Editor: Shelena
Ba ba!
Tiêu Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng, đã có người ra tay trước túm
lấy thân thể của nàng, không chút khách khí giáng xuống hai bàn tay,
trường kiếm rơi tới cổ họng nàng: "Nhớ! Ngươi còn nói lời này, bản thái
tử nhất định lấy cái mạng của ngươi!".
Tiêu Quân Nhi đôi má ửng đỏ, vô lực dựa vào cột, đôi mắt nhiểm đỏ, cái
trán gân xanh nổi lên, nổi giận nhìn Hạ Hầu Lưu, cư nhiên không có một
tia sợ hãi, chẳng qua là buồn bả cười: "Ngươi liền một kiếm chấm dứt ta
luôn đi, tốt nhât! Bất quá nên nhớ, Thiên tử phạm pháp cùng thứ dân cùng tội!"
Hạ Hầu Lưu kiếm nhẹ chuyển, kiếm khí sượt đến tóc nàng, đang lúc mũi
kiếm sắp hạ xuống xương quai xanh, Đức Lâm lập tức chắn trước Tiêu Quân
Nhi, bắt lấy kiếm: "Ca ca, ngươi điên rồi. Nàng là nữ nhi của cô cô, vừa là Tiêu phủ đích nữ. Nếu chỉ vì một câu mà muốn lấy tính mạng của nàng, không khỏi quá tắc trách, đây không phải chuyện quân vương nên làm!"
"Tránh ra, Đức Lâm." Hạ Hầu Lưu thật sự nổi điên, một lòng chỉ muốn lấy tính mạng của Tiêu Quân Nhi, căn bản không quan tâm người trước mắt là
ai. bởi vì câu nói kia quá chói tai, cho nên nàng nhất định phải chết!"
Đức Lâm cắn môi dưới: "Tuyệt đối không! Nếu không ngươi giết ta, Lưu ca ca!"
Tiêu Khuynh Thành tâm lộp bộp một cái, nâng tay điểm huyệt đạo của Hạ
Hầu Lưu: "Chỉ vì cô một cô nương lại khiến cho Thái tử nổi giận, thật
không đáng. Thứ cho Khuynh Thành vô lý. Tiêu Quân Nhi, cút. . . ."
Tiêu Quân Nhi từ từ ngồi xổm người xuống, hai chân xụi lơ, suýt nữa ngã
nhào trên đất. Nàng mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng là bản năng của
thân thể, nàng không thể khống chế được, sợ đến toàn thân muốn nhũn ra.
Nhìn Tiêu Quân Nhi đi xa, Tiêu Khuynh Thành lúc này mới giải huyệt đạo
cho Hạ Hầu Lưu, đồng thời lạnh lùng trách mắng: "Ngươi có địa vị Thái tử thì như thế nào? Người kia không phải là người ngươi có thể đụng, khống chế tốt tính khí cuồng bạo của ngươi, nếu khộng địa vị Thái tử ngươi
ngồi không lâu, như vậy ngươi lấy gì đến hộ ta."
Đức Lâm ngăn trước mặt Hạ Hầu Lưu, nhẹ hất cằm lên: "Tiêu Khuynh Thành,
ngươi không ngại xấu hổ còn mắng ca ca ta, nếu không phải ngươi dẫn dắt
mọi chuyện, ca ca ta sẽ nổi điên như vậy sao?!"
"Đức Lâm, không cho nói như vậy." Hạ Hầu Lưu túm lấy thân thể Đức Lâm, lạnh nhạt nói.
Tiêu Khuynh Thành không nói gì, chẳng qua là bình tĩnh xoay người, chỉ
có nàng mới biết rõ, nàng rốt cuộc có bao nhiêu áy náy đối với Hạ Hầu
Lưu. Nàng cùng hắn không thể nào cả đời gắn bó, hắn lại vô điều kiện trả giá, khiến nàng không sao chịu nổi.
Làm cho nàng thật không ngờ chính là, sự tình căn bản không có nhanh như vậy dẹp loạn. Ngày kế tiếp, trong kinh đô lời đồn nổi lên bốn phía, đầu đường hẻm nhỏ chủ đề đều là Tiêu Khuynh Thành.
"Ai nha, ngươi có nghe thấy hay chưa, Lục tiểu thư ngu ngốc của Tiêu
gia có thể trở thànhi Quận chúa, nguyên lai là dụ dổ Công chúa. Dầu tiên là quyến rũ Thái tử điện hạ, phía sau là quyến rũ Hoàng thượng. . . .
."
"Thiệt hay giả? Thật không biết xấu hổ! Đã nói Hoàng thượng làm sao lại vô cớ bình thản thu nhận một nghĩa nữ."
"Ai. . . muốn thật như vậy đơn giản, thiên hạ ngàn ngàn vạn vạn nữ nhân đã trở thành Quận chúa!".
"Ha. . . ha. . . đúng vậy. . . . ."
Hai người náo nhiệt thảo luận, người vây xem càng thêm nhiều, truyền đi
càng ngày càng nhanh. Nhìn tất cả mọi người nồng nhiệt thảo luận, sau
khi trao đổi hết thông tin, lúc này mới hài lòng rời đi.
Đi vào một con hẻm nhỏ, hưng phấn đếm lượng bạc trong túi tiền: "Thật
không nghĩ đến, chỉ truyền mấy câu nói mà có thể thu vào nhiều như vậy,
tiền này cũng quá dể kiếm rồi! Ha ha . . . . A . . .A. . .Ngươi . . .
Ngươi là ai?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...