượng tiên.
 
Nước sông dâng cao, bóng dáng cây cối bên bờ sông phủ đầy mặt nước giống như vô số cánh tay vặn vẹo đang cố gắng giãy giụa bứt ra khỏi đó, nhìn âm u vô cùng. Trần Niên như đắm chìm vào một thế giới khác, cô không khỏi nghĩ tới hồi còn bé nghe ông lão nhà Tây Thi đậu hũ kể chuyện rằng bên trong dòng sông Đào Nguyên chứa đầy du hồn, có người là mắc bệnh nan y không còn hi vọng gì, chỉ một lòng muốn chết, cũng có người là do liên tục sinh mấy cô con gái mà không sinh được con trai nên xấu hổ tự sát, chạy ra cầu phượng tiên nhảy xuống.....
 
Nhưng chết nhiều hơn cả trong dòng sông này là những kết tinh của một cuộc tham hoan muốn thử cảm giác mới mẻ hoặc là những ai có tội mà đầu thai thành con gái nơi này, mấy đứa bé ấy có thể chỉ mới ra đời mấy ngày đã bị cha mình hoặc cả cha và mẹ liên thủ với nhau cho uống thuốc ngủ pha với sữa bò, sau đó vào một đêm không người, bầu trời tối đen không một ánh sao, lặng lẽ bị dòng sông Đào Nguyên nuốt mất.
 
Không có ai quan tâm rằng những đứa bé ấy sẽ đi tới nơi nào, chứng cứ duy nhất có thể chứng minh chúng từng tồn tại là sau khi trời sáng người ta sẽ thấy bên bờ sông có những tàn đen do đốt tiền vàng còn sót lại cùng với vài ba cây hương đã tàn, những thứ này cũng chứng minh rằng những bậc cha mẹ kia chưa hoàn toàn mất đi tính người nhưng bản năng người mẹ đã hoàn toàn vặn vẹo.
 
Đàn ông ở thị trấn Đào Nguyên này khá thành thạo trong chuyện giết chết con gái mình, và dường như không cần phải chịu bất kỳ sự lên án đạo đức hay lương tâm nào, dù sao thì trên đầu còn bị gia quy tổ tiên đè nặng tội bất hiếu vì không có con nối dõi. Thật giống như bọn họ sinh ra chỉ biết làm một chuyện đó là sinh con trai vậy. Chỉ có sinh con trai mới không có lỗi với liệt tổ liệt tông, chỉ có sinh con trai thì đời này mới tính là viên mãn, cuối cùng đến lúc tắt thở mới có thể nhắm mắt.
 
Dĩ nhiên đây là chuyện đã rất rất lâu trước kia, bây giờ thì không còn như vậy nữa, Trần Niên nghĩ, chắc là không còn đâu?
 
Dù sao thì với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay, việc  giám định được giới tính thai nhi ngay cả bệnh viên tư nhân nhỏ cũng có thể làm, cũng rất dám làm, quảng cáo phá thai không đau dán đầy các ngõ nhỏ phố lớn, một khi xét nghiệm được thai nhi là con gái, tự nhiên sẽ có bàn giải phẫu lạnh như băng giải quyết, sông Đào Nguyên cũng vì vậy mà yên bình hơn mười năm, nhưng những linh hồn oan khuất mà nó đã vô tình phải gánh kia thì cần bao nhiêu năm mới có thể rửa sạch lại chứ?
 
Nghĩ tới đây, Trần Niên không nhịn được run lập cập, cô nhích lại gần bên cạnh Trình Ngộ Phong hơn.
 
Đi cùng với nhau, bước chân Trình Ngộ Phong vững vàng, hơi thở đều đều, bà ngoại chắc cũng cảm thấy an tâm nên đã ngủ trên lưng anh.
 
Trần Niên nhỏ giọng gọi anh: "Cơ trưởng.”
 
Trình Ngộ Phong nghiêng đầu nhìn cô: "Hử?"
 
"Lát nữa anh ở lại nhà em ăn cơm nhé."

 
Người đàn ông cười rộ lên, nụ cười rạng rỡ dưới ánh trăng, gương mặt tuấn tú càng rạng ngời: "Tài nấu nướng của em thế nào?"
 
