Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

“Vâng.” Hồng Lăng đi ra khỏi đình, gọi hạ nhân chuyên làm ở vườn liền phân phó lệnh của Mộ Dung Thư.

Trong đình ba vị phu nhân cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì.

Sau khi Hồng Lăng quay về nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong hai năm qua
đây là lần đầu thấy ba vị phu nhân ủ rũ, mà Vương phi lại có dáng vẻ
nhàn nhã ngắm cảnh! Suy nghĩ lại về đoạn đối thoại vừa rồi của Vương phi và các vị phu nhân, nàng thất kinh: thì ra Vương phi nói ra câu đầu
tiên, cục diện cuộc nói chuyện đã được xác định! Tư tưởng của các nàng
đều bị Vương phi dẫn dắt!

Phản ứng nhanh nhất chính là Đại phu
nhân, nàng cau mày nhìn về phía Mộ Dung Thư, giọng không tự chủ được hơi cao: “Vương phi không nghĩ đến vấn đề có con nối dõi sao? Hiện tại
Vương phi gả vào vương phủ đã được hai năm. Nhưng đến nay cũng không có
tin mừng gì.”

Hai vị phu nhân kia chợt tỉnh lại, Tam phu nhân lập tức tiếp lời nói: “Vương phi trong giọng nói vừa rồi là muốn đem đuổi
bọn tiện thiếp khỏi vương phủ sao?”

Tứ phu nhân không cam lòng
yếu thế, “Mấy người tiện thiếp mỗi thời mỗi khắc đều muốn hầu hạ Vương
gia thật tốt, tuy rằng vẫn không có mang thai, nhưng là tình hữu khả
nguyên*. Vương phi nói như vậy chẳng lẽ trách cứ Thẩm trắc phi độc chiếm sủng ái của Vương gia sao?”

* : ý chỉ về tình thì vẫn có thể tha thứ

Ba người đều chĩa mũi nhọn về phía Mộ Dung Thư. Đại phu nhân nhìn Hồng
Lăng, thấy đáy mắt nàng có một chút lo lắng, khóe môi âm thầm cười lạnh.


Mộ Dung Thư khẽ nhướng mày, nét tươi cười trên môi vẫn chưa biến mất, như
cũ vẫn nở ra, thong dong bình tĩnh khẽ mở môi đỏ mộng trả lời: “Ba vị
muội muội tựa hồ đã quên mất thân phận của mình. Hôm nay lời nói xúc
phạm, bản Vương phi tạm thời không tính toán so đo, nhưng bản Vương phi
không phải không xác định lần tới tâm tình có như hôm nay tốt như vậy.
Về phần Thẩm trắc phi độc chiếm sủng ái của Vương gia? Đoạn muội về sau
chớ có lặp lại, bằng không, bản Vương phi ngày nào đó lỡ miệng, nói với
Thẩm trắc phi, chỉ sợ muội không ổn đâu.”

Chậm rãi đứng dậy, lúc
chuẩn bị rời khỏi đình, lại xoay người đi tới trước mặt của ba người,
thân thể hơi nghiêng, đột nhiên, cười. “Mấy người các muội muội nhất
định phải tận tình giúp đỡ nhau, tận tâm tận lực hầu hạ Vương gia, sớm
ngày vì Vương gia mà khai chi tán diệp*. Bản Vương phi ở chỗ này tạ ơn
mấy người các muội muội trước.”

* : tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

Ba người nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư rời đi, tức giận đến mặt xanh mét.
Nhiều lời muốn nói lại bị nghẹn trong cổ họng, lúc muốn thốt cho thoải
mái, vài câu nói của Mộ Dung Thư liền khiến các nàng không dám lỗ mãng!
Đồng thời phản ứng của Mộ Dung Thư càng làm cho các nàng trở tay không
kịp! Trong lúc nhất thời, rơi vào hạ phong. Ba người hai mặt nhìn nhau,
âm thầm cắn răng.

“Vương phi chẳng lẽ bị té đến hỏng đầu óc? Thế
nào lại như thay đổi thành một người hoàn toàn khác?” Tứ phu nhân cắn

răng, căm hận nói.

“Trước kia đều là nàng ta bị chọc tức đến đấm
ngực dậm chân, khóc lóc om sòm mắng to, nhưng hôm nay lại bình tĩnh như
thế! Rất kỳ lạ.” Tam phu nhân chớp mắt hai cái, thanh âm khàn khàn nói.

Đại phu nhân vẻ mặt khẽ biến sắc, trong lòng âm thầm phòng bị, nhìn bóng lưng Hồng Lăng, con ngươi xanh biếc lóe lên ánh sáng



“Vương phi, bây giờ là quay về Mai viên sao?” Hồng Lăng nhẹ giọng hỏi.

Mộ Dung Thư khóe môi khẽ cong , gật đầu: “Quay về Mai viên. Bản Vương phi
có chút đói bụng. Bữa trưa để phòng bếp làm thêm đồ ăn. Hôm nay tâm tình của bản Vương phi rất tốt.”

“Vâng, Vương phi.” Hồng Lăng cao giọng thêm vài phần. Nhìn thấy vương phi không mất đi lý trí, nàng đương nhiên cũng vui vẻ.

Lúc quá ngọ, đến lúc dọn bữa, người của phòng bếp đến báo, thức ăn không
đủ, buổi trưa không thể cho thêm thức ăn. Hồng Lăng nén giận, Mai viên
rõ ràng là có phòng bếp nhỏ, từng tháng Vương phi đều cấp trên năm mươi
lạng bạc cho phòng bếp nhỏ để chi dụng, hôm nay Vương phi muốn ăn thêm,
nhưng lại không thể cho thêm?

Nhóm bà tử trong phòng bếp nhất
định thấy Vương phi không có nắm quyền, nổi lòng tham với năm mươi lượng bạc, muốn tính toán ăn tiền của Vương phi mà!


Để không ảnh hưởng đến tâm tình của Vương phi, trước tiên Hồng Lăng phân phó một nha hoàn
khác hầu hạ Vương phi, mà mình thì đích thân đi đến phòng bếp nhỏ.

Sau khi đến phòng bếp nhỏ, sắc mặt của Hồng Lăng càng kém, nhóm bà tử tụm
năm tụm ba nói chuyện phiếm, mà trong lồng, rõ ràng có gà và vịt. Trên
thớt còn có thịt heo, rau xanh cũng có tới bốn năm rổ, vậy làm sao không thể có thêm thức ăn? Máy ngay nay, do dưỡng thương nên mấy ngày nay
Vương phi dùng thức ăn như thế nào cũng không chú ý lắm, chỉ dùng thức
ăn nhẹ cho dễ tiêu, kết quả hiện tại tâm tình tốt, muốn ăn nhiều một
chút, nhưng những bà tử này lại không đem Vương phi để vào trong mắt!

“Không phải nói không có thức ăn thêm cho Vương phi sao? Vậy thế nào trong
phòng bếp lại nhiều đồ ăn như vậy? Chẳng lẽ các vị mụ mụ lừa gạt vương
phi?” Hồng Lăng cau mày trầm giọng chất vấn.

Mấy người bà tử nhìn về phía Hồng Lăng đang hưng sư vấn tội, trong mắt các bà dù Hồng Lăng
có bất kính, nhưng dù sao Hồng Lăng vẫn là đại nha hoàn của Mai viên, so với thân phận bọn họ dĩ nhiên cao hơn một bậc, nên tất cả đều đứng dậy
hành lễ với Hồng Lăng, chưởng quản phòng bếp nhỏ của Mai viên - Lưu mụ
vẻ mặt tươi cười giải thích với Hồng Lăng: “Những thức ăn và thịt này
đều là thức ăn của bốn năm ngày tới, nếu như hôm nay thêm thức ăn, như
vậy hai ngày nữa sẽ không có thức ăn. Sở dĩ trong khi đó cũng không ai
cấp thêm cho chúng ta. Xin Hồng Lăng cô nương giải thích rõ cho Vương
phi, không phải là không muốn cấp thêm, mà thực sự là cấp thêm không
được. Nếu như Vương phi thật sự muốn ăn thêm, ta có thể đến phòng bếp
nhờ Trương mụ.”

Thật ra trong vòng hai năm qua, Vương gia chưa
từng tới Mai viên, do vậy các bà cũng chưa từng được ban thưởng, so với
nhóm bà tử trong các viện khác, các bà cũng không có thu nhập gì đáng
nói, sau lại gian lận hàng tháng lấy năm mươi lượng bạc, giữ lại một nửa đó bên cạnh mình. Hiện tại bạc trong túi đã bỏ vô còn chưa nóng, không
có khả năng bắt các bà nhả ra.


“Đúng vậy, bên ngoài bây giờ giá
cả đồ ăn và thịt đều tăng gấp đôi, thật sự rất khó nấu thêm thức ăn.”
Mấy bà tử khác liền vội vàng gật đầu phụ họa nói.

Hồng Lăng mày
cau chặt hơn, mấy vị bà tử hùa nhau nói dối lừa gạt, nàng tuy là đại nha hoàn, nhưng cũng không quản được quá nhiều chuyện, nếu như đem chuyện
này làm lớn, sẽ đem phiền phức tới cho Vương phi, nhìn đi nhìn lại mấy
vị bà tử không biết sợ này, sau khi âm thầm cân nhắc, quyết định chuẩn
bị quay về bẩm báo cho Vương phi. “Đã như vậy, ta về trước bẩm báo với
Vương phi.” Để lại một câu, liền xoay người rời đi.

Mấy bà tử đưa mắt nhìn nhau, cũng không đem lời nói của Hồng Lăng coi ra gì. Nửa
tháng qua Vương phi rất an phận, chắc sợ không muốn chọc giận Vương gia. Hiện có chút việc nhỏ như vậy, Vương phi chắc cũng không muốn chuyện bé xé ra to!

Huống hồ quản sự hiện tại vẫn là Thẩm trắc phi! Mấy bà tử này có chỗ dựa nên không cần sợ.

Lúc này Mộ Dung Thư đang ở trong phòng chuẩn bị dùng cơm trưa, nhưng đợi
khi hạ nhân mang thức ăn dâng lên, nàng cau mày, không phải đã phân phó
Hồng Lăng gọi thêm vài món sao? Vết thương trên đầu đã khỏi rồi, những
thức ăn chay này ăn hoài cũng có chút nhàm chán, nghĩ là sẽ được ăn
những món khác, thế tại sao vẫn dọn những thức ăn này?

“Chỉ có những thức ăn này sao?” Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn về phía của nha hoàn đang mang thức ăn lên hỏi.

Nha hoàn kia lập tức nói: “Đúng vậy, Vương phi.”

Mộ Dung Thư hai tròng mắt khép hờ, lúc đang muốn hỏi kỹ, Hồng Lăng cúi thấp đầu đi đến.

“Vương phi, bữa trưa không có thêm thức ăn.” Hồng Lăng cúi đầu trầm giọng nói.

“A?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận