Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

– Gia nghiệp Lưu gia bất quá là mấy chục năm, không ngờ khẩu khí cũng lớn như thế.

Giọng nói rất quen thuộc, Mộ Dung Thư khẽ cau mày, bước chân khựng lại một chút, không ngờ hắn sẽ đến! Mấy ngày nay nàng không hề che giấu hành tung, chỉ là có vấn đề thì nên đối mặt, dù sao trốn tránh cũng không phải biện pháp. Ngày sau nàng cũng không muốn trải qua cuộc sống bấp bênh. Nhưng thật không ngờ, người này, hắn sẽ đến.

– Phu nhân…

Hồng Lăng nhìn thấy người vừa đến, lo lắng nhìn về phía Mộ Dung Thư. Mấy ngày nay luôn luôn yên bình, nàng căn bản không nghĩ tới sẽ có người tìm đến, hơn nữa còn đột ngột như thế, hoàn toàn ra ngoài dự liệu của họ. Hiển nhiên, vương phi rất ngoài ý muốn, bây giờ nên làm gì?

Trước cửa, đám người Lưu gia, Trương Anh lẫn Trương Tuyền hiển nhiên không biết kẻ bỗng nhiên xuất hiện là ai. Thế nhưng, Trương Tuyền khá kinh ngạc khi thấy nam tử này, người này biết bay! Nếu không sao tốc độ lại nhanh như thế.

Nam nhân đột nhiên nhảy ra này có một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, con ngươi đen như mực, khoác trường bào màu trắng, tao nhã đứng đó, khiến lòng người chấn động, như tuyết đầu mùa trên núi cao, tao nhã xuất trần. Những lời này trầm tĩnh từ trong miệng hắn thốt ra, mang theo vài phần lãnh ý. Ai có thể nghĩ tới, một người ôn hòa như vậy còn có một mặt như thế. Những đường nét tuấn mỹ trên gương mặt hắn, khóe miệng còn khẽ cong lên chút ý cười đẹp đẽ tuyệt luân, nhưng, trong giọng nói ngầm chứa đựng hơi thở lạnh như băng, khiến người khác nhất thời không cách nào phản ứng kịp, cũng phân không rõ, câu nói kia có phải do hắn thốt ra hay không.

Lưu Kiện ngu ngơ nửa khắc, mở to hai mắt, giận dữ trừng người mới đến. Hắn ở đây chửi một phụ nhân xấu xí, có liên quan gì đến tên này chứ? Thế nhưng, hắn chỉ nhất thời tức giận, gã đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này mặc dù chỉ nói mấy câu đơn giản, khuôn mặt tao nhã nhưng trên người kẻ nọ toát lên sự tôn quý hoàn toàn áp chế hắn. Hắn tung hoành ngang ngược ở trấn Thượng Chí đã nhiều năm, vẻ ngoài của hắn cũng coi như khá anh tuấn, được không ít nữ tử ái mộ theo đuổi, nhưng khi so sánh với gã trước mắt này, ai là phân ngựa trên đất, ai là áng mây xuất trần trên bầu trời vừa thấy đã biết, còn phân ra rõ ràng là đằng khác. Có điều, chỉ chớp mắt, Lưu Kiện đã nhìn thấy nữ nhân của mình, Nhã di nương, ánh mắt si ngốc nhìn nam nhân kia, trong mắt rõ ràng có thể thấy được ánh nhìn nóng bỏng, dáng vẻ kia không khác gì các kỹ nữ trong thanh lâu kỹ viện nhìn thấy nam nhân quyền cao chức trọng vậy. Nữ nhân của mình trước mặt mình lại tỏ ra ái mộ đối với nam nhân khác, quả thực là vũ nhục, Lưu Kiện giận dữ, mắng:

– Ngươi là ai? Chuyện của ta khi nào đến phiên ngươi tới quản?

Lưu lão gia dù sao cũng đã lăn lộn nhiều năm, ánh mắt không tới nỗi tệ, bằng không cũng sẽ không thể ngay từ đầu đã đoán được hành động của Trương Anh hôm nay là do người khác ở sau lưng chỉ đạo, hiện tại nhìn thấy nam nhân mới xuất hiện này, thấy cách nói năng và trang phục của hắn thì biết người này tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường! Có lẽ là đại nhân vật bọn họ không chọc nổi. Lập tức, Lưu lão gia cẩn thận thêm mấy phần, ông ta túm chặt Lưu Kiện, khuôn mặt giận dữ, quát:

– Kiện Nhi, không thể càn rỡ như thế! Nếu đụng phải quý nhân, hậu quả không phải ta và ngươi có thể chịu đựng được.

Trương Anh và Trương Tuyền hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Kẻ bỗng nhiên xuất hiện này là ai? Hình như là ra mặt vì bọn họ. Chính là, bọn họ cũng không biết người này.

Đang lúc hai người có điều nghi hoặc, bên kia Lưu phu nhân đã bước tới, thế nhưng nửa khom gối, nói với Trương Anh:

– Con dâu, là Lưu gia chúng ta thực xin lỗi con, là Kiện Nhi thực xin lỗi con. Nhưng dù sao con cũng là con dâu của Lưu gia, Vân nhi là con gái của con, nếu lúc này con dùng loại thủ đoạn này đối phó Lưu gia chúng ta, như vậy, Lưu gia sẽ vì thế mà phá sản. Đến lúc đó người của Lưu gia không có chỗ ở cố định, vào ở khu dân nghèo, đây là điều con hy vọng sao? Mẫu thân biết, con có tấm lòng thiện lương, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện thế này, đúng không?

Lưu phu nhân là người có thủ đoạn, lúc này cũng biết cứng rắn vô dụng, bèn lấy tình cảm để lay động, lấy lý lẽ nói rõ. Huống hồ bà vô cùng hiểu Trương Anh, biết Trương Anh không phải kẻ cứng lòng.

Lúc này tình huống khá hỗn loạn. Trương Anh tuy rằng không phải người tâm địa cứng rắn, nhưng tình huống đột ngột này vừa vặn khiến nàng không nghe thấy mấy lời vừa rồi của Lưu phu nhân. Dù sao, lực chú ý của Trương Anh và Trương Tuyền đều đặt trên người nam tử mới xuất hiện.


Lưu Kiện bị Lưu lão gia quát lớn, nhất thời không còn mặt mũi, trong lòng càng căm giận bất bình. Cục diện ngày hôm nay đều do người đàn bà xấu xí kia tạo thành! Ánh mắt của hắn tàn nhẫn nhìn về phía Mộ Dung Thư đang bước về phía này, nhịn không được lại mắng:

– Xấu phụ, ngươi sẽ vì hành vi của mình mà trả giá thật nhiều!

Nhã di nương còn đang si ngốc nhìn nam tử áo trắng. Ả chưa từng gặp nam tử nào tuấn mỹ như thế, đời này nếu nàng có thể hầu hạ nam nhân như vậy thì cho dù chết cũng cam nguyện.

Lưu lão gia nhíu mày nhìn nam tử nọ, trong lòng không yên đoán thân phận của hắn.

Nam tử tự tại xuất trần, trên cao đưa mắt nhìn xuống mọi người. Theo lời hắn nói, gia nghiệp Lưu gia bất quá mấy chục năm cũng dám càn rỡ như thế, nếu không có hậu thuẫn cường đại và gia tộc, sao hắn dám thốt ra lời như vậy?

Chính là bởi vì không biết thân phận của hắn mới cảm thấy lời này có chút càn rỡ, nhưng lại cảm thấy hắn tuyệt đối có tư cách nói ra! Thật sự rất mâu thuẫn.

– Câm miệng, Lưu Kiện! Nếu ngươi lại nhục mạ phu nhân, số tơ tằm này một mẩu ta cũng sẽ không bán cho Lưu gia các ngươi.

Trương Anh vừa nghe thấy Lưu Kiện lại nhục mạ Mộ Dung Thư liền lập tức lên tiếng ngăn cản.

Lời này vừa nói ra, Lưu Kiện quả nhiên ngậm miệng lại.

Mà lúc này, Mộ Dung Thư và Hồng Lăng đã đi tới trước cửa.

Hồng Lăng nhìn nam tử, lập tức phúc thân thi lễ:

– Nô tì bái kiến Ngũ thiếu gia.

Đúng vậy, người đến chính là Triệu Sơ. Hai người thật sự không nghĩ ra vì sao Triệu Sơ lại xuất hiện, dù sao nơi này là trấn Thượng Chí, cách Bình Thành khá xa. Bất kể thế nào, Triệu Sơ có ân với nàng, nếu không nhờ Triệu Sơ, bây giờ nàng còn phải mang theo vết bỏng xấu xí mà gặp người, khuôn mặt đó có thể khiến người khác hoảng sợ.

Mộ Dung Thư cười nhạt nhìn về phía Triệu Sơ. Tuy rằng nàng không biết mục đích hắn tới đây, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, hay là bởi vì nguyên nhân khác nàng cũng không muốn nghĩ nhiều. Thế nhưng, cuối cùng nàng vẫn có chút ngoài ý muốn, dù sao cách “ra mắt” này của Triệu Sơ cũng khá đặc biệt, nhẹ giọng nói:

– Tạ Ngũ thiếu gia ra mặt giúp đỡ.


Triệu Sơ nhìn khuôn mặt bị rỗ của Mộ Dung Thư, khoé mắt đuôi mày quyến rũ, nụ cười tuyệt đẹp hơi khựng lại trên khóe miệng kia, đôi mắt cũng loé lên, cười nói:

– Phu nhân không cần đa tạ.

– Ngũ thiếu gia vừa tới đã thấy được vừa ra trò hay, e rằng sẽ làm bẩn tai mắt Ngũ thiếu gia. Hồng Lăng, mời Ngũ thiếu gia vào nhà chờ một chút.

Mộ Dung Thư nghiêng đầu bảo Hồng Lăng. Chút chuyện nhỏ trước mắt này bản thân nàng có thể giải quyết, không cần phiền đến Triệu Sơ. Huống hồ, Triệu Sơ đường xa mà đến, không có đạo lý để hắn giúp dọn đống lộn xộn này. Tương tự như vậy, có lý nào nàng lại bỏ dở việc đang làm nửa chừng chứ. Lưu gia, Lưu Kiện, sẽ vì sự lỗ mãng của họ mà trả giá đắt.

Con ngươi đen của Triệu Sơ chớp động, nghe Mộ Dung Thư nói xong, gật đầu mỉm cười:

– Được.

Dù sao đối phó với kẻ làm nhục mình thì bản thân tự ra tay trút giận sẽ thoải mái hơn. Hắn hiểu Mộ Dung Thư, từ lúc Lưu Kiện mở miệng, nàng không nói không rằng nhưng đã nghĩ xong cách giải quyết. Hơn nữa kế sách này tuyệt đối sẽ khiến Lưu gia, Lưu Kiện đẹp mặt. Vậy thì hắn sẽ ở trong phòng dùng trà, xem kịch thôi.

Hồng Lăng lập tức xoay người đưa tay hướng về phía trong phòng nói:

– Mời Ngũ thiếu gia theo nô tì vào trong.

Triệu Sơ gật đầu, lúc đi qua bên người Lưu lão gia và Lưu Kiện, bước chân hơi dừng lại, nhìn hai người, trên mặt vẫn mang theo tươi cười, nhưng đáy mắt lại cuồn cuộn ánh sáng lạnh lẽo:

– Lưu lão gia, Lưu thiếu gia…

Hắn chỉ dùng giọng nói trầm thấp gọi họ. Lưu lão gia và Lưu Kiện đều không tự chủ nhìn về phía hắn, vốn cho là hắn sẽ nói tiếp, thế nhưng Triệu Sơ lại dời mắt, đi theo Hồng Lăng vào phòng.

Lưu lão gia không biết vì sao, bỗng nhiên cảm giác được lòng bàn chân sinh ra một dòng khí lạnh, nam nhân này đến tột cùng là ai? Ngũ thiếu gia? Chẳng lẽ là thiếu gia của một đại gia tộc?

Nhã di nương nhìn bóng lưng Triệu Sơ si mê không thôi, ánh mắt không cố kỵ gì, trong lúc nhất thời nàng hoàn toàn đã quên bên người còn có Lưu Kiện, phu quân của nàng.


Thẳng đến ánh mắt mọi người cũng khinh thường, chán ghét, tức giận nhìn mình, nàng mới lưu luyến rời mắt, trong lòng vẫn còn luyến tiếc. Nếu nàng không gả cho Lưu Kiện thì tốt rồi, nam tử vừa rồi kia thân phận nhất định là bất phàm. Khi nghĩ như vậy, nàng cũng có chút ghen tị nhìn về phía Mộ Dung Thư, đến tột cùng phụ nhân xấu xí này có thân phận như thế nào mà lại quen biết nam tử tôn quý xuất chúng như thế?

– Giữa ban ngày ban mặt, Lưu thiếu phu nhân thật đúng là không biết liêm sỉ, thản nhiên công khai phóng đãng câu dẫn nam tử khác, hơn nữa còn trong tình huống phu quân của ngươi đang có mặt ngay tại đây! Lưu thiếu gia và Lưu thiếu phu nhân quả thật là cá mè một lứa.

Trương Tuyền chán ghét nhìn Nhã di nương, châm chọc nói.

Lời này vừa vặn đâm trúng nỗi đau của Lưu Kiện. Lúc nãy hắn đã cảm thấy không còn mặt mũi, hiện thời bị người ta nói ra, hắn giận dữ, quay đầu quăng cho Nhã di nương một bạt tai, mắng to:

– Tiện phụ! Hôm nay quay về ta sẽ bỏ ngươi.

– Phu quân, là Trương Tuyền vu oan ta. Hắn chính là nhìn phu quân yêu thương Tiểu Nhã, mới bất bình thay Trương Anh.

Nhã di nương mới vừa rồi bị một cước không nhẹ, giờ lại bị Lưu Kiện tát một cái, bước chân bất ổn, ngã quỳ trên mặt đất, nhưng nàng vừa nghe rõ lời Lưu Kiện thì lập tức cố nhịn đau, mở miệng giải thích.

Lưu Kiện hừ lạnh một tiếng, ác độc quay đầu nhìn về phía Trương Tuyền.

– Kiện Nhi, đừng để mất mặt xấu hổ thêm nữa. Ngày hôm nay là muốn tới bồi tội với con dâu, việc chủ yếu là muốn làm cho con dâu cùng chúng ta quay về Lưu gia.

Lưu lão gia ngăn Lưu Kiện lại, nói.

Tuy rằng Lưu Kiện không phải người tốt, nhưng đối với Lưu lão gia là nói gì nghe nấy. Lưu lão gia mới mở miệng, hắn liền im lặng, sau đó nhìn về phía Trương Anh, thái độ chuyển biến vô cùng mau lẹ, ôn nhu nói:

– Anh nhi, thật là vi phu sai lầm rồi, nàng đừng giận ta, cũng đừng nói những lời lung tung này nữa. Hiện thời Vân nhi đang ở trong nhà đợi nàng trở về đấy. Lưu gia, vi phu, Vân nhi đều không thể không có nàng. Đã nhiều ngày, vi phu hối hận những sai lầm trước kia, biết là trước kia vi phu quá mức khốn kiếp. Giờ vi phu hối hận rồi, sau này sẽ không tin lời bất luận kẻ nào vu oan Anh nhi nữa, tương lai nhất định sẽ đối với nàng thật tốt.

Những lời này, Lưu Kiện nói hết sức thuận miệng, lúc hai người vừa tân hôn hắn ngày ngày đều nói những lời hoa ngôn xảo ngữ kia, gạt được sự tín nhiệm của Trương Anh.

Trong mắt Trương Anh như có lệ, bị mấy lời của Lưu Kiện làm rung động. Không thể không nói Lưu Kiện quả thật hiểu rõ nàng, biết sự quyến luyến và bận tâm của nàng. Nữ nhân một khi xuất giá là bắt đầu theo chồng, huống chi ở Lưu gia còn có Vân nhi, con gái ruột của nàng. Trương Anh cắn chặt răng, bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện mấy ngày nay, cả sự vô tình của Lưu Kiện, lại thêm sự thờ ơ như người ngoài cuộc của Lưu lão gia và Lưu phu nhân, trong lòng nàng hoàn toàn lạnh lẽo. Chỉ là, tương lai nàng muốn tái giá cũng không dễ, có lẽ lúc tuổi già sẽ cô đơn cả đời. Nàng do dự.

– Tỷ, không phải là tỷ còn tin tưởng hắn chứ? Tỷ nên biết ngày hôm nay hắn bất quá là muốn dụ dỗ tỷ quay về. Không được bao lâu tỷ sẽ lại giẫm lên vết xe đổ!

Trương Tuyền vừa thấy được sự dao động của Trương Anh, lập tức mở miệng nói.

Thân hình Trương Anh run lên, bên khoé môi cắn chặt hiện lên một nụ cười khổ. Đệ đệ nói rất đúng. Nàng biết rõ Lưu Kiện là hạng người gì, còn muốn bị lời nói của hắn thuyết phục. Huống hồ, nàng cũng không có quyền xử trí số tơ tằm đó. Lập tức, nàng cắn răng ngẩng đầu nhìn thẳng Lưu Kiện:

– Nếu các ngươi muốn đến mua tơ tằm thì ta vô cùng hoan nghênh, nhưng nếu là đến nói những lời nhảm nhí này, xin thứ cho ta không có thời gian chiêu đãi các ngươi. Số tơ tằm này dựa theo tám lần giá là hai triệu bốn trăm ngàn lượng. Nếu các ngươi mua thì hiện tại mau quyết định, nếu không chúng ta sẽ bán cho người khác, dù sao Thiên Tàm Ti và loại tằm này chỉ trấn Thượng Chí mới có, mà hiện thời với thời tiết này, các ngươi muốn tạo ra tơ tằm e là phải đợi thêm mấy tháng nữa.


– Con dâu, giờ sao con có thể trở nên máu lạnh vô tình như thế? Hơn hai trăm vạn dù sao cũng là hơn phân nửa gia sản Lưu gia đó!

Lưu phu nhân nhịn không được thân hình run run. Nãy giờ bọn họ nói nhiều lời như thế mà nửa câu Trương Anh cũng không thèm đả động. Tuy rằng việc thu mua và bán lại tơ tằm rất dễ kiếm tiền, nhưng Lưu gia bọn họ cũng chỉ mới kinh doanh khấm khá vài năm nay. Số ngân lượng đó tương đương với hơn phân nửa gia sản của Lưu gia.

Nghe vậy, Trương Tuyền cười lạnh:

– Những lời này vào trong miệng các ngươi nghe sao lại buồn cười như thế? Tỷ tỷ máu lạnh? Như vậy các ngươi chính là những kẻ khốn kiếp giết người không thấy máu! Chiếm đoạt tài sản Trương gia ta không nói, hiện thời cùng lắm chỉ là cho các ngươi bỏ ra Lưu gia một nửa gia sản cớ gì nói tới máu lạnh ? Đây bất quá chính là cái giá các ngươi phải trả thôi!

Lời này vừa nói ra, môi Lưu phu nhân ông ông, không biết nên nói cái gì để phản bác.

Mà lúc này, tầm mắt Lưu lão gia lại liếc về phía Mộ Dung Thư, người đang an nhàn hờ hững nhìn bịn họ. Nữ tử này tuy rằng xấu xí nhưng trên người lại có sự cao quý tựa như nam tử vừa rồi. Hắn biết, Trương Anh thân không một xu, cũng không có đủ tâm tư tiến hành kế hoạch này không một sơ hở như vậy, chỉ đợi bọn họ tự nhảy vào hố.

Trong lúc nhất thời Lưu Kiện cũng không biết nên nói gì. Trước kia những lời này rất có tác dụng với Trương Anh, nàng nhất định sẽ cảm động yêu thương nhung nhớ, hắn cũng đã đem Vân nhi ra để thuyết phục nàng nhưng nàng bây giờ lại không bị mảy may tác động.

Không, kỳ thực Trương Anh đã động lòng, nhưng đáng chết là Trương Tuyền ở một bên làm khó dễ, khiến Trương Anh không có cách nào gật đầu đồng ý.

– Nói đi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Vì sao lại đối phó với Lưu gia chúng ta?

Lưu lão gia nhìn thẳng Mộ Dung Thư, lạnh giọng hỏi.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhíu mày, tươi cười trên khuôn mặt bị rỗ của nàng trở nên có chút dữ tợn. Nàng cười nói:

– Lưu lão gia dường như là hỏi sai người rồi. Những chuyện này nào có liên quan gì đến ta?

Quan sát vở kịch nãy giờ, nàng càng xem thường Lưu gia, quả thật là lòng muông dạ thú! Thật khiến người khác ghê tởm.

Lưu Kiện nhịn không được lại mắng một câu:

– Người đàn bà xấu xí kia, nếu quả thật là ngươi ở sau lưng đối phó Lưu gia chúng ta, ngươi tuyệt đối sẽ không có được ngày lành!

Trong phòng, từ cửa sổ Triệu Sơ nhìn thấy cảnh này, đôi mắt tuyệt diễm tao nhã trong nháy mắt cụp xuống, giọng mềm mại như tuyết nói:

– Nói với đám thương nhân buôn bán tơ tằm, không được phép làm ăn với Lưu gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui