Mộ Dung Thư rút ngân trâm ra, cẩn thận quan sát, phát hiện đầu cây ngân trâm đã biến thành màu đen!
Quả nhiên có độc!
Mộ Dung Thư choáng váng. Nàng chưa từng nghi ngờ người bên cạnh. Nàng vẫn đối xử với họ rất tốt, nhưng thật không ngờ có một ngày mình sẽ bị phản bội. Nếu Thanh Bình và Hồng Lăng không phát hiện sự khác thường của Thu Cúc, nàng vẫn như trước không hề cảnh giác. Như vậy, nàng đã sớm mơ mơ màng màng bị người hại chết.
Đến tột cùng là ai đang sai khiến Thu Cúc? Muốn lấy mạng nàng!
Nàng chuyển tầm mắt lên dĩa điểm tâm, ánh mắt bỗng trở nên vô cùng sắc bén.
Đúng lúc Hồng Lăng đi vào, Mộ Dung Thư lập tức sai Hồng Lăng đem điểm tâm xuống.
– Đem điểm tâm xuống đi, hôm nay bổn vương phi không thấy thèm ăn. Một lát nữa Thu Cúc pha trà xong, bảo nàng mang vào để đó là được. Bổn vương phi hơi mệt, nên đi nghỉ một lát.
– Vâng ạ.
Quả nhiên Hồng Lăng vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Thu Cúc. Hồng Lăng nói lại những lời Mộ Dung Thư căn dặn với Thu Cúc.
Thu Cúc nhẹ tay nhẹ chân bưng trà bước vào phòng, sau khi nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư đang nằm nghỉ ngơi trên giường mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, để ấm trà xuống rồi ra ngoài.
Mộ Dung Thư lập tức mở mắt, nhìn thoáng qua ấm trà. Nàng đứng dậy đi đến bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một cây châm bạc, sau đó nhúng vào nước trà rồi nhấc lên. Đúng như dự đoán của nàng, đầu ngân châm đã biến thành màu đen! Quả nhiên có độc!
Trong khoảng thời gian này nàng luôn luôn xem sách y, đối với độc dược tuy không thể nói là hiểu rõ, nhưng căn cứ vào thời gian ngân châm biến thành màu đen, nàng kết luận, đây là độc dược mãn tính!
Có vẻ như việc nàng thích ngủ chỉ mới xảy ra trong vòng mười ngày. Vậy thì có thể cho rằng, sau khi tiến cung trở về, vì Vũ Văn Mặc thông báo với mọi người nàng có thai nên mới bị người khác hạ độc.
Loại độc này tuy là độc mãn tính, nhưng những thái y bắt mạch cho nàng tại sao không phát hiện ra? Hay là, do nàng uống thuốc giả mang thai nên đã áp chế một phần độc tính? Xem ra lần này nàng quả thật là có được tất có mất.
Sắp tới giờ cơm chiều, Mộ Dung Thư bảo Thanh Bình đến thư phòng mời Vũ Văn Mặc lát nữa đến dùng cơm, đêm nay nàng muốn đích thân xuống bếp.
Sau đó nàng tự mình đến phòng bếp nhỏ, lựa chọn vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản, chỉ xào một ít rau. Hơn nữa nhóm bà tử ở phòng bếp nhỏ cũng làm thêm tám món ăn khác.
Khi nàng trở lại phòng, Vũ Văn Mặc đã đến.
– Hôm nay thần thiếp bỗng nhiên muốn ăn một ít thức ăn thanh đạm. Tuy cách làm rất đơn giản nhưng cũng có thể biến thành một món ăn với đầy đủ dưỡng chất. Vì thần thiếp nghĩ, mấy ngày nay gia luôn bận rộn, vất vả nên mới sai người đi mời gia đến dùng cơm chiều cùng thần thiếp.
Mộ Dung Thư ngồi xuống, nhìn Vũ Văn Mặc cười nói.
Vũ Văn Mặc mỉm cười gật đầu:
– Được.
Hắn cúi đầu nhìn lại, quả nhiên những món ăn hôm nay không giống mấy lần trước.
Mộ Dung Thư lần lượt giới thiệu:
– Đây cải dầu xào tỏi, đậu hủ Ma Bà …
– Đậu hủ Ma Bà này tuy nhìn không bắt mắt, nhưng tuyệt đối sẽ không lạt miệng. Chỉ có điều sẽ hơi cay, gia có thể nếm thử.
