Lập Khang Dụ nhấc máy.
- Anh đây bé con.
Làm sao thế? Không ngủ được à?
Vân Thường Hi im lặng một lúc, lắng nghe nhịp thở đều đặn của đầu dây bên kia.
Hình như thời gian chờ đợi càng lâu, nhịp thở của anh mỗi lúc lại càng nặng nề.
- Thường Hi, em đang có suy nghĩ gì, có thể nói cho anh biết không? Từ lúc ở nhà anh về, em, em…
- Lập Khang Dụ!
- Ừm.
Cô mở miệng gọi tên làm tim anh chợt thắt lại.
Sau khi hai người chính thức yêu đương, Vân Thường Hi cũng dạy cho anh rất nhiều thứ về tâm lí phụ nữ.
Chẳng hạn như bây giờ, linh tính mách bảo cho anh cô đang không ổn và hai người thực sự cần nói chuyện rõ ràng với nhau.
- Chúng ta gặp nhau một lát có được không?
Vân Thường Hi nhỏ giọng đề nghị, trong giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào.
Lập Khang Dụ không nói hai lời, ngay lập tức đồng ý.
Anh nhanh chóng thay đồ, phóng xe chạy ngay trong đêm.
Lúc xe dừng ở phía cổng sau của biệt thự, Lập Khang Dụ đã thấy cô đứng đó chờ sẵn, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu vàng mỏng manh, trên vai còn có thêm chiếc khăn để giữ ấm.
Anh nhíu mày, chân dài bước tới định nói mấy câu, mắng cô sao lại đứng chờ rồi còn mặc mỏng như vậy.
Nhưng lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Vân Thường Hi đã ôm chầm lấy anh.
Lập Khang Dụ hơi khựng lại.
Lúc ôm anh, cô không cười khúc khích như mọi khi.
Anh vòng tay siết chặt lấy cô, trầm giọng hỏi:
- Bạn nhỏ của anh sao thế? Tủi thân rồi à? Em đừng khóc nhé, có anh ở đây với em.
Vân Thường Hi vẫn không nói gì, chỉ vùi mặt vào vai anh, khóe mắt đã cay xè.
Cô cứ giữ nguyên tư thế như vậy một lúc lâu, Lập Khang Dụ chỉ biết ra sức an ủi, vỗ về cô.
Đến cuối cùng, Vân Thường Hi cố gắng lắm mới có thể lên tiếng:
- Khang Dụ, lúc nãy em quả thật có chút lung lay.
Em sợ việc em thích anh sẽ làm cả hai chúng ta hối hận.
Vòng tay của Lập Khang Dụ vô thức siết chặt thêm một chút.
Đáy mắt vốn tĩnh lặng của anh chỉ trong thoáng chốc đã sôi trào cảm xúc, đồng tử thu hẹp lại.
- Thường Hi, em đừng nói nữa.
Trái tim anh run lên, sợ câu tiếp theo cô sẽ nói ra điều gì đó không tốt.
Nhưng Vân Thường Hi không nghe lời anh, cô vẫn tiếp tục.
- Em sợ em còn nhỏ tuổi, cả suy nghĩ và hành động đều không giống anh.
Em sợ em chưa đủ trưởng thành, sợ em bồng bột làm chậm trễ tương lai của anh.
- Không có, không có thật mà.
Thường Hi, bây giờ em đang tự ti sao? Không phải lúc trước em nói anh phải tự tin lên à? Tại sao em, em lại…
Lập Khang Dụ gấp gáp đến độ nói không thành lời.
Anh vẫn ôm cô như vậy, vùi đầu vào cổ mà hôn.
Vân Thường Hi vỗ vỗ vai anh, ý bảo anh buông tay nhưng anh không chịu.
Anh sợ anh buông ra rồi, cô sẽ chạy mất.
- Khang Dụ, anh nghe em nói.
Vân Thường Hi dứt khoát rời khỏi cái ôm chặt của anh, lúc đối mặt với nhau, cô mới phát hiện ra hốc mắt anh đã đỏ hoe.
Lần này đổi ngược lại là cô lo lắng.
- Anh làm sao thế? Em còn chưa nói gì mà.
- Em nói như vậy, là muốn chia tay với anh phải không?
Nhìn bộ dạng mếu mó sắp khóc tới nơi của Lập Khang Dụ, cô vừa thấy buồn cười vừa thấy tội nghiệp.
- Khang Dụ, những lời em nói vừa rồi thực sự là suy nghĩ của em.
Em chỉ muốn hỏi anh một câu, nếu như sau này tình yêu của hai chúng ta không có được kết quả, anh có cảm thấy bây giờ anh đang lãng phí thời gian không?
Lập Khang Dụ nghiêm túc nhìn cô, anh biết kết quả cô muốn nói tới là gì, anh không còn trẻ để có nhiều “lần thử”.
Anh hít một hơi thật sâu, đôi mắt sáng đầy vẻ kiên định.
- Thường Hi, trước đây anh không hề có ý định kết hôn cho nên anh cảm thấy không cần kiếm nhiều tiền để làm gì, tiền lương anh có đủ để anh sống qua ngày.
Nhưng sau khi có em, anh mới suy nghĩ đến việc phải phấn đấu để mua nhà, mua xe và cho em một cuộc sống thoải mái nhất.
Không phải vì muốn kết hôn nên mới yêu em, mà là vì yêu em cho nên anh mới nghĩ đến chuyện kết hôn.
Bé con, chúng ta đã đi xa đến mức này, dây dưa gần mười năm, em còn muốn dừng lại à?
Vân Thường Hi nghe đến đây, không biết rõ trong lòng có tư vị gì, nhưng cô biết cô càng lúc càng yêu người đàn ông trước mặt này.
Cô không muốn nghĩ đến tương lai xa xôi nữa, cô chỉ muốn trân trọng từng phút, từng giây của hiện tại, lúc còn có thể ở bên nhau.
- Lập Khang Dụ, em yêu anh.
Em đã yêu anh rất lâu rồi.
Vân Thường Hi nhón chân, hôn lên môi anh.
Lập Khang Dụ cũng thuận thế cúi người xuống, ôm lấy cô mà đáp lại.
Hai người triền miên không dứt, dường như càng hôn lại càng thấy lưu luyến không muốn rời xa.
Nụ hôn lần này không đơn thuần chỉ là dạo chơi ở đôi môi nữa, Lập Khang Dụ đặt ngón tay cái lên cằm cô, kéo nhẹ xuống để cô mở miệng.
Hàng lông mi của cô khẽ rung vài lần, chiếc lưỡi dài ấm áp của anh đã tiến được vào bên trong.
Lập Khang Dụ đảo một vòng, sau đó tìm lưỡi của cô mà quấn lấy.
Vân Thường Hi cảm thấy như mình hô hấp không thông, hai chân đã bắt đầu bủn rủn hết cả.
Cô tranh thủ lúc anh nghiêng đầu, lộ ra chút khoảng trống giữa hai người mà hớp một ngụm khí, rồi lại tiếp tục cùng anh dây dưa.
Giữa đêm khuya thanh vắng, ngoại trừ tiếng lá xào xạc bên đường, cả hai chỉ có thể nghe thấy âm thanh ám muội phát ra từ nụ hôn kia.
Lúc Lập Khang Dụ buông cô ra đã thấy mặt Vân Thường Hi đỏ bừng, hai mắt mơ mơ hồ hồ.
Anh phải giữ tay cô lại, sợ cô đứng không vững lại ngã.
Vân Thường Hi lần đầu làm chuyện “người lớn”, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lập Khang Dụ lại cúi đầu vào sát tai cô, khẽ cọ cọ vài cái.
Anh cất tiếng, giọng khàn đặc:
- Bé con, miệng em ngọt quá! Anh thích hôn em chết mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...