Lập Khang Dụ đắm chìm trong xúc cảm mềm mại mà Vân Thường Hi đem đến cho anh.
Cô gái nhỏ này, lúc nào cũng như vậy, trắng trắng, xinh xinh khiến anh không kiềm lòng được.
Vân Thường Hi kéo giãn khoảng cách, khuôn miệng chúm chím hé mở:
- Chiều nay chúng ta đi trung tâm thương mại có được không ạ? Em muốn mua quà cho Hạ Phi Phi.
Lập Khang Dụ cười, gật đầu đồng ý với cô.
- Em là người quyết định, tôi nghe theo em.
Sáng nay, Vân Thường Hi cảm thấy có chút kì lạ.
Trong tiềm thức cứ nhắc nhở cô sắp tới là một ngày rất quan trọng, nhưng cái ngày quan trọng đó là gì thì cô không tài nào nhớ ra được.
Lúc ăn sáng cô có hỏi Mỹ Tuyết Lệ, nhưng bà cũng phải mất một lúc lâu mới biết được ngày cô muốn nhắc tới là ngày gì.
Tuần sau là sinh nhật của Hạ Phi Phi.
Bà còn nói thêm:
- Hạ Phi Phi với con vô cùng thân thiết.
Năm nào sinh nhật con cũng tặng quà cho con bé, năm ngoái còn tặng hẳn một chiếc váy đính pha lê thủ công.
Cô nghiêng đầu nhìn bà, cố khơi gợi lại kí ức đang ẩn sâu.
Hình như, đúng là cô đã tặng Hạ Phi Phi chiếc váy xanh ngọc mà cô ấy thích lúc đi dạo trung tâm thương mại.
Nhưng ngoại trừ màu sắc thì kiểu dáng hay giá tiền, cả cảm xúc của Hạ Phi Phi lúc nhận được món quà đó, cô đều không nhớ rõ.
Giống như có một lớp kính mờ đang phủ lên trên tất cả, khiến Vân Thường Hi nhất thời không tìm được kí ức của mình.
Buổi chiều, theo đúng lịch hẹn, Lập Khang Dụ lái xe chở Vân Thường Hi ra ngoài.
Lúc dừng đèn đỏ, ánh mắt cô va phải một chiếc xe tải dừng ở bên đường để bán kem.
Vân Thường Hi quay hẳn đầu sang để nhìn, hai mắt sáng rỡ.
Dường như nhận ra sự háo hức đó của cô, Lập Khang Dụ cũng nhìn theo.
Anh cong môi cười, kéo nhẹ tay áo cô rồi nói:
- Tôi mua kem cho em nhé!
Vân Thường Hi nhìn anh, cười tít cả mắt.
- Em đi với chú.
Lập Khang Dụ tìm chỗ đỗ xe, sau đó đi bộ đến quầy kem ngon miệng bên kia.
Vân Thường Hi đi trước, vui vẻ đến độ nhảy chân sáo.
Còn anh thì bình ổn đi phía sau, ngắm nhìn bóng lưng xinh xắn của cô gái nhỏ.
Khung cảnh này thật khiến người ta phải ngoái đầu lại nhìn.
- Em muốn ăn vị dâu, cả vị xoài nữa.
- Đều mua cho em.
Vân Thường Hi tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, lắc qua lắc lại.
- Chú cũng ăn nữa, em không muốn ăn một mình đâu.
Lập Khang Dụ không thích ăn vặt, lại càng không thích đồ ngọt như kem hay bánh gì đó.
Nhưng mà đứng trước cô, sao anh có thể từ chối chứ? Và thế là, hai người đang dạo quanh bờ hồ với hai cây kem trên tay.
Vân Thường Hi chăm chú liếm láp phần kem của mình, lâu lâu lén nhìn anh một cái.
Lập Khang Dụ há miệng, cắn vài miếng đã hết cây kem, còn chưa để nó kịp chảy.
- Sao chú ăn nhanh vậy chứ? Cái thú của việc ăn kem là phải ăn từng chút một mà.
Cô vừa cười vừa lấy tay lau khoe miệng cho anh.
Lập Khang Dụ được bàn tay mềm mại của cô sờ vào, trái tim như sắp nhũn ra đến nơi.
Vành tai anh ửng lên đo đỏ.
Vân Thường Hi nhận ra điều đó, cho nên ngại ngùng rụt tay về.
