Chính Phi Của Độc Vương

Editor: thuyvu115257

Ngay tức khắc Cẩm Nương rất biết điều chạy tới hộp nữ trang cầm lấy một
cây trâm ngọc, hai tay dâng đến trước mặt Tiêu Khuynh Thành. Nàng đảo
mắt liếc cây trâm ngọc nọ, nhìn ra được đó là đồ tốt, nhưng mà nàng vẫn
tin tưởng nữ nhân này sẽ không tốt như vậy, trong đây nhất định có biến.

Lúc nàng duỗi tay chuẩn bị cầm nó, cố ý nghiêng người, ra hiệu cho Bạch
Hi bên cạnh, nàng ấy cũng đồng thời đưa tay ra lấy, trong lúc tay hai
người chạm nhau, trâm ngọc “bốp” một tiếng rơi xuống đất!

"A... Bạch Hi, ngươi làm sao thế! Nhìn xem, một cây trâm ngọc tốt như
vậy mà bị rơi hỏng mất rồi!" Tiêu Khuynh Thành nhìn trâm ngọc rơi xuống
đất, đau lòng không thôi.

Bạch Hi sợ hãi phủ phục trên mặt đất, "Công chúa, Quận chúa tha mạng... Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết..."

Bỗng dưng Tiêu Khuynh Thành đứng dậy, một tay tóm lấy trường bào Bạch
Hi, tay còn lại giương cao chuẩn bị giáng cho nàng ấy một cái tát, đột
nhiên giọng nói của Hạ Hầu Vân vang lên: "Khuynh Thành, chỉ là một cây
trâm ngọc nho nhỏ hà tất phải tức giận như vậy, tha cho tiểu tỳ nữ đó
đi." diễn$đànlê^quý#đôn

"Không được! Chủ mẫu, lỗi do nàng ta không cẩn thận, nếu không dạy dỗ,
sẽ còn có lần sau! Chỉ có giáo huấn tốt, mới có thể nhớ rõ đau đớn lần
này, để tránh vết sẹo tốt lên rồi đã quên đau!" Giọng nói của nàng lộ ra sự bén nhọn, nghe vào trong tai Hạ Hầu Vân lại vô cùng chói tai.

Hạ Hầu Vân chỉ cười nhạt, "Coi như nể mặt chủ mẫu đi."

Tiêu Khuynh Thành thấy bà ta câu nệ như thế, trừng mắt nhìn Bạch Hi,
"Còn không mau cảm tạ ân cứu mạng của Đại Công chúa, nếu sau này còn tái phạm, Bản Quận chúa sẽ cho ngươi trả giá lớn!" diễn%đàn#lê.quý*đôn

"Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám nữa. Đa tạ Công chúa cứu mạng, đa tạ
Quận chúa tha mạng." Bạch Hi diễn hết sức sinh động, giọng nói mang theo sự đau xót.

Tiêu Khuynh Thành cau mày, đau lòng nhìn cây trâm trên mặt đất, cúi
người xuống, nhặt từng mảnh nhỏ đặt vào khăn tay cẩn thận gói lại, "Tâm ý chủ mẫu, Khuynh Thành vô phúc hưởng thụ, cho nên đành nhặt những mảnh
vỡ làm kỷ niệm ạ."


Hạ Hầu Vân không nói chuyện, chỉ ngầm cười lạnh: Tuồng vui này diễn rất tốt.

Thấy Hạ Hầu Vân không nói chuyện, cũng biết bà ta đã hiểu ra nàng đang
hát tuồng gì, trình diễn bao nhiêu đó cũng đủ rồi, vậy thì nàng nên ra
khỏi nhà hát thôi, nhìn thời giờ, đỡ trán, mệt mỏi nói: "Chủ mẫu, thờ
gian không còn sớm, Khuynh Thành không ở chỗ này quấy rầy người nữa, con đi thỉnh an mẫu thân đây, người cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nắng nóng khó nhịn ạ!"

"Cẩm Nương tiễn Khuynh Thành ra ngoài."

"Dạ, lão nô tuân mệnh."

Sau khi Tiêu Khuynh Thành rời khỏi, Cẩm Nương từ bên ngoài tiến vào lạnh lùng hừ một tiếng, "Nữ tử này thật có gan lớn, dám đập vỡ trâm ngọc của người, hơn nữa còn nói chẳng biết tại sao."

"Hừ, ý tứ của nàng ta là, bất cứ lúc nào nàng ta cũng có thể xuất chiêu, để cho ta tiếp chiêu. Ha ha, xem ra ta đã quá coi thường nàng ta. Có
Thái tử, Hoàng Thượng, còn có thứ ma quỷ nọ làm chỗ dựa, lá gan của nàng ta ngày càng lớn hơn! Quả thực!" Tâm tình Hạ Hầu Vân rất tệ, trong lòng khó chịu đến cực điểm.

Cẩm Nương thoáng suy tư, vỗ vỗ tay của bà ta, "Công chúa đừng nên lo
lắng, nô tỳ đã sớm động tay động chân ở bên trong cây trâm, nàng ta nhìn không ra thứ gì đâu. Nếu vật đó ở một mình thì hoàn toàn không có độc,
nhưng khi ở cùng một chỗ với thảo dược trồng trong vườn, vậy thì..."

Hạ Hầu Vân nghe xong, khẽ nhếch môi, "Vẫn là ngươi thông minh, sớm chuẩn bị kỹ càng, lần này Bổn Công chúa cũng không tính là thua. Trong cung
có tin tức gì không, Hoàng hậu nương nương đã hồi cung chưa?"

Cẩm Nương lắc đầu, "Công chúa, Hoàng hậu vốn không có rời kinh đô, vẫn
luôn ở đó. Bà ta muốn tránh mặt Công chúa thôi ạ. Lần này Thái tử điện
hạ và Công chúa Ngữ Luân thành đôi, đều nhờ tiểu tiện nhân ấy, cho
nên... Đoán chừng Hoàng hậu nương nương muốn..."

Hạ Hầu Vân nghe xong, tay gắt gao nắm lại cùng một chỗ, trong mắt chứa đầy hận ý.

"Cái tiểu tiện nhân đáng ghét đó, lại có năng lực lôi kéo Hoàng hậu về
phe mình. Chẳng qua trong mấy năm nay, rõ ràng Hoàng hậu đã kéo xa quan
hệ với Bổn Công chúa. Nguyên nhân nằm ở chỗ ca ca, vì Tướng Quân nắm
quyền, cho nên ca ca sẽ không để cho Bổn Công chúa tiếp tục lớn mạnh.
Nhưng..." Bà ta không rõ, đã như vầy, vì sao lại để cho Tiêu Khuynh
Thành phát triển thế lực như thế.

Nguyên do ở trong đó mãi cho đến ngày chết bà ta mới hoàn toàn hiểu

được. Tất cả mọi người đều là quân cờ trong tay Hoàng đế, đều bị đùa
bỡn! Đương nhiên đây là chuyện của sau này...

Tiêu Khuynh Thành trở về Lâm Thủy uyển, đúng lúc Tiểu Dực tới chuẩn bị
dùng cơm trưa, nàng nhìn thấy bé, ném đồ vật trong tay lên trên bàn,
"Tiểu Dực, mau giúp tỷ tỷ nhìn xem đây là thứ gì."

Tiểu Dực mở khăn tay ra, lúc nhìn đến những mảnh ngọc vỡ nát kia, hơi
nhíu mày, toàn bộ gương mặt nhỏ xoắn xuýt lại, "Thứ này bản thân không
có độc, nếu ở cùng nơi với những thực vật bên ngoài kia, sẽ sinh ra
độc."

"Ha ha, tỷ đoán bà ta sẽ không có lòng tốt như thế, rất tốt. Thật sự là
một chủ mẫu tốt, lễ lớn như vậy, tỷ nhận được. Tỷ sẽ nhớ kỹ!" Tiêu
Khuynh Thành cố gắng đè nén sự phẫn nộ trong lòng, chậm rãi nói.

Tiểu Dực kéo kéo vạt áo Tiêu Khuynh Thành, "Tỷ tỷ, có Tiểu Dực ở đây.
Mặc kệ bà ta bỏ độc gì, Tiểu Dực đều thay tỷ đón nhận, đừng sợ! Đệ sẽ
bảo vệ tỷ tỷ ..."

Cách đây không lâu, nàng cũng đã nói lời này, hứa bảo vệ nó, nó nhanh như vậy dã học được. Tốc độ thật sự không tầm thường.

Mấy ngày nay, Tiêu Khuynh Thành biết rõ Hạ Hầu Vân vẫn luôn tiến cung
cầu kiến Hoàng hậu nương nương, nhưng bà đều tránh mặt, nhớ lại, lần
trước bà ta đã từng nói qua sẽ khiến cho nàng tiến cung uống một ít trà, vì vậy nàng cũng chỉ có thể ở nơi đây tiêu khiển cùng với Hạ Hầu Vân
thôi.

Ngồi trong xe ngựa, Tiêu Khuynh Thành chuyển mắt nhìn vết đỏ trên mặt
Bạch Hi, khẽ vuốt qua gương mặt của nàng ấy, "Bạch Hi, còn đau không?
Thật sự uất ức cho ngươi rồi, vì diễn một tuồng kịch, để cho ngươi chịu
đau."

Bạch Hi mỉm cười lắc đầu, "Có thể giúp đỡ chủ nhân, đó là may mắn của
Bạch Hi. Chủ nhân không nên để ở trong lòng, chút đau đớn này đối với
Bạch Hi mà nói không tính là gì."

Đúng vậy.


Làm sát thủ, đúng là một công việc liều chết. Bất kỳ lúc nào

cũng có thể hi sinh, suy nghĩ đến đây, không khỏi có chút đau lòng vỗ vỗ bàn tay mềm mại của nàng ấy, “Ngươi không cần lạnh nhạt với ta như vậy, ngươi liều mình bảo vệ ta, ta đối xử tốt với ngươi, đó là lẽ tất
nhiên.”

Tức khắc, Bạch Hi cảm động đến không biết nói gì. Từ vài tuổi nàng đã
bắt đầu khổ luyện, rất ít tiếp xúc với người khác, quen thói lạnh nhạt
vô tình. Bỗng nhiên Tiêu Khuynh Thành quan tâm mình như thế, khiến cho
chân tay nàng có chút luống cuống.

“Được rồi, xuống xe ngựa thôi. Đến hoàng cung rồi.”

“Dạ, Quận chúa.”

Bước đến Dực Khôn cung, đúng lúc gặp Ngữ Luân đi qua thỉnh an, Khuynh Thành bái kiến Thái tử phi.”

Đã lâu không nhìn thấy công chúa Ngữ Luân, phát hiện nàng ấy gầy đi không ít, có lẽ là vì Hạ Hầu Lưu không quan tâm đến nàng ấy.

Tính tình Ngữ Luân khá cao ngạo, nàng ấy biết người ở trong lòng Hạ Hầu
Lưu là ai, nhìn thấy Tiêu Khuynh Thành, trong nội tâm càng không thoải
mái, “Người không cần khách khí với ta như vậy, người là Vinh Quận chúa
địa vị cao quý, ta không nhận nổi.”

Lời này mang theo sự châm biếm.

“Nếu Thái tử phi nhận không nổi, vậy Khuynh Thành bớt việc rồi, ta vốn
không thích những lễ tiết phức tạp này.” Tiêu Khuynh Thành cười tít mắt
nhìn Ngữ Luân, tâm tình không bị ảnh hưởng bởi lời nói của nàng ấy.

Ngữ Luân thấy mình không đạt được mục đích, lập tức trong lòng bực bội
không thôi, “Coi như quên đi, ngươi cứ tự nhiên. Ta đi thỉnh an mẫu hậu
xong, phải trở về đây. Mắt không thấy, tâm không phiền.”

Không tưởng tượng được một vị công chúa ngang ngược sẽ nói những lời này.

Tiêu Khuynh Thành vừa cười vừa nói: “Ta còn nhớ rõ ngày ấy công chúa vỗ
ngực nói, chắc chắn sẽ làm cho Thái tử điện hạ thích người, sao hôm nay
nhìn giống như không có chút tự tin nào vậy. Người là công chúa tôn quý
của Đại Dực quốc, không cần đi lấy lòng ai, làm tốt chính mình là được
rồi!”

Ngữ Luân ngơ ngác dừng lại, nghiêng đầu nhìn Tiêu Khuynh Thành, “Hắn
không thích ta, mặc kệ ta làm thế nào, hắn cũng không thích ta. Tất cả

kiêu ngạo của ta đều bị hắn phá hủy.”

Tiêu Khuynh Thành nghe xong, trong lòng thoáng lộp bộp, đau lòng nhìn vị công chúa từ nhỏ đã nhận muôn vàng sự cưng chiều, lúc này lại bị một
người nam nhân lạnh nhạt. Một khắc ấy nàng đã bắt đầu hối hận, có lẽ
nàng không nên đem nàng ấy giao cho hắn, nếu không nữ tử này sẽ không
mất đi sự ngây thơ vốn có của mình.

Lúc nàng hồi phục tinh thần lại, Ngữ Luân đã biến mất. Lương ma ma đứng
hầu bên cạnh, “Quận chúa, nương nương chờ ở bên trong, ngự thiện phòng
vừa chế biến ra một món điểm tâm mới, cực kì ngon miệng, nương nương để
cho người đi nếm thử.”

Tiêu Khuynh Thành gật nhẹ đầu, nhìn ý cười trong mắt của Lương ma ma. Vị này tuyệt đối không thể xem thường, làm bạn với Hoàng hậu mấy chục năm, địa vị đó hoàn toàn không thể lung lay.

Bước vào nội điện, hương thơm của điểm tâm nhẹ nhàng bay tới, nàng không khỏi thèm thuồng, thực ra nàng rất thích thức ăn ngon, chẳng qua ở Tiêu phủ, ăn cái gì cũng phải chú ý, nếu không ngay tức khắc nàng đã bỏ mình rồi!

Hoàng hậu nương nương thấy nàng đến, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Ngồi đi, nếm thử điểm tâm này, rất ngon đó. Nếu thích đợi lát nữa lấy một ít về
cho tiểu đệ đệ của ngươi.”

“Sao nương nương biết Khuynh Thành còn có tiểu đệ đệ.” Tiêu Khuynh Thành thoáng nghi ngờ, nàng chưa từng nói ra bên ngoài, hơn nữa không mang
theo Tiểu Dực tham dự bất kỳ yến hội gì. Vì muốn bảo vệ nó thật tốt....

Xem ra trước đó Hoàng hậu đã điều tra rõ lai lịch của nàng.

Hoàng hậu cười run rẩy hết cả người, “Nghe lời này của ngươi, ai mà
không biết chuyện của Vinh Quận chúa. Ngươi là đại hồng nhân (*) trong
cung ngoài cung, được mọi người chú ý.”

(*) Đại hồng nhân: Người được tín nhiệm, người thân cận.

Hình như lời này có hơi kỳ lạ.

“Nương nương nói đùa. Mấy ngày trước nghe chủ mẫu nhắc đến, nương nương
rời kinh cầu phúc, không nghĩ sẽ trở lại nhanh như thế. Khuynh Thành tới thử thời vận, ai ngờ gặp được người!” Tiêu Khuynh Thành cố ý nói đến Hạ Hầu Vân, nàng muốn nhìn xem phản ứng của bà ta.

Hoàng hậu cơ trí, làm sao có thể không phát hiện được dụng ý của nàng,
“Nơi này chỉ có hai người ngươi và bản cung, có cái gì thì cứ nói thẳng, bản cung vẫn câu nói đó, bản cung và đại công chúa nước sông không phạm nước giếng, nếu ngươi muốn mượn tay bản cung làm việc, vậy thì không có khả năng. Nhưng mà bản cung có thể giúp ngươi lấy được thứ khác ngoài
vật ngươi cần tìm.”

Tiêu Khuynh Thành cũng chỉ ném đá xuống giếng, nhìn thấy hiệu quả, không ngờ Hoàng hậu nương nương nóng lòng muốn hợp tác với nàng như vậy, xem
ra bà ta nhất định có việc cầu mình. Sau một lúc suy tư, nàng chậm rãi
nói: “Nương nương đối với Khuynh Thành mà nói cũng giống như nghĩa mẫu,
nghĩa mẫu cần trợ giúp gì, Khuynh Thành nhất định sẽ không thờ ơ đứng
nhìn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui