Cả hai tới rạp chiếu phim lúc bảy giờ rưỡi, suất phim cô mua là lúc tám giờ mười phút, bây giờ vẫn còn khá sớm.
Vân Thường Hi nhìn xung quanh rồi đột nhiên nói với anh:
- Chú ngồi chờ em chút nhé! Em đi vệ sinh sẽ quay lại ngay.
- Ừm.
Vân Thường Hi nhanh chân chạy vào ngã rẽ phía trước mặt.
Hạ Phi Phi đã đợi sẵn ở đó, vẫy tay gọi nhỏ:
- Thường Hi, ở đây!
Cô bây giờ giống như là một kẻ trộm vậy, lén la lén lút, đến thở cũng không dám thở mạnh.
- Thế nào rồi? Đã chuẩn bị xong chưa?
- Xong hết rồi, chỉ còn chờ đến giờ thôi.
Lát nữa cậu phải diễn cho tự nhiên vào nhé!
Vân Thường Hi dặn dò kĩ lưỡng, đợi đến khi Hạ Phi Phi gật đến mỏi cả cổ, cô mới rời đi.
Lập Khang Dụ ngồi ở ghế chờ, hai chân đặt vuông góc với sàn, tư thế hệt như lúc còn trong quân ngũ.
Cô nhẹ nhàng bước tới cạnh anh, còn cố tình ngồi sát đến mức có thể ngửi được cả hương nước hoa trên người.
- Chú có muốn đi dạo một vòng không? Ở đây đẹp lắm đó.
- Không cần.
Hơi thở thanh mát của Vân Thường Hi làm Lập Khang Dụ khẽ siết hai tay lại.
Bé con này đã đủ tuổi rồi, càng lớn càng mê người.
Làn da trắng nõn ẩn hiện sau chiếc váy ngắn khiến cho lòng anh khó chịu, hàng lông mày hơi nhíu lại.
- Lần sau đến nơi đông người thì mặc nhiều một chút.
Cháu mặc váy ngắn như vậy không sợ người khác nhìn thấy sao?
Cô cúi đầu nhìn chiếc váy trên người
mình, nói nhỏ:
- Cũng có ngắn lắm đâu.
Anh lại nhìn xuống đôi tất trắng cao hơn mắt cá chân in hình thỏ hồng, khóe môi đột nhiên cong lên.
- Trẻ con!
Vân Thường Hi không biết anh nói như vậy nghĩa là ý gì.
Bộ đồ hôm nay trông trẻ con lắm à? Hay cách làm tóc trẻ con? Không đúng, cô đã nghiên cứu rất kĩ rồi.
Hay là...vì cô "hơi nhỏ" nên anh mới cảm thấy cô còn trẻ con.
Đàn ông đều thích "cỡ lớn" à?
Vân Thường Hi càng nghĩ càng tức.
Chú Lập mặt lạnh của cô không phải là người háo sắc thế chứ?
- Xin chào! Hôm nay chúng tôi có chương trình chụp ảnh trao quà, không biết hai người có muốn chụp không ạ?
Cả hai đồng thanh trả lời:
- Muốn!
- Không muốn!
Người phụ nữ mặc áo đồng phục đỏ, đeo khẩu trang kín mít, chỉ lộ đôi mắt nâu sáng màu.
- Vậy hai người có chụp không ạ? Phần quà là hai phiếu mua sắm trị giá mười ngàn tệ.
Cô đương nhiên không quan tâm đến con số in trên tờ phiếu kia, cái cô để ý chính là chụp ảnh tình nhân.
Vân Thường Hi quay sang nắm lấy cánh tay anh, lay mạnh:
- Em cũng muốn lấy quà, chú chụp với em một lần nhé!
Lập Khang Dụ cho rằng chụp ảnh tình nhân chỉ là nhìn nhau cười một cái cho nên sau khi nghe cô năn nỉ vài lần liền đồng ý.
Người nhân viên kia giơ máy ảnh lên, yêu cầu:
- Hai người ngồi sát vào chút nhé! Nào, nhìn nhau cười đi.
Vân Thường Hi dùng đôi mắt lấp lánh nhìn anh, khóe miệng cong lên.
Ở khoảng cách gần thế này, Lập Khang Dụ có thể thấy rõ hàng lông mi cong vút của cô, cả cánh môi đỏ hồng đang hé mở và má lúm đồng tiền duyên dáng.
Quả thật rất đẹp.
Không biết là do Lập Khang Dụ không hay tiếp xúc với phụ nữ hay không, nhưng từ lúc đủ mười tám tuổi đến nay chỉ biết có một người con gái xứng đáng được khen đẹp.
