Chính Phi Của Độc Vương

Editor: thuyvu115257

Tay Hầu Ý kìm lòng không được xoa nhẹ những sợi tóc trên trán Tiêu
Khuynh Thành, khẽ nâng gương mặt nàng lên, vuốt ve da thịt trắng noãn
kia, say mê ngắm nhìn dung nhan của nàng, thật là một nữ tử động lòng
người.

Tiêu Khuynh Thành chậm rãi rủ mắt xuống, bỗng dưng đứng dậy, vô cùng mất tự nhiên nói: "Nếu hắn không thích, Bản Quận chúa cũng không bắt buộc.
Lại nói, ta không muốn học đàn nữa, có thể trực tiếp học thổi sáo
không?"

Hạ Hầu Ý cũng hơi xấu hổ, nghiêng đầu, nhìn sen trắng trong hồ, "Nếu
nàng không thích, có thể không học. Học được thổi sáo cũng tốt, đơn giản hơn so với đàn."

"Vậy thì học cái đó đi. Ngươi chỉ ta thổi, ta làm sao cũng phải học được nó, nếu không sẽ lãng phí tâm ý của ngươi." Tiêu Khuynh Thành chưa từng có cảm giác như vậy.

Cảm giác mặt đỏ tim đập, nếu là thiếu nữ tuổi thanh xuân thì không tránh được việc trái tim đập rộn ràng. diến đ@n lê qu% đ.ôn

Hạ Hầu Ý nhập từng cử chỉ động tác của Tiêu Khuynh Thành vào trong mắt
của mình, hóa ra nàng không hề chán ghét mình, thậm chí không xa lánh
mình, nếu không trong giây lát đó, nàng đã đẩy hắn ra.

Xem ra kế hoạch của hắn chắc chắn sẽ thành công, từng bước một, cuối
cùng có một ngày, ôm được mỹ nhân về. diễn*đàn&lê*quý^đôn

"Không sao, chỉ cần Khuynh Thành thích là được. Thời gian không còn sớm, ở lại dùng cơm trưa luôn đi. Nếm thử thức ăn của phòng bếp vương phủ
ta, thế nào?" Không biết vì sao, hắn muốn nàng giữ lại, như vậy sẽ nhìn
nàng được thuận tiện hơn.

Tiêu Khuynh Thành cũng không biết mình làm sao vậy, lại không từ chối,
đồng ý ở lại. Nhớ tới sự việc lần trước hắn phát bệnh, quan tâm hỏi một
câu: "Thân thể của ngươi có sao không? Đợi lát nữa sẽ không phát bệnh
lại chứ?"

"Không sao, lần đó là do tâm trạng không ổn định, cho nên mới như thế.
Để nàng chê cười rồi." Nghĩ đến sự việc lần trước, khóe miệng của hắn
khẽ giương lên, cái loại cảm giác đó thật tuyệt làm sao.

Tiêu Khuynh Thành nhìn khóe miệng Hạ Hầu Ý vui vẻ, cất giọng nói, "Vừa

nãy còn thấy quen, một lát lại thấy lạ rồi, xem ra Dục vương không chỉ
có bệnh trong người, mà đến đầu óc cũng có bệnh..."

"Thật sao? Vậy Bổn vương phải tìm ngự y tới xem mới được." Hạ Hầu Ý chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười trêu ghẹo.

Tiêu Khuynh Thành đồng ý gật đầu, "Có quen không?"

Hạ Hầu Ý hơi sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng, lắc tay, "Không có, chẳng lẽ nàng muốn giới thiệu cho ta sao?"

"Đúng rồi, ngươi muốn không?" Tiêu Khuynh Thành trêu ghẹo khẽ nhướn mày, cười có chút gian ác.

Hạ Hầu Ý lắc tay cười nhạt, "Dáng vẻ Quận chúa tươi cười đã khiến cho
Bổn vương dừng bước lại, mặc dù thân thể Bổn vương nhiều bệnh, nhưng vẫn không muốn chết sớm như vậy, cho nên không phiền Quận chúa rồi. Bây giờ còn sớm, chúng ta bắt đầu học thổi sáo thôi?"

"Được"

Hạ Hầu Ý kêu A Thiết mang sáo ngọc đến, cẩn thận dạy nàng từng bước sơ
cấp, cực kỳ tỉ mỉ. Có lẽ là vì nguyên nhân sự việc lần trước, cho nên
mới vui vẻ như thế.

Học sáo khó hơn so với đàn, đàn bậy còn có thể phát ra âm thanh, nhưng
sáo nếu không nắm rõ, cho dù thổi liên tục cũng không có bất cứ âm thanh gì. Việc này thật sự làm cho Tiêu Khuynh Thành luôn luôn tự tin bị thất bại rồi.

Học được một canh giờ, nàng đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, bực bội đặt
sáo xuống, "Rốt cuộc là sư phụ của ta không giỏi, hay tại ta quá ngốc,
làm sao cũng học không được!"

"Không phải nàng quá ngốc, mà là nàng không có dụng tâm. Hôm nay tới đây thôi, sắp đến giờ ăn trưa rồi." Hạ Hầu Ý vỗ xe lăn, lui ra phía sau một bước, nhưng không ngờ mắc kẹt ở chỗ rẽ.

Hắn bối rối xoay rồi lại xoay, nhưng thế nào cũng không thoát ra. Tiêu
Khuynh Thành đứng ở chỗ cũ che mặt cười nhẹ, "Ha ha, thật là ngốc mà
..." Vừa nói vừa đi thẳng đến phía sau của hắn, đẩy xe lăn giúp hắn.

Hạ Hầu Ý không tức giận, ngược lại còn nói đùa, "Không có A Thiết ở đây, thân thể này xem như thật vô dụng."

"Nếu gả A Doanh cho A Thiết, sau này lúc hắn không có ở đây, nàng ấy có
thể thay hắn chăm sóc ngươi, đây chẳng phải là chuyện vẹn cả đôi dường?" Tiêu Khuynh Thành không lúc nào là không nhớ đến chuyện này.


Hạ Hầu Ý quay đầu nhìn nàng, "Bổn vương từ đầu đến cuối cũng không có
phản đối, chẳng qua việc này phải xem tình hình, nàng hẳn là hiểu được."

"Hiểu hiểu, chỉ có điều nếu ngươi dùng thêm chút sức, vậy một điểm vấn
đề cũng không có!" Tiêu Khuynh Thành nghiêng đầu, nhìn hắn.

Hạ Hầu Ý không nói, chỉ kinh ngạc nhìn nàng, trong nháy mắt như bị hút
vào đôi mắt của nàng, rất động lòng người, giống như đi đến một nơi non
xanh nước biếc, khiến cho không người nào có thể tự kềm chế bản thân.

Tiêu Khuynh Thành cảm giác được ánh mắt của hắn, lập tức nghiêng đầu,
đẩy xe lăn đi ra khỏi đình nhỏ, đồng thời nói: "Thật không ngờ, quý phủ
của ngươi trên dưới không có mấy người, vô cùng yên tĩnh."

"Ta thích yên tĩnh."

"Tìm ra rồi."

Đến phòng khách dùng bữa, rốt cuộc Tiêu Khuynh Thành cũng thấy được trừ A Thiết với tỳ nữ gia đinh ra, còn có một phòng bếp, một phòng khách
chuyên để dùng bữa.

Nhìn thấy ba món ăn và một chén canh trên bàn, nàng thoáng giật mình,
"Vương gia, ngươi không khỏi quá tiết kiệm rồi? Hay là phụ hoàng không
phát đủ bổng lộc hàng năm cho ngươi?!" Một con cá, một chén thức ăn
chay, một chén đậu hủ, một tô canh, sau đó không có gì nữa.

Nô tỳ bên cạnh Hạ Hầu Ý thay hắn gấp thức ăn, tiếp theo lúc chuẩn bị
chia thức ăn cho Tiêu Khuynh Thành, Bạch Hi cười từ chối, nàng đích thân ra tay. Có người vừa nhàn nhã ăn cơm, vừa nói: "Vương phủ này ít người, chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, làm sao ăn hết."

Tiêu Khuynh Thành chỉ có thể á khẩu không trả lời được, sức ăn của nàng
không nhỏ, chỉ có thể dồn sức ăn cơm, Hạ Hầu Ý nhìn thấy, lại còn tự
mình gấp thức ăn cho nàng, "Nữ hài tử nên ăn nhiều đậu hủ một chút, như
vậy mới đẹp da."

Nhắc đến đây, hai người không tự chủ được nghĩ đến hình ảnh vừa rồi bên
trong đình nhỏ, cái loại cảm giác đặc biệt đó. Tiêu Khuynh Thành lập tức để đậu hủ về lại vị trí ban đầu, "Ta không thích đậu hủ, ngươi ăn đi.

Được rồi, ta đã ăn xong, phải về xử lý chuyện của ta."

"Nhưng mà

có việc khiến cho nàng buồn phiền?” Hạ Hầu Ý vốn định khoanh tay đứng
nhìn, thế nhưng khi thấy tiểu mỹ nhân trước mặt đau đầu như vậy, tâm lại không đành lòng.

Bỗng dưng Tiêu Khuynh Thành đứng lại, hai mắt trừng lớn, nhìn nam tử
trước mặt, hắn quả nhiên cái gì cũng biết, đứng nhìn vương phủ này lạnh
lẽo, ai biết bên trong ẩn giấu bao nhiêu ám vệ.

“Nếu Khuynh Thành không ghét bỏ, ta có thể giải ưu giúp nàng.” Có người nhàn nhã thanh đạm ăn cá, thoải mái nói.

Bước chân Tiêu Khuynh Thành dừng lại, “Ngươi thật sự có thể giúp ta? Ngươi dám nhảy vào vũng nước đục đó?”

“Ta chẳng qua làm quân sư cho Khuynh Thành mà thôi, người tranh vào vũng nước đục là Khuynh Thành, không phải Hạ Hầu Ý ta.” Nhìn bề ngoài Hạ Hầu Ý thật sự có lòng tốt, nhưng thực ra tâm tuyệt đối không thiện lương
chút nào.

“Cắt…”

“Xem ra Khuynh Thành không bằng lòng?”

“Bằng lòng, như vậy ngươi giúp ta nghĩ biện pháp đi.”

“Bổn vương sớm đã chuẩn bị kế hoạch tốt cho Khuynh Thành, chẳng qua nàng phải lấy đồ gì đó để đổi. Nếu không nàng tặng thu nhập tháng này cho
Bổn vương sửa chửa vương phủ, thế nào?” Hạ Hầu Ý nhìn như vô hại, nhưng
lại làm cho người ta bị thuyết phục.

Tiêu Khuynh Thành nghe xong, tâm tư hoàn toàn rơi vào thế phòng bị, thật đau lòng! Chỉ có điều nhớ lại đêm đó Dạ Sát đưa cho mình một tòa Kim
Sơn, liền cảm giác tổn thất một thoáng không đáng là gì, thoáng suy tư,
“Được rồi.”

“Cái kế hoạch này tuyệt đối có thể giúp Khuynh Thành.”

“Hy vọng là vậy, nếu không giúp được, bản Quận chúa muốn ngươi trả tiền
lại!” Được rồi, cầm nhiều tiền như vậy để mua một kế hoạch tốt mà tính,
rõ là lỗ vốn, nhưng nàng cũng muốn động đến một chút trợ giúp nào của
Hoàng đế.

Hạ Hầu Ý gật đầu, “Tuyệt đối không ít hơn một phần!”

“Đi.”

“Tìm một nơi nói chuyện.”


Tiêu Khuynh Thành lập tức đến trước mặt Hạ Hầu Ý, hắn nói nhỏ vài câu,
nàng nghe xong nhíu mày, suy nghĩ thật lâu, dường như cảm thấy có thể
thực hiện được. Thế nhưng không thể gọi là kế hoạch tốt, lại còn lấy rất nhiều tiền của nàng!

“Có thể tạm chấp nhận, chờ sau khi ta áp dụng, nhìn lại tình hình rồi
quyết định!” Thật nhìn không ra, thường ngày ôn nhuận như ngọc, nhưng
khi đụng phải loại tình huống này, lại keo kiệt như vậy, suy nghĩ này
không khỏi quá cao siêu rồi.

“Được… Bổn vương cũng không gấp.”

Tiêu Khuynh Thành căm giận nhìn hắn, luôn đau lòng vì khoản tiền đó.
Tháng này đã trôi qua được một nửa, thu nhập vô cùng vừa ý, đến cuối
tháng, không biết được bao nhiêu cứ như vậy không còn nữa, chân thật
khiến cho người ta đau khổ.

Đi ra khỏi vương phủ, trên mặt Tiêu Khuynh Thành không còn một chút vui
vẻ nào. Bạch Hi cười nói: “Quận chúa, hôm nay người mất đi vẫn không
bằng một góc Minh Chủ đưa cho người, việc gì phải thương tâm như vậy.”

“Vô duyên vô cớ được nhiều bạc như vậy đúng là hưng phấn, nhưng mà cũng
vô duyên vô cớ tổn thất nhiều bạc như vậy, đó chính là đau lòng, hiểu
chưa?” Tiêu Khuynh Thành cảm thấy trên thế giới này bạc là đáng tin
nhất!

Bạch Hi có vẻ đăm chiêu gật đầu, sau đó nghĩ đến việc cần phải làm, có
một chút khó giải quyết, “Quận chúa, việc này thật sự quá mạo hiểm, nhất định phải làm thế sao?”

“Không chỉ mạo hiểm lại còn cực kỳ hóc búa, cuộc chiến lâu dài, đã chen
vào vũng nước đục này, có năng lực như thế nào? Tới lúc đó mới biết
được, hóa ra hoàng quyền gì đó là thứ mạnh nhất ở trên đời. “Aizz…” Suy
nghĩ lại liền cảm thấy thật mệt mỏi.

Bạch Hi nhẹ bóp vai nàng, dịu dàng hỏi: “Chủ tử, như vậy sẽ thoải mái
một chút. Dù sao Dục vương cũng đã đồng ý làm quân sư của người, không
nên buồn rầu nữa, chúng ta hành sự cẩn thận một chút, nhất định sẽ làm
chơi mà ăn thật.”

“Ừ.”

Tay nghề của Bạch Hi rất tốt, Tiêu Khuynh Thành dựa vào xe ngựa cũng từ
từ tiến vào giấc mơ. Có lẽ do quá mệt mỏi, suy nghĩ quá nhiều chuyện.
Còn chưa tới thời gian ngủ trưa, người đã ngủ thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui