Vân Thường Hi mơ màng tỉnh lại.
Cùng lúc đó, Quang Châu Tự đã chạy tới.
Cậu ta đưa chai nước cho cô, sau đó nói:
- Nếu cậu muốn chơi tiếp thì chơi đi, tớ về trước, không làm phiền hai người nữa.
Lập Khang Dụ nhẹ nhàng vặn chai nước giúp cô, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Quang Châu Tự.
Thật ra cậu ta đã sớm nhìn rõ Vân Thường Hi không thích mình, cho dù là lúc trước hay bây giờ, có mất trí nhớ hay không thì sự lựa chọn của cô cũng chưa bao giờ là cậu ta.
Quang Châu Tự thấy cô ỷ lại vào Lập Khang Dụ như vậy, trong lúc tâm trí hỗn loạn vẫn chỉ dựa dẫm vào anh thì đã hoàn toàn chết tâm, xem như không còn hy vọng gì nữa.
Vân Thường Hi uống vài ngụm nước, sau đó nhẹ giọng đáp lại:
- Xin lỗi, hôm nay đã khiến cậu chơi không vui.
Tớ không chơi nữa, chúng ta cùng về nhé!
Quang Châu Tự đút tay phải vào túi quần, tay trái đưa lên phất phất, vừa quay người đi vừa nói:
- Thôi không cần đâu, bạn tớ vừa gọi điện thoại rồi, chút nữa nó sẽ sang đón.
Vậy nhé, tớ đi đây.
Cậu ta chân dài, mới đi được mấy bước đã hoàn toàn khuất mất sau dòng người.
Vân Thường Hi không để tâm nữa, mặc dù trong lòng vẫn còn chút áy náy.
Cô nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt áo của anh, vội vàng ngồi thẳng dậy.
- Xin lỗi chú, khi nãy em hơi mất bình tĩnh.
Cái áo của Lập Khang Dụ được thả lỏng, lòng ngực cũng trống rỗng khiến anh có đôi chút mất mát.
Anh nhanh chóng đáp lại:
- Không sao.
Cô vuốt lại mái tóc, uống thêm hai ngụm nước nữa rồi hỏi anh:
- Chú có muốn chơi nữa không?
- Sức khỏe của em là quan trọng nhất, lần sau chúng ta lại chơi có được không?
Lập Khang Dụ hạ thấp giọng dỗ dành.
Bây giờ cô giống như đứa trẻ lên ba, đang vòi mẹ để được đi chơi.
Nếu đổi lại là đứa trẻ khác, e rằng lúc này anh đang dùng một câu cầu khiến để ra lệnh cho nó ngay lập tức về nhà nghỉ ngơi rồi.
Nhưng đối diện với cô, anh dường như bị hút mất dũng khí, chỉ có thể dịu dàng khuyên nhủ.
- Chúng ta chỉ mới chơi được một trò, không chơi nữa thì phí lắm.
Vân Thường Hi hơi cúi đầu, mắt nhỏ nhìn anh sau đó chớp chớp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
Lập Khang Dụ quả thật không thể cưỡng lại dáng vẻ này, chỉ có thể lắc đầu chịu khổ.
- Được rồi, tiểu tổ tông, tôi đi với em, được không?
Nghe được câu đồng ý từ anh, cô vui sướng đến độ hai mắt sáng ngời, ôm chầm lấy cổ anh mà cười khúc khích.
Chỗ hõm cổ bị nhột khiến anh co người lại.
Lập Khang Dụ bị cô trêu chọc đến nỗi vành tai đỏ hồng, khóe môi cũng vì thế mà cong lên không ít.
Hai người đi một vòng lớn, chơi không biết bao nhiêu trò chơi.
Ở bên cạnh cô, Lập Khang Dụ cảm thấy như mình trẻ lại.
Những điều này là thứ mà trước đây anh chưa bao giờ biết đến, cũng chưa từng nghĩ đến.
Vân Thường Hi chơi đến vui vẻ, miệng cười tươi đến độ lộ ra hai lúm đồng tiền rất sâu.
Vân Thường Hi dẫn Lập Khang Dụ đến một quầy bán đồ lưu niệm.
Cô chọn qua chọn lại một hồi, cuối cùng tự đeo cho mình cài tóc hình tai mèo, còn đưa sang cho anh một cái tai thỏ.
Lập Khang Dụ nhìn vật nhỏ dễ thương trong tay cô, nhíu hơi nhíu lại.
Anh e ngại nói:
- Thường Hi, tôi bắt buộc phải đeo cái này à? Em không thấy…
Vân Thường Hi cười tinh nghịch, vẫy tay ý bảo anh cúi thấp người xuống.
Lập Khang Dụ không tiện nói thêm, rất không tình nguyện mà cúi xuống.
Thôi thì chiều cô một lần vậy.
Vân Thường Hi nhón người lên đeo cho Lập Khang Dụ, sau đó rất tự nhiên mà ôm lấy hai má của anh, lắc qua lắc lại.
- Chú đeo cái này lên trông rất đáng yêu.
Cả đời này Lập Khang Dụ chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể gắn với hai từ “đáng yêu”.
Anh hơi ngờ vực nhìn cô, nhưng lại thấy Vân Thường Hi cười tít cả mắt, không giống như là đang đùa cợt với anh.
Trái tim anh như hóa nước, cảm thấy ấm áp đến không chịu được.
Vân Thường Hi theo thói quen đưa tay lục tìm điện thoại, nhưng cô nhớ ra điện thoại của mình đã mất trong vụ rơi máy bay lúc trước, còn chưa kịp mua lại.
Khi nãy chụp hình với gấu bông cũng là chụp bằng điện thoại của Quang Châu Tự.
- Em chưa mua điện thoại mới, chú lấy điện thoại của chú ra chụp được không?
- Điện thoại?
Lập Khang Dụ trước giờ rất ít đi chơi, cũng hầu như không bao giờ chụp hình.
Bộ sưu tập ảnh của anh không có cái nào tử tế.
Mặc dù không biết cô định chụp cái gì nhưng anh vẫn lục túi tìm điện thoại đưa cho cô.
Vân Thường Hi cầm lấy điện thoại của anh, vì không mấy dùng nên còn rất mới.
Cô mở máy ảnh, sau đó kéo anh lại sát gần mình.
Má của hai người chạm nhau, cô mỉm cười bảo anh:
- Nào, chú cười một cái.
Lần đầu tiên anh chụp chân dung không biết nên tạo dáng thế nào, chỉ đành nhìn thẳng vào máy ảnh.
Nhưng vì cô gái bên cạnh cứ cọ má vào má anh cho nên Lập Khang Dụ càng thêm lúng túng.
Hương thơm ngọt ngào cứ thế vương vấn quanh đầu mũi khiến trái tim anh đập nhanh thêm mấy nhịp.
- Chú cười lên đi, đừng căng thẳng như vậy.
Nghe lời cô, anh cười một cái nhưng cuối cùng vẫn là không đạt yêu cầu.
Vân Thường Hi lướt xem ảnh, chu môi phàn nàn:
- Chú chưa chụp ảnh bao giờ à? May mà chú đẹp trai, nếu không chắc chắn mấy tấm ảnh này sẽ thành ảnh kinh dị mất.
Lập Khang Dụ gãi đầu, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Bắn súng, bắn cung, phóng dao, cận chiến, cái gì anh cũng làm được.
Vậy thì chụp ảnh này là gì chứ? Chuyện cỏn con!
- Lại một lần nữa.
Vân Thường Hi lại giơ điện thoại lên.
Lập Khang Dụ căng thẳng nhìn theo động tác của cô, đợi đến khi cô sẵn sàng, anh liền cười một cái thật tươi.
Nhưng mà lúc này cô lại bật cười.
Nụ cười khi nãy của anh, trông cứ kì kì quái quái.
Cô không nhịn được nữa.
Lập Khang Dụ ngay lập tức quay sang nhìn cô.
“Tách!”
Vân Thường Hi bắt trọn khoảnh khắc đó.
Bức ảnh lần này cô rất ưng ý, cô thì cười đến tít mắt, còn anh thì nhìn cô đắm đuối.
Ánh mắt ấy thật sự vô cùng dịu dàng.
- Chú nhớ phải chăm chỉ luyện tập đó.
Vân Thường Hi đưa điện thoại lại cho anh, còn mình thì đi tới phía trước để mua kẹo.
Lập Khang Dụ ngắm bức ảnh đó mấy giây, khóe môi tự động cong lên.
Một nụ cười không cần diễn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...