Đó là Vân Thường Hi.
“Tách!”
Tiếng máy ảnh cùng ánh đèn lóe sáng làm anh hơi giật mình.
Vân Thường Hi vui vẻ đi tới, chồm người đòi xem ảnh.
Nhân viên cũng cười, đưa máy ảnh cho cô tự ý bấm tới bấm lui.
Cô nhìn ảnh rồi lại nhìn Lập Khang Dụ, ánh mắt đầy sự vui vẻ.
Tấm ảnh nhân viên chụp rất hợp ý cô.
Cả hai dính sát vào nhau, Lập Khang Dụ còn đưa mắt nhìn cô nữa, trông không khác gì một đôi tình nhân thật cả.
Lát nữa hai người lại quầy bên kia nhận ảnh và quà nhé.
Cô nhân viên kia nói xong thì cúi người chào, sau đó chạy đi mất.
Vân Thường Hi đắc ý kêu lên:
- Vậy mà chú nói không thích em? Chụp ảnh đứng gần như vậy, còn nhìn em nữa.
Chú mau thừa nhận đi!
Lập Khang Dụ không chút lúng túng đáp:
- Trên mặt cháu dính bẩn.
Vân Thường Hi trợn tròn hai mắt, vội vàng rút điện thoại trong túi ra nhìn xem.
Đâu cơ? Từ nãy đến giờ em có dựa vào đâu đâu, sao lại dính bẩn?
Cô vừa mở camera đã không thấy anh đâu nữa.
Ông chú của cô đúng là lừa người.
Làm gì có vết bẩn nào.
Lập Khang Dụ vừa nãy cố giữ nét mặt bình tĩnh, thực ra trong lòng hơi rộn ràng.
Anh không muốn thừa nhận là khi nãy mình thực sự bị hút hồn.
Con mẹ nó, vệ sĩ cứng rắn như anh không thể bị bắt thóp, bằng không sẽ không còn cơ hội sống sót.
Lập Khang Dụ, mày phải giữ một cái đầu lạnh, đó là đứa trẻ mà mày đã nhìn thấy nó lớn lên, hơn nữa còn là con của ông chủ, cho dù đầu thai mười kiếp cũng không thể chạm tay đến.
Anh chạy vào góc vắng, rút bao thuốc lá trong túi áo ra, ngậm lấy một điếu.
Làn khói trắng lơ lửng trước mặt làm anh tỉnh táo hơn đôi chút.
Lập Khang Dụ không nghiện thuốc, nhưng theo thói quen vẫn đem theo.
Những lúc căng thẳng hoặc phải đợi lâu, anh sẽ hút một điếu, không thì cho Tống Bái.
Và ngay lúc này, khi những suy nghĩ mà anh cho là không phải đang chạy ngang dọc trong đầu, Lập Khang Dụ phải dùng thuốc lá để giữ bản thân bình tĩnh.
Vân Thường Hi đứng ở chỗ bán vé, lấy điện thoại gọi cho anh.
- Chú đi đâu vậy? Phim sắp chiếu rồi.
Anh không nói gì, chỉ ừm nhẹ một tiếng rồi dập thuốc, quay trở vào.
Vân Thường Hi hai tay ôm bắp nước, cúi đầu vẽ mấy vòng tròn bằng chân.
- Xin chào! Không biết chúng ta có thể làm quen không?
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người con trai cao gầy đứng trước mặt, nhanh chóng đáp lại:
- À, xin chào.
Cậu trai kia nhắc lại lần nữa, sau đó lôi điện thoại ra nói:
- Có ngại lấy thông tin liên lạc không?
Vân Thường Hi nhìn cậu ta rồi lại nhìn mã quét kết bạn trên điện thoại, thản nhiên lắc đầu:
- Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.
- Có chuyện gì à?
Tiếng Lập Khang Dụ từ đằng sau vọng tới.
Cô vội nghiêng đầu cười rạng rỡ.
Chú tới rồi!
Cậu trai kia không phải dạng người nhỏ con, nhưng khi đứng cạnh Lập Khang Dụ thực sự giống như hai anh em, cách nhau nửa cái đầu.
Người kia đơ ra giây lát, sau đó tự biết điều mà rút lui.
Trong đầu cậu ta chỉ nghĩ, không nên động tới con người cao to này, nếu không ngay cả một mảnh xương nhỏ cũng không còn.
Ai mà biết anh ta có phải là một người nóng tính hay không chứ, nhưng lúc nãy quả thực mặt mũi trông hơi dữ dằn.
Tốt hơn hết là co chân chạy thật xa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...