Sự tình Tiêu Khuynh Thành nghênh đón sứ đại thần gặp nạn đã chuyền khắp cả kinh
thành, bây giờ nàng thời thời khắc khắc đều bi nhắc đến, sự tình bị lan truyền
khắp dân gian, đồng thời bị người thêm mắm thêm muối, chân tướng triệt để bị
bôi đen lai càng đen thui.
"Trời ạ, cái kia Đại Dực quốc Thái tử điện hạ thật là mệnh khổ, cư nhiên bị
Tiêu Khuynh Thành cùng nhau bồi táng. Trách nàng ta bình thường kiêu ngạo quá mức
phách lối, nên bây giờ kẻ địch mới trả thù."
"Cũng không phải là. . . "
"Không biết có trở về được không, cũng đã qua mấy ngày rồi."
"Nghe nói rằng, người Đại Dực quốc đang rất điên tiết, thề bắt Đại Tấn bồi
lại Thái tử, nếu không sẽ kéo binh tấn công Đại Tấn."
"Đều do ả họa thủy đó gây ra chuyện này, thật là không biết dừng. . .
"
Ngay lúc mọi người đang cao hứng thảo luận về Tiêu Khuynh Thành, nàng đột nhiên
quang minh chính đại cưỡi ngựa xuất hiện ở trên đường cái hoàng thành, bên người
nàng chính là vị anh tuấn hết sức đẹp zai Đại Dưc quốc Thái tử điện hạ Dạ Vô
Minh.
Trời ạ!
Nàng còn sống trở lại!
Cư nhiên! Nữ nhân này có thể hóa mục nát thành truyền kì, quá kinh người.
------------
Bên trong Tiêu phủ.
Hạ Hầu Vân nghe Cẩm Nương kể lại, tay nắm chặt lại: "Hoàn toàn không nghĩ
đén chất độc này, cư nhiên không đem nàng ta độc chết, nàng ta còn sống trở lại,
người của chúng ta thì sao?"
Cẩm Nương âm thầm lau lau mồ hôi lạnh," Trải qua mấy ngày tìm kiếm, chúng
ta ở vùng hoang vu tìm được một khối thi thể, thoạt nhìn có vẻ là Tiêu Khuynh
Thành hạ độc thủ, hơn nữa nàng ta đoán chừng đã biết cái gì rồi."
Ba!
Hạ Hầu Vân bàn tay nặng nề vỗ xuống mặt bàn, buồn bực hừ lạnh: "Nữ nhân đó
biết thì thế nào? Hôm nay không chết, cuối cùng có một ngày ta sẽ nghĩ biện
pháp giết chết nó!"
"Hửm, chủ mẫu ngươi đây là muốn giết người nào, Khuynh Thành đứng bên
ngoài cũng nghe được thanh âm tràn đầy oán khí, là ta sao? Khuynh Thành thật
không biết, cùng ngươi có thâm cừu đại hận gì, mà làm ngươi đối ta như vậy."
Tiêu Khuynh Thành vẻ mặt vô tội xuất hiện ở chánh đường, cười đến vô hại.
Cẩm Nương bị dọa sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nữ nhân này vừa trở lại,
không đi Hoàng cung cư nhiên trở về Tiêu phủ, thật là quỷ dị. Hơn nữa nàng đi
đường không phát ra âm thanh? Lặng yên không tiếng động xuất hiện!
Hạ Hầu Vân sắc mặt từ xanh đến trắng, so diễn kịch còn đặc sắc hơn, khóe miệng
khó khăn mở ra: "Khuynh Thành, chắc là ngươi nghe lầm, ta đang nói mấy lão
nhân lắm chuyện, nói Khuynh Thành ngươi chết rồi."
"Đúng nha, Khuynh Thành đã để cho nhiều người thất vọng, còn sống trở về,
hơn nữa không có phụ lòng phụ hoàng. Chủ mẫu, ta tới đây là có chuyện quan trọng,
thiếu chút nữa quên nói cho ngươi biết. Buổi tối hoàng cung có yến tiệc, phụ
hoàng nói ta nói người một tiếng cùng nhau đi." Tiêu Khuynh Thành cười đến
làm người không lạnh mà run.
Nói xong, nàng xoay người muốn bỏ đi, thái độ cực kì phách lối.
Nhìn Tiêu Khuynh Thành đã muốn đi, Cẩm Nương lau mồ hôi lạnh,"Công chúa,
người không cần sợ nàng ta, nàng ta không là cái gì cả, người là Đại công chúa,
thân tỷ tỷ của Hoàng thượng!"
Ba!!
Tiêu Khuynh Thành một bàn tay đột ngột xông tới, một cái tát đánh vào mặt Cẩm
Nương: "Cẩm Nương, cái tát này ta thay Đại công chúa giáo huấn ngươi. Để
ngươi học cách làm miệng mình sạch sẽ một chút, ta không phải là gì cả, vậy người
càng không phải là thứ gì."
Cẩm Nương bị đánh phải ngã ngồi trên mặt đất, ôm mặt, ủy khuất nhìn về phía Hạ
Hầu Vân, bà ta chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng: "Khuynh Thành giáo huấn
thật đúng, bà ta thật không có phẩm cấp, không thể lấn lướt."
"Ừ, đúng vậy. Chủ mẩu không có ý kiến thật tốt, lần này ta đi thật. Cẩm
Nương, ngươi có thể làm loạn mắng chửi người khác, ta tùy thời có thể nghe
lén."
Hết chương 56
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...