- Em thấy, kem… kem dính trên miệng chú nên…
- À, ừ…
Hôm nay thời tiết tương đối mát mẻ, tuy vẫn chưa tắt nắng nhưng không đến nỗi oi bức.
Bây giờ lại đang có gió thổi, phải nói là vô cùng dễ chịu.
Hai người đi dạo một lúc, đợi cô ăn hết kem rồi mới lên xe, tiếp tục đi đến trung tâm thương mại.
Vân Thường Hi vẫn còn ngại nơi đông người, cho nên từ lúc bước vào cửa cho đến giờ vẫn luôn dán chặt lấy anh.
Lập Khang Dụ đương nhiên không có ý kiến gì, hết sức bảo vệ cô.
Ngay cả khi vào thang máy cũng đứng chắn trước mặt, tạo cho cô một khoảng không gian riêng.
Lập Khang Dụ cao một mét chín, đương nhiên là tạo cho cô cảm giác “phòng thủ” tuyệt đối.
Vân Thường Hi tủm tỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng níu lên tay áo anh.
Lập Khang Dụ chỉ cần không nhìn cô là hai mày sẽ tự động nhíu lại, mắt diều hâu phóng ra tia lửa, bộ dạng cực kì hung dữ khiến người khác không dám lại gần.
Và kết quả là, trong thang máy có năm người tính cả Lập Khang Dụ và Vân Thường Hi thì ba người còn lại sẽ dồn hết về một góc, chừa lại khoảng trống ở giữa, hoàn toàn không thấy được mặt mũi của cô gái được Lập Khang Dụ che chở.
Hai người đi dạo một vòng, cuối cùng quyết định mua tặng Hạ Phi Phi một món trang sức.
Nhân viên thấy Vân Thường Hi xinh đẹp như vậy, đương nhiên không tiếc lời khen ngợi.
- Quý khách có thể xem thử mẫu này.
Đây là mẫu mới nhất nằm trong bộ sưu tập mùa xuân của chúng tôi.
Cô trắng thế này, đeo lên chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cô cười lịch sự, xua tay bảo:
- Em mua tặng sinh nhật bạn, không biết có loại nào dây mảnh hơn một chút không ạ?
Nhân viên nhiệt tình giới thiệu cho cô thêm vài mẫu đẹp mắt.
Vân Thường Hi hơi phân vân nên quay sang hỏi ý kiến Lập Khang Dụ.
Nãy giờ anh vẫn đứng khoanh tay trước ngực, trên mặt viết rõ mấy chữ: “Cấm lại gần!”, làm cho mấy cô gái trong cửa hàng chỉ quay lại nhìn vài lần rồi chạy mất.
Lúc cô nhìn sang, mặt của anh liền giãn ra, ánh mắt thoáng chốc đã ấm áp trở lại.
- Chú thấy cái nào đẹp?
Lập Khang Dụ chớp mắt nhìn hai sợi dây chuyền cô đang cầm trên tay, ngay lập tức vắt óc suy nghĩ xem chúng khác nhau ở chỗ nào.
Con mẹ nó, không phải là giống hệt à?
- Mắt thẩm mỹ tôi không tốt lắm, chỉ cần em thích thì chắc chắn là đẹp.
Vân Thường Hi phồng má suy nghĩ, cuối cùng quyết định chọn chiếc bên tay phải.
Thanh toán xong, hai người lại tiếp tục đi xem quần áo.
Lập Khang Dụ theo cô đi vào một cửa hàng đồ nữ.
Anh đưa mắt nhìn quanh, sau đó phát hiện ra chỗ này là chỗ lần trước đi cùng Mai Tiểu Phương.
Lúc đó anh còn mua tặng cho Vân Thường Hi một chiếc váy.
Nghĩ đến đây, anh mới nhớ ra, hình như chưa thấy cô diện bộ đó lần nào.
Lập Khang Dụ đứng bên cạnh, hắng giọng hỏi cô:
- Lần trước có tặng cho em một chiếc váy.
Tôi không thấy em mặc.
Là do… xấu quá à?
Vân Thường Hi mở to mắt nhìn anh.
Rõ ràng là cô không nhớ việc này.
Lập Khang Dụ nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô, giọng điệu cưng chiều:
- Không sao.
Lần này cho em chọn, tôi tặng em, được không?
Cô cúi đầu ngại ngùng.
Cô không phải dạng thấp bé, nhưng đứng cạnh anh, lại còn được xoa đầu thế này, thật sự muốn biến thành một chú mèo, ngày ngày được anh cưng nựng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...