Lập Khang Dụ ở căn cứ luyện tập hai ngày, tới ngày thứ ba thì có lệnh triệu tập.
Bọn khủng bố đã hành động, tổng bộ cũng bắt đầu bố trí lực lượng, phân chia nhiệm vụ rõ ràng cho đội viên.
Dĩ nhiên cánh tay đắc lực của đội trưởng Từ sẽ là Lập Khang Dụ.
Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, những đội viên khác đã tâm phục khẩu phục, nhận ra rằng cho dù không tham gia huấn luyện thường xuyên nhưng kĩ thuật của anh không hề thui chột, thậm chí trong nhiệm vụ bắn tỉa còn xuất sắc vượt xa những người khác.
Cậu bạn trẻ tuổi vừa được tuyển chọn từ đội thiếu niên đặc biệt được đánh cận chiến với anh vài lần, hoàn toàn nhận thua, cho nên bây giờ cực kì ngoan ngoãn nhìn theo anh, đôi mắt tràn đầy vẻ khâm phục.
Dự kiến trận tác chiến lần này sẽ kéo dài hơn dự kiến cho nên anh đã gọi điện về báo cáo với Vân Chính Toàn.
Ông không có ý kiến gì, chỉ khích lệ anh cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Còn Vân Thường Hi mấy ngày nay không thấy anh, trong lòng còn giận dỗi không muốn đến tìm bèn đánh tiếng với ba mình.
Ông chỉ nói đơn giản là anh về căn cứ huấn luyện, vài ngày nữa sẽ về, không nhắc tới chuyện của bọn khủng bố.
Vân Thường Hi biết vậy thì không hỏi thêm nữa.
Từ sau ngày hôm đó, cô chưa gặp lại anh thêm lần nào, trong lòng có chút nhớ nhung.
Vì đây là nhiệm vụ đặc biệt, đối mặt với phần tử khủng bố có vũ trang là chuyện hết sức nguy hiểm.
Cho nên trước ngày tác chiến, tổng bộ cho phép cả đội gọi điện về cho gia đình nhưng không tiết lộ bí mật quân sự, đồng thời viết sẵn di thư.
Lập Khang Dụ không tính gọi điện, dù sao thì ngày hôm qua anh cũng đã gọi cho mẹ, nói sơ qua việc mình về lại căn cứ và hỏi thăm sức khỏe bà rồi.
Lần này đi chắc chắn lành ít dữ nhiều, nhưng anh đồng ý tác chiến là để vinh quang trở về chứ không phải lo lắng sợ sệt.
Mấy người đồng đội khác gọi cho gia đình rất lâu, có người còn gọi điện cho bạn gái.
Có cậu trai trẻ đang cúi đầu viết di thư, tay không ngừng chuyển động, viết rất dài.
Lập Khang Dụ liếc nhìn quanh, chỉ còn mình mình rảnh rỗi, anh rút điện thoại trong túi ra, lướt trong danh bạ.
Trong cái danh bạ chưa đến năm mươi số ấy, dòng chữ Vân Thường Hi dường như phát sáng, thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.
Lập Khang Dụ thoáng ngẩn người, đột nhiên anh lại nhớ đến hình ảnh đêm hôm đó, đầu ngón tay siết lại trắng bệch.
Chiếc điện thoại trong tay chợt rung lên, anh đưa mắt nhìn.
Là mẹ gọi.
Lập Khang Dụ nhấc máy, đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng nói chuyện hết sức ồn ào.
- Con đang làm gì thế? Có đang rảnh không?
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- À không có gì.
Có vài người bạn của mẹ đến chơi, còn có Mai Tiểu Phương nữa.
Nếu con rảnh thì ghé về nhà ăn cơm.
Lập Khang Dụ bày ra bộ mặt thờ ơ, đáp lại:
- Ngày mai con có việc, không về được.
Anh nghe thoáng thấy giọng của Mai Tiểu Phương, sau đó bị tiếng của mấy bà dì át đi.
Mẹ anh lại nói tiếp:
- Thôi vậy.
Mà mẹ bảo, lâu lâu con nên gọi điện cho con bé, rủ đi chơi hay xem phim gì đó để phát triển tình cảm.
Mai Tiểu Phương là một cô gái tốt, mẹ rất thích con bé.
Hay là con nghĩ tới chuyện hẹn hò yêu đương đi mưa dầm thấm lâu, sau này chắc chắn con sẽ thích nó.
Lập Khang Dụ nghe mẹ luyên thuyên về chuyện này đến phát ngán, anh mệt mỏi đến mức muốn cúp máy.
Đầu dây bên kia không chịu ngừng nghỉ giây nào, tiếp tục gán ghép cho anh:
- Ba con mất lâu rồi, con lại đi làm suốt.
Mẹ ở nhà thực sự rất cô đơn, mẹ muốn có con dâu, muốn có cháu bồng.
Lập Khang Dụ thương mẹ, nghĩ đến chuyện lập gia đình đi con.
Nghe giọng điệu khẩn trương của bà, Lập Khang Dụ đoán chắc một trong những người bạn của bà đã khoe khoang việc mình mới có con dâu hay cháu nội gì đó rồi.
Anh nhíu mày, lắc đầu ngao ngán.
Thực ra không phải Lập Khang Dụ chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương rồi kết hôn, mà là anh không thấy cô gái nào vừa mắt cả.
Cũng chẳng phải bọn họ không xinh đẹp, không giỏi giang, chỉ là anh không có hứng thú mà thôi.
- Thế này đi, sau khi con huấn luyện xong ở căn cứ gì đó thì quay về đây, đi hẹn hò với Mai Tiểu Phương thử xem sao.
Nếu không thích thì chúng ta tính tiếp, được không?
Lập Khang Dụ hết cách với mẹ mình, chỉ ậm ừ cho qua.
- Con suy nghĩ đã.
Mẹ ở nhà chú ý sức khỏe, phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để bị cảm lạnh.
- Mẹ phải dặn ngược lại con đấy.
Tập luyện cẩn thận, đừng để bị thương.
- Con biết rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.
Trước khi cúp điện thoại, bà còn cố tình nhắc cho anh nhớ về lời hẹn vừa rồi.
Lập Khang Dụ ừm nhẹ trong cuống họng rồi tắt máy.
Đội trưởng Từ đi ngang qua khu sinh hoạt chung, thấy anh vừa gọi điện xong thì tới bắt chuyện:
- Sao vậy? Không viết di thư à?
Đội trưởng Từ năm nay đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, cả người rắn chắc, làn da màu đồng cực kì hút mắt.
Trên gương mặt nghiêm nghị kia vẫn còn đang treo một nụ cười nhẹ.
Người ta hay nói gừng càng già càng cay, điều này đúng với đội trưởng Từ.
Tuy sức bền và tốc độ không còn như lúc trẻ nữa nhưng nếu so bì với lớp thanh niên vừa được tuyển chọn vẫn còn nhỉnh hơn một chút.
Thêm cả kinh nghiệm hơn hai mươi năm chiến đấu đã tôi luyện ông thành một cột thép đúng nghĩa.
Lập Khang Dụ lịch sự đáp lại:
- Bây giờ viết.
Đội trưởng Từ không quấy rầy anh nữa, hỏi han những người khác xong thì về phòng nghỉ ngơi.
Anh lấy giấy bút để sẵn trên bàn, không rườm rà nhiều, chỉ ghi ngắn gọn là để lại hết tài sản có được cho mẹ của mình.
Lương của anh ở nhà họ Vân không tồi, một tháng ít nhất là năm chữ số, cộng thêm các khoản trợ cấp khác, còn có lương ở tổng bộ, số tiền trong tài khoản thực sự có thể để cho mẹ an nhàn hưởng già mà không cần suy nghĩ.
Thêm nữa, anh không phải là người tiêu xài phung phí, tiền chi tiêu mua sắm cho bản thân cực kì ít ỏi, cho dù mẹ có muốn nuôi thêm một người nữa cũng không thành vấn đề.
Lúc sắp kí tên, anh chợt nghĩ đến chuyện khác.
Cây bút trên tay hơi ngừng lại, tạo thành vết mực đậm hằn trên giấy.
Lập Khang Dụ viết thêm: “Trích một phần mười số tiền mua cho Vân Thường Hi một món quà nhỏ.
Đợi khi cô ấy kết hôn thì đem gửi tặng, xem như quà mừng.” Xong xuôi, anh kí tên rồi đưa cho thư kí..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...