Mộ Dung Thư cười, nói tiếp.
– Được, xem ra cũng khá ngon.
Bên môi Vũ Văn Mặc gợi lên nụ cười nhàn nhạt, trả lời. Trong lòng biết đêm nay nàng chủ động mời hắn đến nhất định là có việc, nhưng, thật hắn có chút nhớ hương vị thức ăn nàng làm.
Thu Cúc đứng một bên nhìn thấy Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc nói chuyện hoà thuận vui vẻ, khẽ cắn môi dưới, đáy mắt có một tia không đành lòng.
Hồng Lăng một bên chia thức ăn, hầu hạ thận trọng, chu đáo.
Lúc này Vân Mai phụng mệnh xuất phủ làm việc cho Mộ Dung Thư đã trở lại. Nàng vừa vào phòng đã nhìn thấy Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc cùng nhau ăn cơm, liền bất động thanh sắc dè dặt cúi đầu đứng một bên.
Vũ Văn Mặc nhận thấy có người đến, sau khi nhìn thấy là Vân Mai, lập tức nhìn về phía Mộ Dung Thư, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng. Nàng …
Sau buổi cơm tối, Mộ Dung Thư liền dùng lời nói ám chỉ cho Vũ Văn Mặc
– Gần đây mấy nha đầu có làm rất nhiều y phục cho trẻ nhỏ. Bọn họ nói là chờ em bé sinh ra sẽ mặc. Thần thiếp nhìn cái nào cũng thấy đẹp nên muốn cho gia xem một chút.
Đây là nàng nói thật. Hồng Lăng và Thanh Bình có tay nghề may vá thêu thùa rất tốt. Từ khi biết nàng có thai, lúc rảnh hai người bèn may đồ, thêu hoa này nọ rất đẹp, khiến người khác vừa nhìn đã thích.
Nếu thật sự có thai, nàng thật muốn mặc cho con mình những bộ quần áo nho nhỏ xinh xắn này.
Tay cầm chén trà của Vũ Văn Mặc hơi dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, chầm chậm gật đầu:
– Được.
Đám nha hoàn hầu hạ trong phòng thấy Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư nói nói cười cười, vui vẻ hoà thuận đều nở nụ cười vui vẻ vì Mộ Dung Thư.
Hai người chân trước vừa vào gian trong bên ngoài, bốn nha hoàn hai mặt nhìn nhau, sau đó đều hé môi cười khẽ. Khi Thu Cúc cúi đầu, tươi cười trên môi tắt lịm, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ, cũng có thể nói là phân vân.
Vừa vào gian trong, Mộ Dung Thư lập tức đóng cửa lại, sau đó lấy ngân châm và trâm cài tóc dưới gối ra.
Vũ Văn Mặc không hiểu hành động của Mộ Dung Thư, nhưng vẫn cúi đầu nhìn hai vật trong tay nàng. Khi ánh mắt của hắn chạm đến màu đen trên đầu ngân châm và trâm bạc, nhất thời sắc mặt đại biến, đôi mày kiếm nhíu chặt, âm thanh lạnh lùng nói:
– Đây là thế nào?
– Thần thiếp trúng độc.
Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng bình tĩnh trả lời.
Nghe vậy, thân hình Vũ Văn Mặc chấn động.
– Gia đừng lo lắng, đây là độc dược mãn tính. Gần đây bỗng dưng thần thiếp rất thích ngủ, cả người như không còn chút sức lực. Lúc đầu thần thiếp cho là do thời tiết, nhưng sau mới thấy có chỗ không thích hợp. Hôm nay thần thiếp lại phát hiện là do đại nha hoàn Thu Cúc bên cạnh thần thiếp hạ độc. Thần thiếp nghĩ là có người sau lưng sai khiến nàng. Độc này rốt cuộc có nguy hiểm đến tính mạng không thì hiện giờ còn chưa biết.
Mộ Dung Thư cau mày trầm giọng nói.
Nhưng khi Vũ Văn Mặc nghe Mộ Dung Thư nói không biết độc này có gây nguy hiểm đến tính mạng hay không thì ngực hắn như bị chấn động, vô cùng đau đớn. Thân hình cũng lảo đảo một chút.
