Tiêu Khuynh Thành dùng một ánh mắt giết người nhìn Tiểu Dực, khiến cho
nó lập tức ngậm miệng đứng sang một bên, đồng thời thờ ơ nói với Dạ Vô
Minh: "Ngươi trúng độc rất nặng, không ngờ Tiểu Dực có thể nghĩ ra
phương thuốc để cứu ngươi, ngươi tốt nhất nên ngâm mình ở trong hồ, nếu
không khi độc phát ra, ngươi không dược nói ta vô tình vô nghĩa."
Dạ Vô Minh giơ tay lên cao nhìn chằm chằm Tiêu Khuynh Thành, thật sự có
một loại xúc động muốn bóp chết nàng, hắn vì cái gì mà cứu nàng, còn
nàng thì lại có thể kiêu ngạo như thế chứ, giật giật khóe miệng, "Dù sao thì ngươi vẫn nợ ta một cái nhân tình!"
Tiêu Khuynh Thành không để ý hắn, chỉ chăm chú nhìn dược liệu trước mắt, hơi sốt ruột, "Tiểu Dực, ngươi có biết người nào giải độc rất lợi hại
không, cho dù là trói lại ta cũng phải đem người đó đến giải độc cho
hắn."
Tiểu Dực bất đắc dĩ xoa xoa bàn tay, "Tỷ, việc này đệ không giúp được tỷ rồi. Tỷ biết đó, Tiêu phủ ta thâm sâu, cái gì cũng không biết, làm sao quen biết được cường nhân gì đó, người mạnh nhất cũng chỉ có tỷ thôi."
Tiêu Khuynh Thành khẽ ừ, trên mặt chứa đựng vẻ u sầu trước nay chưa từng có. Giọng nói Dạ Vô Minh vang lên xa xôi: "Chẳng qua là giải độc mà
thôi, có gì phải lo chứ? Ta tự mình có thể làm!"
"Cái gì?"
"Tự ta có thể giải độc, bằng không ngươi cảm thấy ta đang nói đùa sao?
Ta là ai? Thái tử điện hạ Đại Dực quốc - Dạ Vô Minh, trong toàn bộ Đại
Dực của ta thì cổ thuật chính là số một số hai đó." Dạ Vô Minh vừa nói,
vừa cầm trường bào của mình, mở một cái hộp màu vàng, dùng một đầu dẫn
cỗ trùng (sâu độc) đi ra.
Tiêu Khuynh Thành kinh ngạc nhìn hành động của hắn. Lúc ở hiện đại đã
từng nghe nói qua loại vật này, thật không ngờ hôm nay có thể tận mắt
nhìn thấy. Thứ này rất mơ hồ, có thể là dược, cũng có thể là độc.
Dạ Vô Minh cắn ngón tay nhỏ máu xuống trước mặt cổ trùng, nó ngửi được
mùi máu tươi lập tức tiến lên, bắt đầu hút máu, kỳ quái chính là, nó hút cả buổi, cũng không hết máu. Dạ Vô Minh thoả mãn gật đầu: "Quả nhiên
xứng đáng với việc Bổn điện hạ đã chăm chỉ nuôi ngươi nhiều năm như vậy! Đến đây đi!"
Khi đang nói chuyện, hắn dùng nội lực thổi một đoạn nhạc, cổ trùng lập
tức bị mê hoặc bò đến cơ thể hắn. Mạch máu từ từ nổi lên, cổ trùng ghé
vào trên mạch máu, chậm rãi hút ...
Sắc mặt Dạ Vô Minh từ từ trắng bệch.
Tiểu Dực cả kinh bịt miệng lại, "Quả thực quá thần kỳ rồi, loại cổ trùng lợi hại này, ta gặp lần đầu tiên. Tỷ, nếu không chúng ta cũng nuôi một con!"
"Tiểu Dực rất thích nó?"
"Dạ!"
"Yên tâm, một ngày nào đó tỷ tỷ nhất định sẽ đem nó tặng cho đệ." Vật kì diệu này, hoàn toàn đã khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng, vô cùng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Sau khi ăn hai lạng trà, bụng của cổ trùng nọ đã căng ra, sau đó lười
biếng chạy về trong hộp của mình. Dạ Vô Minh ngồi im điều tức trong
chốc lát, sau đó mặc trường bào lên, nhìn canh giờ: "Đến lúc trở về
hoàng cung rồi, sợ là bọn hắn đã tìm sắp điên lên. Nếu không quay về,
bọn hắn sẽ cho rằng ngươi lừa gạt Bổn điện hạ."
Tiêu Khuynh Thành bước đến trước mặt hắn, "Ta thiếu nợ nhân tình của
ngươi, về sau sẽ trả. Ta dùng thân phận Môn Chủ Thất Phiến Môn mời
ngươi gia nhập, chẳng qua có một điều kiện, ngươi phải nhường cho ta một con cổ trùng, hơn nữa còn dạy Tiểu Dực cách nuôi và sử dụng thứ này."
"Khuynh Thành, cho dù bổn điện hạ rất thích ngươi, rất muốn thành toàn
cho ngươi, đáng tiếc thực xin lỗi. Vật này vô cùng đặc biệt với Hoàng
gia Đại Dực, cho nên đệ đệ của ngươi không thể chạm tới, hiểu chưa?" Dạ
Vô Minh cố ý khó xử lắc đầu, ghé vào trước mặt của nàng, bỗng nhiên
chuyển đề tài, "Nếu ngươi gả cho bản Thái tử làm phi, nó liền hợp lẽ trở thành người của Hoàng tộc, dĩ nhiên là có thể học được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...