Trần Niên đối diện với ánh mắt trực tiếp của anh thì nhún nhún vai, cô không muốn để anh ôm quá nhiều hi vọng.
 
"Thật không?" Trình Ngộ Phong nhướn nhướn mày, "Vậy thì tôi càng mong đợi.”
 
Trần Niên cười hì hì.
 
Rất nhanh đã về đến cửa nhà, cô chợt nhớ tới việc đã rất lâu mình không trở về, trong nhà hẳn cũng không có đồ ăn gì, không bột đố gột nên hồ, lần này có thể làm thế nào đây?
 
Ngay lúc này Lộ Chiêu Đệ xuất hiện, lúc ở trên núi, Trần Niên gọi điện thoại cho cô ấy báo đã tìm được bà ngoại để cô ấy đỡ lo lắng, Lộ Chiêu Đệ tính toán, trong đầu nghĩ rằng bọn họ sẽ trở về nhanh thôi, không ngờ ra đến cửa đã đối mặt nhau ngay.
 
Thấy bà ngoại trở lại bình an vô sự, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cô cũng rơi xuống.
 
"Mọi người đã trở về!"
 
Lộ Chiêu Đệ kéo cái chân bị thương đi tới, Trần Niên vội vàng đỡ cô ấy: "Chân chị không sao chứ?"
 
"Không sao", Lộ Chiêu Đệ lắc đầu, "Bôi thuốc sẽ không đau nữa.”
 
Cô vừa nói vừa nhìn Trình Ngộ Phong một cái, sau đó nhanh chóng chuyển tầm mắt, rơi vào trên người Trần Niên: "Chị mang cho em một ít thức ăn, lát nữa em tự nấu nhé.”
 
Trần Niên đang rầu rĩ chuyện này thì Lộ Chiêu Đệ đã đưa than ngày tuyết, cô nhận lấy cái giỏ tre nặng trĩu, thuận tay kéo lại bả vai cô ấy: "Chị cũng ở lại ăn chung cùng chúng em đi.”
 
"Không, không cần!" Lộ Chiêu Đệ vội vàng khoát tay, "Chị đã.....ăn rồi.”
 
Thật ra thì cô làm gì có tâm tình ăn? Chẳng qua cô ngại ngùng không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với một người đàn ông xa lạ, sợ mình lúng túng sẽ gây ra chuyện gì xấu hổ khiến Trần Niên mất mặt.
 
"Đúng rồi, tối nay bà ngoại trở về nhà em ngủ nhé.”
 
Hiếm khi Trần Niên trở lại một chuyến, muốn có nhiều thời gian chăm sóc bà ngoại, đây cũng là chuyện dễ hiểu, Lộ Chiêu Đệ gật đầu bày tỏ đã hiểu rồi xoay người về nhà mình.
 
Căn nhà trống rỗng, chỉ có phòng khách là sáng đèn, nửa tiếng trước Lộ Cát Tường bị buồn tiểu mà tỉnh lại, từ nhà vệ sinh đi ra thấy con gái đang cúi đầu ủ rũ, tâm tình ông ta đang vô cùng tệ hại, lại thấy vẻ mặt đưa đám của con gái, cảm thấy tức tới nổ phổi, thuận miệng quát mắng mấy câu.
 
Ở nhà Lộ Chiêu Đệ bị mắng đã quen, bình thường đều ngoan ngoãn chịu trận, nếu không thì thế nào? Cãi lại một câu thì sẽ được hầu hạ bằng chổi lông gà và cây gậy trúc, nhưng lần này không biết cô lấy dũng khí từ đâu —
 
"Con không thấy bà nội!"
 

Một câu này khiến Lộ Cát Tường cũng ngây người, ông ta lớn tiếng quát lên: "Mày nói gì?!"
 
Lộ Chiêu Đệ dùng hết sức toàn thân trả lời: "Con không thấy bà nội!"
 
Mặc dù Lộ Cát Tường là người nhu nhược lại sợ vợ nhưng dù sao cũng là miếng thịt rơi xuống từ trên người mẹ, cắt đứt xương thì vẫn còn gân, muốn nói không có tình cảm gì là chuyện không thể nào, chẳng qua là bệnh lâu thì bên giường không có hiếu tử, cộng thêm Miêu Phượng Hoa bên kia chặn tới giọt nước cũng không lọt nên hai mẹ con mới càng ngày càng xa cách, huống chi lại là người ở trong nhà mình mất tích, nếu bà thật sự xảy ra chuyện gì thì cái danh bất hiếu chắc chắn rơi vào trên người mình, không biết cột sống bị người ta đâm cho bao nhiêu năm mới thẳng được, lần này cảm giác say của ông ta hoàn toàn biến thành mồ hôi lạnh toát ra: "Xảy ra chuyện gì?!"
 
Lộ Chiêu Đệ cắn răng kể lại mọi chuyện cho ông ta.
 
Lộ Cát Tường quát to một tiếng, vội vội vàng vàng ra cửa tìm người.
 
Hai chân Lộ Chiêu Đệ như nhũn ra ngồi bệt trên mặt đất, cô nhìn theo dáng vẻ lòng như lửa đốt của bố, trong lòng sinh ra một sự sảng khoái không nói nên lời, cô cố ý không nói cho ông biết bà nội rất có thể ở trên núi, để cho ông cũng thử một chút cảm giác như con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi.
 
Sắc trời đã tối đen mà Lộ Cát Tường còn chưa quay về, cái chân bị trật khớp của Lộ Chiêu Đệ hơi đau, cả người cũng mệt mỏi vô cùng, hoàn toàn không có tâm tư đi nấu cơm, cô tắm gội qua loa, tóc còn chưa khô đã ngã lên giường, rất nhanh đã ngủ mất.
 
Cách vách, đèn đuốc sáng choang.
 
Trần Niên bận rộn ở phòng bếp, cái nồi nhỏ được đặt trên bếp đang bốc hơi "xèo xèo", cô thuần thục dùng xẻng đảo, phi thơm tỏi khiến mùi thơm ngạt ngào.
 
Trình Ngộ Phong hỗ trợ trông lửa, tuy nhiên anh cũng không phải là người có kinh nghiệm nhóm lửa, đi ra miệng lò đút vài cây củi mà thế lửa lại từ từ nhỏ đi, anh khẽ nhíu mày.
 
Trần Niên thấy vậy thì cười to: "Cơ trưởng, con người nên vững chãi, ngọn lửa nên rỗng ruột đó.”
 
Nghe vậy Trình Ngộ Phong rút bớt hai que củi ra, quả nhiên lửa lại bùng lên, anh phủi vụn củi trên tay, liếc mắt nhìn Trần Niên một cái sâu xa.
 
Tuổi còn trẻ mà đã hiểu không ít đạo lý.
 
Bà ngoại vừa vào nhà đã tỉnh lại, lúc này bà đang cười híp mắt ngồi trên ghế ngoài cửa phòng bếp nhìn hai người nấu cơm, "A Diệp, con ra ngoài này nói chuyện với mẹ, để cho Như Ý tự làm việc một mình đi.”
 
Trần Niên chắp hai tay làm một động tác "làm ơn, làm ơn", cô nhỏ giọng nói với anh: "Bà ngoại nghĩ anh là bố của em.”
 
Trình Ngộ Phong bật cười, cứ coi như với tuổi này của anh thì cũng làm sao có thể giống bố cô chứ? Anh rửa tay sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
 
Trần Niên vớt khoai tây đã gọt sạch sẽ ngâm trong nước lên, cắt thành từng sợi nhỏ, cô vô cùng chăm chú, lỗ tai còn yên lặng giương lên nghe âm thanh hai người bên ngoài nói chuyện.
 
Bà ngoại hỏi: "A Diệp, ở xưởng xi măng chắc con rất khổ đúng không, lần này trở về mẹ thấy con gầy đi nhiều.”
 
Sau đó là tiếng Trình Ngộ Phong trả lời: "Cũng tạm, gần đây trong xưởng tương đối nhiều việc, chờ qua đợt bận rộn này thì sẽ tốt hơn nhiều ạ.”

 
Bà ngoại cầm tay anh, giọng nói thành khẩn: "Bận rộn thế nào thì cũng phải chú ý tới thân thể mình nghe chưa, con làm việc là phải có thể lực, nhất định phải ăn ba bữa đúng giờ, không ăn thì lấy sức ở đâu ra?"
 
Trần Niên lại nghe thêm một lúc, cô nhìn ra phía ngoài cửa hơi thất thần, tất cả mọi chuyện bà ngoại hỏi đều không có liên hệ gì với Trình Ngộ Phong, vậy mà anh lại có thể kiên nhẫn dịu dàng trả lời từng vấn đề một, thậm chí còn có thể chọc bà bật cười....
 
Khung cảnh này nhìn thật ấm áp.
 
Dầu trong nồi đã nóng, Trần Niên lấy lại tinh thần, đổ khoai tây thái sợi vào, giọng nói bên ngoài dần dần không nghe rõ nữa,m nhưng cô lại nghe được tiếng động sâu trong lòng mình —
 
Giống như mây đen trên trời bỗng nhiên bị tia chớp xé ra một vết, vén lên từng lớp từng lớp mây dày đặc, trực tiếp đánh vào cánh cửa trong lòng cô, khiến tâm hồn cô rung động.
 
Mặc dù trong lòng Trần Niên không tập trung nhưng ba món ăn làm ra cũng không tệ, không chỉ có nhìn ngon mắt mà mùi vị cũng rất thơm ngon, cửa này cô đã qua, cho nên rất muốn biết đánh giá của Trình Ngộ Phong: "Như thế nào?"
 
"Thụt lùi.” Bà ngoại mở lời đầu tiên.
 
Theo bản năng, Trần Niên muốn che mặt, bà ngoại, người đừng hạ bệ con như vậy chứ.
 
Tuy nhiên, bà ngoại đã xem cô thành con gái Lộ Như Ý của mình: "Năm đó là bố con nắm tay dạy con, sao nhanh như vậy đã không quen tay, lụt nghề như này rồi?"
 
Trần Niên không thể làm gì khác hơn là nói: "Lâu quá con không làm.”
 
Bà ngoại gật đầu một cái: "Nhưng mà món cà chua xào trứng này ăn cũng không tệ lắm.” Bà gọi Trình Ngộ Phong, "A Diệp, con đừng ngồi đó nữa, mau ăn đi.”
 
Trình Ngộ Phong cầm đũa lên, đầu tiên thử một miếng thịt xào ớt xanh cùng khoai tây cắt sợi, bất ngờ phát hiện điểm đặc biệt bên trong, có một phần nhỏ hơi mềm vị nhạt, nhưng một phần lớn lại là vị hơi cay khá ngon miệng, cùng một món ăn nhưng lại làm ra hai khẩu vị khác nhau.
 
Rõ ràng anh thấy khoai tây sợi là từ trong cùng một nồi bỏ ra, sao có thể làm được như vậy?
 
Trình Ngộ Phong nhìn sang, Trần Niên cũng biết anh nếm ra được sự khác biệt, cặp mắt sáng ngời đắc ý cười đến mức hơi cong lại: "Bí quyết gia truyền.”
 
Trình Ngộ Phong có một loại xúc động muốn đưa tay lên xoa tóc cô nhưng cũng chỉ là ý niệm như phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh đã bị đánh tan đi.
 
Vừa cơm nước xong, bà ngoại đã mơ màng buồn ngủ, Trần Niên đun một chậu nước nóng, giúp bà rửa mặt xong rồi đỡ lên giường, tỉ mỉ dém góc chăn, xác nhận bà đã ngủ say mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
 
Vừa rồi Trình Ngộ Phong cũng đi ra ngoài một chuyến, từ trong xe lấy ra bánh ngọt cùng một phần quà trở lại đặt lên bàn, ánh đèn kiểu xưa không quá sáng, chiếu lên nửa bên mặt của anh rất nhu hòa.
 
"Bà ngoại em ngủ rồi à?"
 
Trần Niên ôm lấy hai má, đằng sau cơ trưởng có mắt sao, đầu cũng không quay lại mà đã biết là cô đi ra rồi?
 
Trình Ngộ Phong nghiêng mặt nhìn cô, giọng nói mang theo ý cười: "Bánh ngọt chảy hết rồi, còn muốn ăn không?"
 
Dĩ nhiên là muốn!
 
Trước kia Trần Niên cũng không bao giờ ăn tối quá no, coi như là ăn nhiều lắm cũng chỉ ăn no bảy phần, cho nên trong dạ dày vẫn còn chỗ, cô bê bánh ngọt lên, dùng thìa nhựa xúc một miếng đưa vào miệng, vị ngọt giữa răng môi tản ra, cô gật đầu liên tục: "Ăn ngon.”
 

Trình Ngộ Phong nhìn bơ dính bên khóe miệng cô, rút hai tờ khăn giấy đưa sang, Trần Niên nhận lấy, trong lúc vô tình chạm phải đầu ngón tay anh, cảm
giác như chạm phải điện bèn nhanh chóng rụt về, ánh mắt đảo quanh bốn phía: "A, đây là cái gì?"
 
"Cũng là quà sinh nhật của em sao?" Cô vui vẻ, ngạc nhiên vô cùng.
 
"Ừ.”
 
Trần Niên cầm cái hộp vuông nhỏ lên, mở ra nhìn một cái, bên trong là một cây bút máy màu đen, chỗ nắp bút hiện lên một lớp ánh bạc, nhìn rất đặc biệt.
 
Trình Ngộ Phong biết Trần Niên viết chữ rất tốt cho nên đặc biệt chọn bút máy làm quà tặng, tuy đây là nhãn hiệu anh thường dùng nhưng suy nghĩ tới việc người dùng là một cô gái nên mới dành chút tâm tư chọn được chiếc này, nhìn phản ứng của cô thì biết là cô vô cùng vui vẻ.
 
Trần Niên dè dặt đậy nắp hộp lại: "Cơ trường, em hỏi một vấn đề hơi sát phong cảnh, cái này có đắt không ạ?"
 
Nếu là quá đắt thì cô sẽ không nỡ dùng, phải cất giữ thật cẩn thận mới được.
 
"Bình thường,” Trình Ngộ Phong nói, "Tùy tiện mua ở một cửa hàng ven đường thôi.”
 
Trần Niên: "....."
 
Mặt trăng treo trên ngọn cây, Trình Ngộ Phong nhìn thời gian một chút, chuẩn bị ra về, anh đang định nói thì Trần Niên không biết nghĩ đến điều gì, thần thần bí bí lại gần: "Cơ trưởng, anh có thể giúp em làm một chuyện xấu được không?"
 
Mặt Trình Ngộ Phong đầy nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt anh rất sâu, giống như muốn nhìn sâu vào trong nội tâm của cô.
 
Trần Niên có cảm giác như đang đối diện với thầy chủ nhiệm, chẳng qua là trong lúc vui vẻ cô muốn đùa với anh một chút, không ngờ hình như anh tưởng thật, cô cam chịu số phận cúi đầu chuẩn bị nghe dạy dỗ.
 
Quả nhiên nghe thấy anh nói —
 
"Trần Niên, bắt đầu từ hôm nay em đã chính thức trưởng thành, em có biết trưởng thành mang ý nghĩa gì không?"
 
Trần Niên chột dạ gật đầu: "Biết ạ".
 
Mang ý nghĩa không còn là trẻ vị thành niên được pháp luật bảo vệ, mang ý nghĩa là tự mình sẽ phải phụ trách với việc mình làm, mang ý nghĩa.....
 
Cô chưa kịp trả lời, Trình Ngộ Phong đã đứng lên đi ra tới cửa.
 
Lúc bước ra ngưỡng cửa, anh quay đầu lại: "Còn không đi theo?"
 
Đầu óc Trần Niên mơ hồ.
 
"Không phải nói đi làm chuyện xấu sap?" Giọng nói đàn ông hạ thấp như có ma lực, ánh mắt đen nhánh thậm chí còn thoáng qua nét cười: "Tuy nhiên phải nói trước một điều, em làm chuyện xấu, anh chỉ phụ trách việc hóng gió thôi.”
 
Hả hả hả?!
 
Trần Niên không dám tin vào tai mình, tiếng tim đập nhanh tới mức như muốn vỡ màng nhĩ!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui