Chính Phi Của Độc Vương

Dạ Vô Minh chỉ là lẳng lặng đứng đó khoanh hai tay nhìn Tiêu Khuynh Thành
đứng trong đám thi thể, một bộ bạch y phiêu dật được ánh trăng chiếu
sáng lúc này nàng như Tiên tử giáng trần động lòng người. Chỉ là thần
sắc trên mặt nàng không thể ví như là Tiên tử, chỉ có thể là Yêu tinh. . .Một yêu tinh mê hoặc người.

Phút chốc hắn nhẹ cau lại lông mày, bổng dưng xoay người, nâng kiếm trong tay chặn lại mũi tên đánh tới,
mũi tên không giống bình thường, trên thân mũi dính đầy chất độc, còn là cực độc! Mũi tên bị Dạ Vô Minh nâng kiếm đánh trả tuy nhiên bay ngược
trở lại, không kịp cản cắm vào người hắn, máu thấm vào trường bào không
ít.

Tiêu Khuynh Thành bổng nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy
gương mặt trắng bệch của Dạ Vô Minh, nàng cau lại lông mày, một phen
phong bế nguyệt đạo của hắn, khẽ rủa một tiếng: " Ngươi là Thái tử điện
hạ, sao lại thay ta ngăn chặn mũi tên, thật ngu xuẩn."


"Vì ngươi, chết cũng đáng giá, ngươi tin không?" Dạ Vô Minh nở nụ cười đầy thâm ý, Tiêu Khuynh Thành không muốn đi truy cứu, thầm nghĩ trong đây có sự
tình, nếu không mục đích của đối phương hoặc giả thật muốn một kiếm hai
mạng.

Bảo vệ Thái tử Bắc Chu!

Đồng thời an bài sát thủ diệt nàng ? !

Thật là có đủ tàn độc! Không đúng, này không phải một nhóm người ngựa, phải
là hai nhóm người, bọ ngựa bắt ve, chim sẽ núp đằng sau.Thoạt nhìn nàng
đã trở thành mục tiêu của rất nhiều người, được người coi trọng như vậy, thật là không tưởng tượng nổi.

Tiêu Khuynh Thành thế nhưng ôm cả người Dạ Vô Minh giơ roi vọt đi, trước đó không quên đối Ngữ Luân công
chúa nói một câu: "Công chúa theo đại đội về kinh trước, Khuynh Thành
muốn dẫn Thái tử điện hạ đi tìm thuốc, sẽ mau chóng trở về hoàng cung."

Tình huống bây giờ quá khẩn cấp, nếu không phải độc tố trên người hắn được
khống chế, chắc chắn đã rơi vào hôn mê sâu. Nàng hiểu được không nhiều,
nhưng từ trong miệng đệ đệ nên nàng biết được chút ít. HIện tại đi Ôn
Tuyền Đại Tự Sơn giúp hắn khống chế chất độc, để cho đệ đệ xem một chút
có hay không có giải dược.

"Ngươi khuẩn trương vì ta sao?" Dạ Vô Minh cư nhiên không dùng tôn xưng, mà dùng 'ta' để nói.


Tiêu Khuynh Thành thật nhanh quất ngựa, không rảnh trả lời câu hỏi của hắn,
hắn chỉ có thể một mình lảm nhảm bên tai: "Ai nha. . .Thật ra thì chết,
như vậy cũng tốt, ngươi liền thiếu ta một cái ân tình. Ta muốn gia nhập
Thất Phiến Môn, ngươi cũng không có lý do cự tuyệt."

"Hắc hắc,
thật ra thì con người của ta không sợ chết, thích nhất chính là nhìn
người khác vì mình khẩn trương, loại cảm giác đó thật là tuyêt."

"Tiêu Khuynh Thành, hay là vậy đi, ngươi lấy thân báo đáp, cho là báo ân đi!".

Tiêu Khuynh Thành thật là không có lời nào để nói, vì sao mỗi nam nhân đều
hướng nàng nói những lời giống nhau, cái gì lấy thân báo đáp, muốn biểu
diễn tiết mục rắm chó không kêu, ở cổ đại, sao có thể tùy ý như vậy.

Dạ Vô Minh nhìn Tiêu Khuynh Thành không thèm để ý đến mình, đang định
chuẩn bị nổi giận, bởi vì nguyên nhân cảm xúc không ổn định, huyết mạch

xông lên, sắc mặt một trận tái mét, lập tức ngất lịm trong ngực Tiêu
Khuynh Thành.

Nàng nhàn nhạt liếc một cái, vô tình hay cố ý nói: "Rốt cuộc an tĩnh, đúng là nam nhân ồn ào."

Nếu trước khi Dạ Vô Minh ngất đi nghe được lời này, tuyệt đối thấy hối hận
khi thay cô gái nhỏ này cản một mũi tên, nàng cư nhiên không cám ơn, còn nói ra lời nói ác độc như vậy, ghét bỏ hắn ồn ào, thật vô tình.

Đem Dạ Vô Minh đưa đến Đại Tự Sơn, mệnh A Thiết đem hắn lột sạch ném vào ao trong, sau đó lạnh nhạt nói: "Như thế nào? Tra ra được rồi sao?".

"Đó là một chi ám vệ, ở Đại Tấn rất thường gặp, người có quyền thế đều bố
trí ám vệ cho riêng mình, Thoạt nhìn, ám vệ năng lực đều bình thường.
Nếu không sẽ không dể dàng như vậy bị môn chủ diệt sạch."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui