Mỗi người mẹ đều có thể vì con của mình mà bằng lòng vứt bỏ hết thảy, tự nguyện chịu đựng đau khổ. Tiêu Khuynh Thành chọn trúng điểm này để công kích, nàng tin tưởng nàng chỉ cần một kích là có thể đánh trúng nó!
"Sống cẩn thận từng li từng tí như vậy, chẳng qua chỉ vì muốn bảo vệ hai đứa trẻ. Thực ra để chúng nó ở Tiêu phủ, càng an toàn hơn. Người cho rằng phụ thân sẽ để cho bà ta càn quấy dưới mí mắt của mình sao? Huống chi còn có ta ở đây, người ưng thuận ta, ta sẽ bảo vệ mẹ con ba người các người!" Tiêu Khuynh Thành bước từng bước tới gần Vãn Ngọc, mỗi một chữ nói cực kì rõ ràng.
Vãn Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Tiêu Khuynh Thành, bà không thể không thừa nhận, mỗi một chữ của nàng đều nện vào trong lòng của bà. Bà thật rối rắm, cũng rất khổ sở, tay bất an xoắn khăn lụa, đôi môi phấn nộn khẽ mấp máy, sau hồi lâu thì không còn âm thanh gì nữa.
Tiêu Khuynh Thành nhìn bà do dự như vậy, cuối cùng quyết định tung ra một kích trí mạng, đưa tay nắm lấy tay mềm của Vãn Ngọc, "Người cho rằng với một nơi như thế này, nữ nhân đó sẽ không tìm được người, không ra tay với người sao? Người quá ngây thơ rồi, ta vậy mà vẫn có thể biết được chỗ này, huống chi là bà ta!?"
"Không... Không không..." Vãn Ngọc hoảng sợ rút tay lại, hai mắt trừng được thật lớn nhìn Tiêu Khuynh Thành, "Ta thật sự không có lựa chọn khác sao? Chỉ có phản kích, mới có thể bảo vệ tốt con của ta?"
"Đúng, thế giới này chính là mạnh được yếu thua, nếu người cứ một mực nhường nhịn, sẽ chỉ làm cho người ta giẫm đạp trên đầu của người mà thôi. Nếu người biết phản kích, thì tuyệt đối sẽ không bị người ta ức hiếp nữa. Chỉ cần người đồng ý với ta, ta hứa sẽ cho người vị trí chủ mẫu của Tiêu phủ. Thế nào?" Tiêu Khuynh Thành biết rõ, chỉ cần nàng trợ giúp bà ấy, dìu đỡ bà ấy, bà ấy sẽ vĩnh viễn đứng về phía nàng.
Vãn Ngọc chậm rãi nâng mắt lên, hai mắt chăm chú khóa trên người Tiêu Khuynh Thành, sau đó hé môi, "Được, ta đồng ý với ngươi, muốn làm thế nào, ngươi nói cho ta biết. Chẳng qua ngươi phải bảo đảm hài tử của ta được an toàn."
"Được, ta cam đoan với người chúng nó sẽ không có bất cứ chuyện gì. Nếu chúng nó bị thương một phần, ta cũng sẽ bị thương một phần." Toàn thân Tiêu Khuynh Thành tản ra một mùi vị hết sức tự tin và khinh cuồng, sâu sắc làm cho người ta bị khuất phục.
Vãn Ngọc nhẹ gật đầu, "Được. Về sau Vãn Ngọc mẫu tử ba người sẽ dựa vào Quận chúa mà sống."
"Người qua đây..." Tiêu Khuynh Thành phất phất tay, để Vãn Ngọc đến trước mặt mình, sau đó nói nhỏ vài câu ở bên tai của bà, tiếp theo cười nói: "Lúc thích hợp, ta sẽ để cho người tới tiếp ứng người."
"Ừ."
"Đừng sợ, người sẽ không gặp chuyện gì đâu, tin tưởng ta. Ban ngày ban mặt, bà ta sẽ không làm gì người. Bởi vì bà ta đường đường là Đại Công chúa, sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc chứ." Tiêu Khuynh Thành biết rõ Vãn Ngọc đang sợ cái gì, cho nên vỗ vỗ tay an ủi bà.
Vãn Ngọc khẽ gật đầu.
Tiêu Khuynh Thành thấy thời gian không còn sớm, không tiếp tục quấy rầy nữa, cho bà một ánh mắt an ủi, liền thừa lúc xe ngựa trở về ngồi trở lại trong xe, A Doanh nghi ngờ mở miệng, "Thật không ngờ trên đời này lại có người giống người đến như thế, Quận chúa người cảm thấy giống không?"
"Giống... Ngươi có biết mẫu thân ta có tỷ muội nào khác không?" Trong lúc đó, bỗng nhiên Tiêu Khuynh Thành hi vọng bà ấy là tỷ muội gì đó của mẫu thân, như vậy ít nhất nàng còn có một thân nhân, hoàn toàn lôi kéo bà ấy đến bên người mình, càng làm cho nàng được vững chắc hơn.
A Doanh mờ mịt lắc đầu, "A Doanh không biết, lúc theo phu nhân A Doanh vẫn còn nhỏ, hơn nữa lúc ấy phu nhân đã là tiểu thiếp của lão gia, cho nên hết thảy những gì liên quan tới phu nhân, nô tỳ đều không biết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...