Lại một tuần nữa trôi qua.
Lần này đổi ngược lại là Lập Khang Dụ bận rộn.
Vân Chính Toàn đi công tác nước ngoài mấy ngày liền, anh cũng luôn ở cạnh sát sao.
Sau đó lại phải đến tổng bộ một chuyến, phối hợp cùng đội tháo gỡ bom mìn giải cứu con tin bị tội phạm trí tuệ cao bắt giữ.
Vân Thường Hi chuẩn bị thi cử nhưng không lao đầu vào học nữa, lịch học giãn ra nhiều, chủ yếu tập trung nghỉ ngơi để giữ gìn sức khỏe.
Những lúc cô ở nhà, hai người vẫn thỉnh thoảng gặp mặt nhưng không ai nói lời nào.
Vân Thường Hi chủ động né tránh anh, lúc đi ngang qua nhau còn cố ý lách người để không phải động chạm.
Lập Khang Dụ không để ý đến chi tiết nhỏ đó, nhưng anh ý thức được cô gái nhỏ trước mặt đã không còn nhiệt tình với anh như trước đây, thái độ rất lãnh đạm.
Lập Khang Dụ biết cô sắp đi du học, trong lòng đột nhiên có cảm giác hơi mất mát không thể nói rõ.
Hôm đó lúc Vân Chính Toàn ngồi trên xe có gọi điện cho vài người bạn, đại khái là nhờ họ lo liệu giúp chuyện giấy tờ để đi nước ngoài.
Vân Chính Toàn làm chính trị, mối quan hệ trong giới phải nói là rất rộng, mấy chuyện cỏn con này chỉ mất vài ngày là xong.
Lập Khang Dụ nghe xong thì thất thần tầm mấy giây, đến khi nghe Vân Chính Toàn gọi mới hoàn hồn lại.
Sau khi thi tốt nghiệp xong, Vân Thường Hi tổ chức một buổi tiệc chia tay nho nhỏ, mời vài người bạn thân cùng lớp đến dự.
Ngoài Hạ Phi Phi được biết trước ra thì ai cũng bất ngờ.
Bọn họ chúc mừng cô, còn nói khi cô bay sẽ đến tiễn.
Riêng Quang Châu Tự vẫn trầm mặc không nói gì, một mình uống hết mấy chai rượu trái cây đặt trên bàn.
Cậu ta nhân lúc mấy người khác đang bận nhảy nhót, gọi Vân Thường Hi ra một góc vắng để nói chuyện.
- Cậu quyết định đi nước ngoài là vì Lập Khang Dụ à? Hắn ta có cái gì khiến cậu phải làm vậy? Học trong nước không tốt sao?
Vân Thường Hi biết Quang Châu Tự đã hơi say nên không chấp nhặt với cậu ta, đang định quay vào thì Quang Châu Tự lại kéo tay cô, tiếp tục truy hỏi:
- Sao cậu không nói? Đúng rồi chứ gì?
- Quang Châu Tự, cậu uống say rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi, đừng làm loạn nữa.
- Tớ không làm loạn!
Cậu ta gần như hét lên.
Vân Thường Hi trừng mắt nhìn Quang Châu Tự, thái độ không hài lòng.
Cậu ta không quan tâm, lại nói tiếp:
- Vân Thường Hi, cậu luôn biết tớ thích cậu phải không? Ông chú kia không thích cậu, vậy chi bằng chúng ta hẹn hò luôn đi.
Quang Châu Tự muốn tiến tới gần nhưng lại bị Vân Thường Hi đẩy ra.
- Quang Châu Tự, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên.
Nếu tớ thích cậu thì đã thích từ lâu rồi.
Xin lỗi, tớ không có cách nào từ chối khiến cậu không đau lòng, chỉ đành nói thẳng.
Đúng vậy, chẳng có cách nào từ chối mà không khiến đối phương đau lòng cả.
Bởi lẽ từ chối đã là tổn thương rồi.
Vân Thường Hi lúc này rất thấu hiểu cảm giác của Lập Khang Dụ, cho nên cô mới chủ động cách xa anh, tránh làm cả hai khó xử.
Quang Châu Tự một mình ở lại trong góc khuất, lại nhớ về những ngày tháng trước đây.
Lúc nhỏ anh rất thích chơi đùa với Vân Thường Hi, hai người lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng.
Nhưng trước giờ cô chỉ xem anh là bạn, từ đầu đến cuối không hề có tình cảm.
Chẳng có ai ép buộc thanh mai trúc mã phải yêu nhau.
Lập Khang Dụ và Mai Tiểu Phương, Vân Thường Hi và Quang Châu Tự, rốt cuộc cũng chỉ là bạn.
Vân Thường Hi trở lại buổi tiệc, thấy Hạ Phi Phi kéo tay mình, vừa đi vừa nói:
- Cục cưng lại đây, khui quà mà mọi người tặng cho cậu đi.
Cô cười, chọn lấy món quà gần mình nhất rồi mở ra.
Vân Thường Hi vốn chỉ muốn làm tiệc chia tay đơn giản, không ngờ mọi người ai đến cũng đem theo quà, bên trong còn có mấy lời nhắn gửi.
- Cảm ơn các cậu.
Sau này có dịp, tớ sẽ mời mọi người sang Hà Lan chơi, đảm nhiệm vai trò hướng dẫn viên du lịch, chịu không?
Hạ Phi Phi lanh miệng đáp lời:
- Cảnh ở Hà Lan đẹp lắm đó.
Tớ nhất định sẽ sang chơi, tiện thể ăn bám Vân đại gia mấy ngày.
Quang Châu Tự một lúc lâu sau mới quay trở lại, nét mặt vẫn chưa khôi phục lại.
Vân Thường Hi cầm theo đĩa trái cây, đem tới đặt trước mặt cậu ta rồi nói:
- Cậu đẹp trai như vậy thiếu gì người theo đuổi.
Hôm nay là ngày vui, tớ thực sự hi vọng cậu có thể chúc cho tớ mọi việc luôn suôn sẻ.
Chúng ta là bạn bè mà, phải không?
Quang Châu Tự đưa ly nước ép đến trước mặt cô, cố nặn ra một nụ cười.
- Tớ không phải là người hẹp hòi như vậy.
Chúc cậu thượng lộ bình an, mọi chuyện đều thuận lợi.
Cạn ly!
- Cạn ly!
Đêm nay mọi người đều rất vui, lúc tàn tiệc đã sắp bước qua ngày mới.
Vân Thường Hi nhờ vệ sĩ đưa hết bạn bè về nhà, còn mình thì cùng người giúp việc dọn dẹp.
- Cô chủ cứ vào nghỉ đi ạ.
Việc này chúng tôi làm là được rồi.
Vân Thường Hi đang đổ rượu thừa vào thùng, quay sang cười rất tươi.
Có lẽ vì rượu nên hai má cô hơi hồng, mắt sáng long lanh.
- Không sao đâu ạ.
Cháu sắp đi du học, thời gian sắp tới không ở nhà nữa.
Bây giờ có cơ hội thì dọn dẹp một chút.
Nói là vậy nhưng người giúp việc ở nhà cô khá đông, lại nhanh nhẹn, chưa đầy nửa tiếng đã tranh nhau dọn hết, không cho cô động tay nhiều.
Vân Thường Hi liếc nhìn đồng hồ, đã trễ lắm rồi cho nên cô vội vàng về phòng.
Lúc đi trên hành lang, cô cúi đầu xem điện thoại.
Những người hôm nay cô mời nhưng bận việc không tới đều gửi lời chúc qua tin nhắn, cô đang tranh thủ trả lời họ.
- Này.
Vân Thường Hi giật mình ngẩng đầu lên.
Lập Khang Dụ đang đứng dựa vào tường, cả người cao lớn chắn hết ánh sáng của ngọn đèn treo tường trước mặt cô.
Lâu lắm rồi cô mới đứng gần anh như vậy, lại chỉ có hai người.
Vân Thường Hi không nói gì, định cứ thế mà đi ngang qua anh.
- Khi nào cháu bay?
Giữa không gian yên ắng, âm thanh trầm ổn mà Lập Khang Dụ phát ra khiến trái tim cô như bị mèo cào, ngứa ngáy khó chịu.
Vân Thường Hi nhìn anh, đôi mắt không còn sáng như khi nãy nữa.
- Thứ năm tuần sau.
- Gấp vậy à?
- Không gấp, đã sắp xếp từ lâu rồi.
Cuộc nói chuyện của hai người rơi vào trầm mặc.
Vân Thường Hi có chút lúng túng, đưa mắt nhìn sang hướng khác, không nhìn anh nữa.
Lập Khang Dụ vẫn cứ dựa người vào tường như cũ, ánh mắt dán chặt vào người cô.
Đến giờ hai người mới nói chuyện lâu như vậy.
Lập Khang Dụ nhận ra cô hơi gầy đi, nhưng làn da lại hồng hào hơn hẳn.
Tối nay Vân Thường Hi không trang điểm đậm, chỉ tập trung chủ yếu vào má và môi.
Anh nhìn hai cánh hồng đang hé mở, không tự chủ mà nuốt nước bọt.
Yết hầu nhô cao đột nhiên chuyển động làm cho Lập Khang Dụ càng trở nên quyến rũ.
Cô thấy hơi ngột ngạt, đúng lúc định lên tiếng thì bị anh cắt ngang:
- Hôm đó tôi bận, không thể tiễn cháu.
Thượng lộ bình an!
- Không cần.
Tôi sợ phiền chú.
Nói rồi, Vân Thường Hi dứt khoát bước về phòng mình.
Trước khi cô đi vào trong, anh còn nói thêm một câu:
- Nghỉ ngơi sớm một chút.
Cô đóng sầm cửa lại, âm thanh không lớn nhưng hình như mang theo chút buồn bực.
Lập Khang Dụ đứng bên ngoài, mặt cúi xuống nhìn mũi chân.
Giọng điệu lúc nói chuyện của cô lạnh nhạt quá, còn dùng từ “làm phiền”.
Lập Khang Dụ hơi cau mày, bỏ ra ngoài hút thuốc.
Dạo gần đây chẳng hiểu sao anh rất hay lên cơn thèm thuốc, muốn mượn làn khói trắng để giải tỏa bớt muộn phiền.
Tần suất ngày càng nhiều làm Tống Bái cũng ngạc nhiên.
Có lần anh ta nhân lúc nghỉ giải lao tò mò hỏi:
- Dạo này cậu khác lắm đấy nhé! Một tuần hút hết mấy bao thuốc, lúc trước có khi một tháng chẳng hết một bao.
Nói tôi nghe xem nào.
- Thích thì hút thôi.
- Con mẹ nó, sao lúc trước cậu đếch thích đi? Bây giờ tuổi già muốn chết nhanh chút hả?
Lập Khang Dụ lạnh mặt liếc nhìn sang.
Tống Bái lập tức im bặt.
- Cút!
Anh chỉ quẳng lại một chữ như thế rồi vứt điếu thuốc đi, dùng chân giẫm nát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...