Sau giờ ăn, Vân Chính Toàn nói muốn đi dạo, miệng cứ cười cười nói nói.
Vân Chính Kiệt thư thả bước đi cùng ông, hai cha con quả thực dáng đi cũng giống nhau.
Mỹ Tuyết Lệ đi bên cạnh, vốn muốn nắm tay cô cùng đi nhưng Vân Thường Hi tự lùi về phía sau, im lặng dạo bước.
Khuôn viên nhà họ Vân khá rộng lớn, đi dạo hai vòng đã xuôi cơm rồi.
Ba người kia vào trước, Vân Thường Hi nói còn muốn ngồi xích đu một lát mới vào.
Cô mới gội đầu xong, tóc vẫn chưa khô hẳn, lúc này đang tung bay trong gió, đem theo mùi thơm dìu dịu vô cùng dễ chịu.
Đột nhiên, từ phía xa có bóng người đi tới.
Là Lập Khang Dụ.
Cái bóng cao lớn đó chỉ có thể là người mà cô đang mong nhớ.
Khi nãy lúc đi dạo, bốn người có ghé ngang qua khu nhà dành riêng cho vệ sĩ.
Vân Thường Hi liếc mắt nhìn vào trong nhưng không thấy anh đâu, tâm trạng lại hơi chùng xuống.
Có phải lại đi hẹn hò rồi không? Nghĩ đến đây, trái tim cô lại thắt chặt thêm một vòng, đau không tả xiết.
Thế mà bây giờ, người cô nghĩ là đã đi hẹn hò ấy lại xuất hiện trước mặt cô, trong tay còn cầm một túi giấy.
Là cái khi chiều cô nhìn thấy.
Lập Khang Dụ hỏi cô:
- Sao không vào nhà? Không thấy gió lạnh à?
Cô im lặng không đáp, trong đầu lặng lẽ nghĩ ra hàng vạn câu hỏi.
Lập Khang Dụ không thấy được mặt cô, lại kiên nhẫn hỏi tiếp:
- Bị bắt nạt à? Không phải cao nhất lớp rồi sao?
- Lúc chiều...
Cô ngắt ngang lời anh nói, nhưng mấy chữ đằng sau vẫn chưa ra khỏi miệng.
Lập Khang Dụ hơi chao mày, hỏi ngược lại cô:
- Lúc chiều gì cơ?
Vân Thường Hi hít sâu, ngẩng đầu nhìn anh, trong đáy mắt dường như vương chút hơi nước.
- Lúc chiều chú có hẹn với ai vậy?
- À, một người bạn thôi.
Cô ấy không rành đường, nhờ tôi dẫn đi giúp.
Câu nói của anh chỉ có mười sáu từ nhưng lại dư sức đạp ngã hòn đá đang đè nặng trong tim cô.
Vân Thường Hi giống như ở trong phòng kín lâu ngày giờ mới được ra ngoài, tham lam hít lấy khí trời, trong lòng thoải mái vô cùng.
Cô chớp mắt một cái, mọi tia đau buồn đều biến mất không dấu vết.
Vân Thường Hi tin anh, bởi vì người đàn ông này quá đỗi chính trực, lúc nói chuyện với cô còn không chớp mắt lấy một cái, làm cho người ta có cảm giác an toàn.
Mà cho dù anh có nói dối cũng chẳng sao, chỉ cần là anh nói, Vân Thường Hi đều tin hết.
Lập Khang Dụ không biết cô đang vui mừng cái gì, chỉ thấy khuôn miệng xinh xắn nãy giờ chỉ mím thành một đường thẳng đang dần cong lên.
Anh không giỏi nắm bắt tâm lí phụ nữ nên không đoán ra được tâm tư của cô.
- Cho cháu.
Anh đưa chiếc túi giấy ra trước mặt cô, hắng giọng nói:
- Lúc trước chưa tặng quà sinh nhật, hôm nay tặng bù.
Vân Thường Hi nhìn bàn tay thô cứng đưa đến trước mặt mình, nụ cười càng sâu hơn.
Người đàn ông này đi cùng cô gái khác cũng nghĩ tới chuyện mua quà cho cô thì còn gì đáng để giận dỗi nữa.
Hơn nữa lúc trước anh đã đồng ý đi xem phim cùng cô, xem như quà sinh nhật rồi, hôm nay lại còn hào phóng tặng tiếp.
Cô vui vẻ nhận lấy, hào hứng mở ra xem chiếc váy bên trong.
Lập Khang Dụ đưa tay quẹt mũi hai cái, sau đó nói:
- Không đẹp thì tôi chẳng biết đâu.
Không thích thì cứ tới cửa hàng đổi lại.
Thấy phiền nữa thì vứt vào thùng rác.
Vân Thường Hi nhìn anh chàng cao lớn đứng trước mặt, hình như hai vành tai đang đỏ ửng.
Cô tinh nghịch ôm lấy đầu anh, đưa nó hướng về phía mình.
Vì anh cao hơn cô tới hai mươi xăng ti mét nên Vân Thường Hi buộc phải nhón chân lên, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:
- Chú chưa từng tặng quà cho người khác giới à?
Lập Khang Dụ hơi bất ngờ trước hành động của cô, hai mắt đảo qua lại rồi thành thật trả lời:
- Đã tặng mẹ rồi.
Cô phì cười.
Mẹ sao lại tính là người khác giới chứ, mặc dù đúng là không cùng giới với anh thật nhưng cái cô hỏi là có tặng cho người con gái nào khác hay không mà, anh trả lời thế này là lạc đề.
Vân Thường Hi dùng lực tay kéo đầu anh xuống thấp thêm chút nữa, hôn chụt một cái ngay má khiến Lập Khang Dụ ngẩn người.
Cô thì thầm bên tai anh, giọng nói thanh ngọt:
- Cảm ơn chú, em thích lắm.
Em nhất định sẽ mặc nó.
Lập Khang Dụ đứng thẳng dậy, cô cứ thế tuột xuống phía dưới.
- Con gái đừng nên chủ động quá.
Còn nhỏ tuổi, nên tập trung học hành.
Ngữ điệu của anh có hơi lúng túng, lại thấy có chút nghiêm nghị.
Vân Thường Hi không xem đó là lời mắng, chỉ nghĩ anh đang ngượng mà thôi.
Cô ngắm nghía chiếc váy trong tay, cảm thán một câu:
- Xem ra không đến nỗi tệ, còn biết chọn kích cỡ.
Lập Khang Dụ đã đi từ lâu, để lại cô đang ngồi cười trên xích đu.
Con gái ấy mà, tâm trạng xoay nhanh như chong chóng.
Cô vừa về phòng đã mặc thử ngay.
Quả thật không sai, vừa vặn như in, lại còn là màu sắc mà cô yêu thích nữa.
Vân Thường Hi vui đến mức nhảy cẫng lên, vội gọi điện cho Hạ Phi Phi kể về câu chuyện ngày hôm nay.
Cô bạn thân im lặng một hồi lâu, sau đó đưa ra khẳng định chắc nịch:
- Vân Thường Hi, vũ trụ đã gửi tới cho cậu một thông điệp tình yêu rồi đó.
Hãy nhai nuốt nó đi nào!
Vân Thường Hi phì cười.
Hạ Phi Phi lại nói tiếp:
- Hình như chú ấy nhớ cả kích cỡ quần áo của cậu luôn đấy.
Nếu nhờ chị gái kia tư vấn thì không thể chính xác đến thế được, trừ khi hình thể của người kia giống hệt cậu.
Cô ngẫm nghĩ, sau đó đáp:
- Nếu tớ nhớ không nhầm thì chị ấy khá nhỏ con, chắc tầm một mét sáu đổ lại thôi.
Nói vậy là...
- Chính xác! Cục cưng, chuẩn bị tìm địa điểm hưởng tuần trăng mật thôi.
Vân Thường Hi cười đến mức nóng người, lăn lộn trên giường đến mức rơi hết cả chăn gối.
Hạ Phi Phi và cô nói chuyện tận mấy tiếng, đến lúc điện thoại tự tắt nguồn mới chịu đi ngủ.
Trước khi tắt đèn, cô còn đem chiếc váy ra ngắm một lần rồi cẩn thận treo vào tủ đồ hiệu của mình, sau đó từ từ chìm vào giấc mộng đẹp.
Lập Khang Dụ thì ngược lại, anh không ngủ được, nửa đêm cởi trần thân trên ra ngoài tập đấm bốc.
Phòng của anh và Tống Bái gần chỗ tập nhất, Tống Bái nghe thấy tiếng ồn thì nhăn mặt đi ra.
- Cái quần què gì vậy? Giờ này mà cậu còn tập đấm bốc, bộ bị khùng rồi hả? Con mẹ nó, ồn ào đếch chịu được.
Anh không đáp lại, lực ở tay lại mạnh thêm, dường như muốn đấm rách luôn cả bao đấm.
Tống Bái hơi sợ, lùi về phía sau hai bước, giọng đã nhỏ lại:
- Anh có chuyện gì không vui hả? Thôi mà, bình tĩnh đi người anh em.
Mấy người khác đi tuần tra về thấy hai người còn đứng ngoài hiên nói chuyện, bèn hỏi:
- Trời đất ơi, ban ngày không nói, đêm khuya thanh tịnh mới lôi ra đây nói chuyện.
Hai người sao vậy?
Tống Bái đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho mấy người kia im lặng.
- Không thấy anh Lập đang bực bội hả? Có muốn bị đấm chết không? Vào giao ca đi.
Lập Khang Dụ đấm mạnh một hồi thì dừng lại, cất tiếng, giọng điệu lạnh tanh:
- Đi vào hết đi.
Đám người kia không dám chần chừ, ngay lập tức đi hết vào trong.
Lập Khang Dụ cao nhất, giỏi nhất, mạnh nhất ở đây, tất cả đều phải kiêng dè.
Tống Bái trước khi đóng cửa còn lẩm bẩm:
- Giận dữ cái gì không biết, đấm đến đỏ cả tay.
Lập Khang Dụ bây giờ không những muốn đấm vào bao đấm mà còn mua đập vào đầu mình mấy cái.
Anh không cố ý nghĩ đến cô nhưng xúc cảm mềm mịn trên làn da khi nãy làm lòng anh chộn rộn thêm mấy phần.
Lập Khang Dụ đấm mỏi tay rồi thì vào nhà tắm nước lạnh, dội sạch mồ hôi trên người mới lên giường đi ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...