– Bổn vương cho người đi mời đại phu.
Thấy hắn lo lắng cho nàng như thế, Mộ Dung Thư run lên một cái, vội vươn tay ngăn cản.
– Thần thiếp đã nghĩ, có dấu hiệu trúng độc là từ lần trước sau khi trong cung trở về. Sau lưng Thu Cúc chắc chắn có người sai khiến. Người đừng đánh rắn động cỏ. Nếu là độc dược mãn tính thì sẽ không phát tác nhanh. Huống hồ hôm nay Thu Cúc vẫn hạ độc, chắc là tạm thời thần thiếp không sao.
– Không được.
Vũ Văn Mặc kiên quyết bác bỏ, con ngươi hắn thâm trầm nhìn nàng chằm chằm không cho từ chối.
– Bổn vương sẽ không để ngươi mạo hiểm.
Trong lòng Mộ Dung Thư lại run lên, nhíu mày nhìn hắn, chống lại ánh mắt kiên định nóng rực của hắn, dần dần làm tan chảy sự hờ hững lạnh nhạt của nàng. Trong lòng Mộ Dung Thư như có một cảm giác xa lạ, nàng biết điều này nghĩa là gì! Nàng lập tức ép mình dời mắt, ngữ điệu vững vàng trả lời:
– Sợ là mời đại phu cũng vô dụng. Hai ngày trước không phải trong cung có vài thái y tới bắt mạch sao? Tất cả đều không phát hiện ra thần thiếp trúng độc. Thần thiếp đoán rằng, có lẽ là hai loại độc dược tương khắc nhau, cho nên mới khiến thái y không phát hiện ra. Lúc này mời đại phu cũng không có tác dụng gì.
Lúc Vũ Văn Mặc chầm chậm mở đôi mắt đang khép hờ ra thì trong đó đã không còn vẻ lo lắng. Vừa rồi thế nhưng vì sợ mà hắn lại đánh mất lý trí! Quả thật, lúc này cho dù có mới đại phu thì sao? Ngược lại còn đánh rắn động cỏ. Huống hồ, việc này có thể liên quan đến Hoàng Thượng, Trầm quý phi, hoặc là Thẩm trắc phi.
– Việc này giao cho bổn vương đi. Không quá hai ngày, bổn vương sẽ khiến người hạ độc phải giao ra giải dược.
Vũ Văn Mặc lạnh giọng nói.
– Vâng.
Mộ Dung Thư mỉm cười gật đầu. Việc này tốt nhất là giao cho Vũ Văn Mặc giải quyết. Dù sao nàng không có quyền thế và nhân lực để tự mình điều tra, vì vậy chỉ có thể dựa vào Vũ Văn Mặc.
Ánh mắt Vũ Văn Mặc rơi trên cái giỏ nhỏ trên bàn trang điểm, bên trong có vài bộ quần áo be bé xinh xinh đủ kiểu, thêu hoa văn cũng rất đáng yêu. Hắn lững thững bước qua, từ giữa đống quần áo lấy ra một cái áo nhỏ. Hắn phát hiện cái áo này lại tựa hồ chỉ lớn bằng một hai vòng bàn tay hắn mà thôi, hắn lập tức tò mò lật chuyển nhìn một chút.
Mộ Dung Thư lúc này mới hồi phục tinh thần nhìn về phía hắn, thấy trong tay hắn đang cầm cái áo nhỏ liền cười nói:
– Chẳng ai biết thần thiếp không mang thai, mấy cái này là các nha hoàn trong lúc rảnh rỗi làm ra đó.
– Mộ Dung Thư, sinh cho bổn vương một tiểu thế tử đi.
Vũ Văn Mặc buông áo trẻ con xuống, đi tới trước mặt Mộ Dung Thư, nhanh chóng ôm lấy nàng. Trong lúc Mộ Dung Thư còn đang kinh ngạc, thì đôi môi có chút lạnh của hắn đã phủ lên bờ môi đỏ mọng ấm áp của nàng!
Nhẹ nhàng khẽ chạm, không mang theo tình dục, chỉ thuần khiết là môi chạm môi, hai gò má Mộ Dung Thư hiện lên một tầng mây đỏ.
Hắn dời miệng đi, dừng lại bên tai của nàng, thổi khí, lại nói:
– Sinh cho bổn vương một tiểu thế tử đi.
Hơi thở của hắn so với khóe môi lạnh như băng nóng hơn rất nhiều, nhân lúc Mộ Dung Thư chưa kịp đề phòng mà trêu chọc. Thân hình Mộ Dung Thư khó tránh khỏi run lên một cái. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng cũng chưa từng gần gũi một người nam nhân nào như vậy, lúc này càng khó tránh khỏi tạm thời mất đi lý trí.
Vũ Văn Mặc thấy nàng phản ứng như thế, rất hài lòng, nhếch môi cười khẽ. Khi hắn đang muốn tiếp tục hôn nàng, bị hơi thở nam tử bá đạo xông vào xoang mũi, nhất thời, nàng bừng tỉnh khỏi mê man, lập tức nghiêng đầu né tránh, thừa dịp hắn chưa phản ứng lại, rất nhanh rời khỏi vòng tay hắn.
Hành động cự tuyệt của nàng khiến tươi cười dịu dàng như nước trong mắt hắn lập tức biến mất.
Ngay tại lúc hắn tức giận muốn rít gào, lại phát hiện hai má nàng đỏ ửng, hắn có vẻ như nghĩ tới điều gì, nhất thời hết giận. Trong mắt hắn lại có tươi cười.
Mộ Dung Thư kinh ngạc, sắc mặt hắn sao lại thay đổi nhanh như thế? Vốn nàng cho là hắn lại sẽ tức giận rời đi, kết quả hắn lại không giận mà còn cười!
– Bổn vương thiếu chút nữa đã quên, Triệu Sơ tinh thông y thuật, lát nữa bổn vương sẽ cho người đi mời hắn đến bắt mạch cho ngươi.
Vũ Văn Mặc ôn nhu nói.
Mộ Dung Thư vẫn còn kinh ngạc, khẽ nhướng đuôi mày. Hôm nay hắn bị làm sao vậy? Thật là khó hiểu!
Đối mặt với nghi hoặc của Mộ Dung Thư, tâm tình Vũ Văn Mặc hiển nhiên thật tốt. Khi hắn đi qua người Mộ Dung Thư, nàng rõ ràng thấy khóe mắt hắn hơi nhướng lên, bên môi gợi ý cười.
Mộ Dung Thư tự nhận mình không phải kẻ ngốc, nhưng lúc này nàng nghĩ mãi cũng không hiểu, nàng nghi ngờ hành động né tránh vừa rồi của mình có buồn cười hay không.
Lúc nửa đêm, vương phủ vô cùng yên tĩnh. Mộ Dung Thư đã cho đám người Hồng Lăng lui xuống, một mình nàng ngồi trong phòng xem sách y, đồng thời chờ Triệu Sơ đến. Hơn nữa, nàng cần phải cẩn thận suy nghĩ, làm thế nào để lợi dụng chuyện của Thẩm trắc phi một cách có hiệu quả nhất! Sau khhi Vũ Văn Mặc rời đi, Vân Mai đã đem tin tức báo cho nàng biết, đã xác định là Tú Ngọc gây nên! Hơn nữa việc này tuyệt đối không thể kinh động nhiều người, lúc thời cơ thích hợp nói ra, mới có thể khiến Thẩm trắc phi trở tay không kịp, hơn nữa còn là một chiêu trúng đích.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
Mộ Dung Thư lập tức buông đồ trên tay xuống, đứng dậy mở cửa.
Vũ Văn Mặc và Triệu Sơ cùng đứng trước cửa.
– Vào đi.
Mộ Dung Thư nói khẽ.
Hai người đồng thời gật đầu.
Sau khi vào phòng, Vũ Văn Mặc nói với Triệu Sơ:
– Ngươi bắt mạch cho Vương phi đi.
Mộ Dung Thư đang ngồi một bên, nghe được lời của Vũ Văn Mặc bèn cười nói với người khoác trang phục màu trắng, hoa mỹ thong dong – Triệu Sơ:
– Làm phiền Ngũ công tử.
– Mấy hôm nay ngoài việc thích ngủ thì Vương phi còn có dấu hiệu khác thường nào không?
Triệu Sơ gật gật đầu, kính cẩn hỏi.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời:
– Không thấy thèm ăn nhưng lại rất thích ăn điểm tâm. Ngoài việc này ra, còn có quỳ thủy không bình thường, tháng này chưa đến.
Tháng trước quỳ thủy vừa qua khỏi, Vũ Văn Mặc liền tuyên bố với bên ngoài nàng có thai, mà tháng này đã trễ hơn mười ngày. Nàng vốn tưởng rằng là do nàng lo lắng nhiều việc nên làm cho quỳ thủy bị trễ.
Nàng nói bình thản, không có chút thẹn thùng. Đối với Mộ Dung Thư mà nói, thật ra cũng không có gì phải ngượng, dù sao thân phận của Triệu Sơ lúc này chính là đại phu, việc nàng cần làm là phối hợp. Huống hồ ở hiện đại bác sĩ nam ở khoa phụ sản rất nhiều.
Khóe môi Vũ Văn Mặc giật giật, ánh mắt cẩn thận đánh giá Mộ Dung Thư, xác định trên mặt Mộ Dung Thư không có vẻ ngượng ngùng, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu. Đây không phải là chuyện nữ tử cần giấu kín sao?
Triệu Sơ tuy rằng kiến thức uyên bác, hiểu biết về nữ tử cũng rất nhiều, nhưng hắn chưa từng thấy cô gái nào mang dángvẻ tự nhiên, thong dong như người trước mắt. Đối mặt loại chuyện xấu hổ này rất bình tĩnh vô tư. Hơn nữa, cô gái trước mắt khiến nhiều người kinh ngạc, e ngại. E rằng thế gian hiếm có nữ tử nào bì được.
Mộ Dung Thư nhìn thần sắc hai người, bỗng nhiên ý thức được đây là cổ đại, nữ tử ở trước mặt nam tử phần lớn là ngượng ngùng, rất nhiều nữ tử tuy bị bệnh phụ khoa cũng xấu hổ không thể mở miệng, sợ người bàn tán, làm cho bệnh tình ngày càng nặng thêm. Mà nàng không ngần ngại chút nào nói ra, cũng khó trách làm cho Vũ Văn Mặc và Triệu Sơ ngạc nhiên như thế.
Mộ Dung Thư vỗ trán xấu hổ nở nụ cười, cố gắng làm trên mặt xuất hiện hai vệt đỏ ửng, cúi thấp đầu hỏi:
– Có gì không ổn sao?
Triệu Sơ thu hồi vẻ kinh ngạc, nói với Mộ Dung Thư:
– Xin vương phi vươn tay, ta muốn bắt mạch.
Mộ Dung Thư gật đầu, đưa cánh tay trắng nõn ra. Triệu Sơ đặt tay lên mạch tượng, tập trung suy nghĩ.
Thần sắc hắn ngưng trọng (nặng nề, nghiêm túc) khiến cho lòng của nàng cũng trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc cũng khẩn trương không kém, nhận thấy ánh mắt nàng bèn gật đầu trấn an.
– Yên tâm, y thuật Triệu Sơ cao minh, cũng không thua Thái y trong cung đâu.
Nghe vậy, lo lắng trong lòng Mộ Dung Thư thoáng buông lỏng, không còn khẩn trương như vừa rồi.
Không lâu sau, Triệu Sơ thu tay, thần sắc thoáng ngưng trọng nhìn Mộ Dung Thư.
– Xin vương phi chuẩn bị tâm lý.
– Ngũ công tử cứ nói đừng ngại.
Nàng đã có chuẩn bị tâm lý. Mấy ngày nay xem sách y không phải vô ích, nàng biết độc dược mãn tính có đôi khi không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại làm cho người ta sống không bằng chết.
Ánh mắt Triệu Sơ phức tạp nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc, thấy Vũ Văn Mặc gật gật đầu. Sắc mặt Triệu Sơ có chút không đành lòng nói với Mộ Dung Thư:
– Đúng như vương phi đoán, đây là độc mãn tính. Mà vương phi cũng đã sử dụng hơn mười ngày. Độc mãn tính không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có khả năng sẽ khiến vương phi không thể mang thai.
– Cái gì?
Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc cùng hoảng hốt kêu lên.
– Xin vương gia và vương phi đừng quá khẩn trương. May mà vương phi phát hiện sớm, nhưng độc đã thấm vào người, điều trị ba năm thì vương phi có thể mang thai.
Triệu Sơ trầm giọng trả lời.
Thần sắc Vũ Văn Mặc trầm xuống, ba năm mới có thể mang thai? Như vậy, kế hoạch của hắn không thể thực hiện được.
Mộ Dung Thư dường như không bị đả kích quá nhiều. Tuy rằng ba năm sau mới có thể mang thai, nhưng nếu so với cả đời không thể có con thì tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên, lúc này Triệu Sơ và Vũ Văn Mặc có cùng nỗi lo, tuy rằng hiện tại Mộ Dung Thư chưa mang thai, nhưng căn cứ theo kế hoạch trước kia chỉ cần trong mấy ngày này nàng có thai thì được rồi. Kết quả không nghĩ rằng nàng bị người ta hạ độc.
– Còn nữa, mấy ngày này vạn lần không thể để người khác bắt mạch cho vương phi. Nếu không sẽ bị phát hiện vương phi vẫn chưa có thai.
– Không phải sau khi uống thuốc thì trong vòng mười ngày sẽ có mạch tượng như mang thai sao?
Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc cùng hỏi.
– Đã không còn mạch tượng mang thai. Mà với tình trạng hiện tại của vương phi, nếu như tiếp tục dùng thuốc, chỉ sợ cả đời vô sinh.
Triệu Sơ lắc đầu trầm giọng nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cũng biết phiền phức sắp đến. Người đứng sau lưng Thu Cúc nhất định sẽ tính được thời gian nàng sảy thai để đưa người đến bắt mạch! Tuy rằng nàng chưa mang thai nên không thể xảy thai, nhưng môt khi bị phát hiện nàng không mang thai, như vậy, kết quả của nàng cũng sẽ giống như những nữ tử khác trong phủ tướng quân.
Đôi đồng tử đen láy của Vũ Văn Mặc đột nhiên trầm xuống, nhíu mày nhìn về phía Mộ Dung Thư.
Ba người đồng thời trầm mặc. Bọn họ đều biết phiền toái lớn nhất đã đến gần!
Bởi sắc trời đã tối, Triệu Sơ không thể tiếp tục ở lại trong phòng Mộ Dung Thư, mà Vũ Văn Mặc và Triệu Sơ có vẻ như cũng có chút việc cần trao đổi, hai người bèn cùng rời đi. Chắc chắn đêm nay ba người bọn họ đều không cách nào đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Mộ Dung Thư không chợp mắt cả đêm, nàng tận dụng thời gian nghĩ cách thoát thân. Kẻ núp trong bóng tối quan sát nàng mấy ngày nay cũng rất yên tĩnh, hoặc là ở sau lưng âm thầm sử dụng ám chiêu với nàng, không thể tưởng tượng được người đó lại có tâm tư thâm trầm như vậy, có thể mua chuộc được người bên cạnh
– Vương phi, hôm nay người muốn ăn điểm tâm gì? Phòng bếp nhỏ làm mấy thứ cháo, bánh ngọt, còn có canh và bánh bao hấp.
Việc hầu hạ cơm nước cho nàng chủ yếu do hai người Thu Cúc và Hồng Lăng đảm nhận, nên hôm nay lúc Mộ Dung Thư đang rửa mặt chải đầu, Thu Cúc liền tới hỏi.
Đôi mắt Mộ Dung Thư chợt lóe lên, cười nói:
– Bảo Hồng Lăng đi lo liệu đi. Thu Cúc, ngươi ở lại hầu hạ bổn vương phi trang điểm.
Nghe vậy, Thu Cúc thoáng chần chừ, nhưng vẫn gật đầu đi đến trước mặt Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư nhìn qua gương đồng, tuy rằng không nhìn rõ biểu tình của Thu Cúc nhưng từ động tác, Mộ Dung Thu vẫn nhìn ra được vẻ chần chừ của nàng ta. Nhịn không được, trong lòng Mộ Dung Thư chợt lạnh.
– Hôm nay Vương phi muốn mặc trang phục màu gì?
Thu Cúc đi đến phía trước nàng hỏi.
Lúc Mộ Dung Thư đang muốn trả lời, chợt nghe bên ngoài Thanh Bình lớn tiếng nói:
– Vương phi, Thẩm trắc phi mời người đến Trúc viên ăn điểm tâm, nghe nói sáng sớm hôm nay Quý phi nương nương đã đến vương phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...