(*: Xét thấy tiêu đề chương trước và chương sau đều là một chữ ‘Bối’, còn tiêu đề chương này là ‘Bối Thành chi hẹn’ – là ‘Bối Thành’ trong Bối Giang Thành, còn có thêm số 2 kia nữa, nên t mạn phép đổi tiêu đề cả 3 chương thành ‘Hẹn với Bối Giang Thành’.)
Edit: Koliz
Sau khi tan học, Quý Trần Ai cùng Bối Giang Thành đúng như đã hẹn xuất hiện ở cửa trường học.
Bối Giang Thành đã sớm đến, cậu ta nhìn thấy Quý Trần Ai, thì xuống xe bước nhanh đi tới chỗ anh chào hỏi một chút: “Chu Nghiêu Cần.”
Quý Trần Ai nói: “Có chuyện gì sao?” Anh nhìn thấy Bối Giang Thành mang trên mặt một chút thần sắc lo âu, ngữ khí vẫn giống trong điện thoại như đúc.
Bối Giang Thành nhìn lướt qua người xung quanh, lúc này chính trực tan học, trước cổng trường toàn bộ đều là học sinh mặt đồng phục, cậu ta nói: “Đi lên xe rồi nói đi?”
Quý Trần Ai chần chờ một lát, rồi đồng ý với đề nghị của Bối Giang Thành.
Quý Trần Ai ngồi xuống vị trí ghế phụ, Bối Giang Thành bỏ gậy của Quý Trần Ai xong, sau đó ngồi vào ghế lái, nổ máy xe. Chờ xe lái đi được một hồi, Quý Trần Ai mới nhớ tới một chuyện, anh nói: “Bối Giang Thành, cậu năm nay mười sáu tuổi?”
Bối Giang Thành ừ một tiếng.
Quý Trần Ai nói: “… Cho nên bây giờ cậu chưa có bằng lái xe?” Anh nhớ không lầm, yêu cầu tuổi tác để điều khiển xe trong nước thấp nhất cũng là mười tám tuổi.
Vẻ mặt Bối Giang Thành nhăn nhó một chút, giống như hoàn toàn không nghĩ tới Quý Trần Ai cư nhiên lại quan tâm cái vấn đề này, cậu ta nói: “Không sao, tôi đi chậm một chút là được.”
Quý Trần Ai là ai, Quý Trần Ai nhưng chính là người bảo vệ chính năng lượng (chẳng hề), nhìn thấy Bối Giang Thành thái độ hờ hững như thế, anh ngôn từ giáo dục chính nghĩa nói: “Cậu sao có thể nghĩ như vậy chứ, vạn nhất xảy ra chuyện gì chẳng phải là rất nghiêm trọng sao, cậu không chỉ sẽ phải chịu trách nhiệm với chính cậu, còn phải chịu trách nhiệm với người khác nữa, blablabla…”
Bối Giang Thành: “…”
Chờ Quý Trần Ai bla xong, anh còn hỏi Tiểu Thất một câu, tăng bao nhiêu năng lượng? Tiểu Thất yếu ớt nói: Tăng mười điểm.
Quý Trần Ai hài lòng gật gật đầu, xem ra Bối Giang Thành nghe lọt được.
Trong thời gian Quý Trần Ai không ngừng giáo dục phổ cập kiến thức an toàn, Bối Giang Thành lái xe lái đến một tiệm cà phê gần trường học.
Cậu ta dừng xe xong, rồi lấy gậy từ trong cốp sau đưa cho Quý Trần Ai.
Sau đó hai người đồng thời từ từ đi vào.
Vốn Quý Trần Ai dự định ở cửa trường học nói hai câu với Bối Giang Thành coi như xong, nhưng từ nét mặt Bối Giang Thành xem ra, chuyện cậu ta muốn nói, dường như vô cùng quan trọng, vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là đè ý niệm trong lòng xuống, cùng Bối Giang Thành đi tới quán cà phê này.
Bối Giang Thành đi vào, lập tức có người tiến lên đón, rất cung kính kêu một tiếng Bối tiên sinh.
Bối Giang Thành gật đầu, nói: “Những thứ tôi bảo các anh chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?”
Người kia cung kính nói: “Đều đã chuẩn bị xong, hiện tại mang lên cho ngài?”
Bối Giang Thành nói: “Ừ.”
Vừa nói, Bối Giang Thành và Quý Trần Ai chờ ở một bên tiến vào một căn phòng nhỏ, cậu ta ra hiệu cho Quý Trần Ai ngồi xuống, sau đó hỏi Quý Trần Ai muốn uống gì không. Quý Trần Ai nói nước trái cây là được rồi, anh tương đối hảo ngọt, đồng thời luôn luôn không quá thích đồ uống cùng bánh ngọt mang theo vị đắng.
Bối Giang Thành gọi cho Quý Trần Ai cốc sinh tố xoài. Tiếp theo có người đưa hai phần bánh ngọt vừa mới nướng xong tới trước mặt Quý Trần Ai và Bối Giang Thành.
Bối Giang Thành nói: “Bánh soufflé*, vừa mới làm xong, mùi vị rất vừa vặn.”
(*: Tra mãi mới ra cái tên, vì nguyên văn nó là bánh ‘trứng sữa xốp’… Bác nào chưa biết bánh trông thế nào thì nghía lại cái hình bên trên ấy.)
Quý Trần Ai à một tiếng, dùng cái thìa múc một miếng, nhét vào trong miệng, sau đó nói: “Nói đi, chuyện gì.”
Bối Giang Thành cũng uống một hớp cà phê vừa mới mang lên, cậu ta nói: “Chu Nghiêu Cần, anh đã nghe Chu Nghiêu Uẩn nói qua chuyện của tôi rồi đi?”
Động tác ăn bánh soufflé của Quý Trần Ai dừng lại một chút, anh nói: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Bối Giang Thành nói: “Tôi đoán đúng rồi sao?”
Quý Trần Ai nói: “Không nói cậu thế nào, chỉ là nói một chút chuyện trong nhà cậu thôi.”
Bối Giang Thành nói: “Ngày tôi bị bán cho bọn buôn người, là sinh nhật mười lăm tuổi của tôi.” Lúc cậu ta nói lời này, biểu tình lạnh lùng, hoàn toàn không giống một thiếu niên mới vừa tròn mười sáu tuổi không lâu.
Quý Trần Ai dừng động tác trên tay lại, anh cảm thấy Bối Giang Thành trước mắt có chút xa lạ, hoặc là nói… Anh kỳ thực căn bản không quá quen thuộc Bối Giang Thành.
Bối Giang Thành lại nói: “Tôi là bị anh ruột của tôi bán đi, chuyện anh ta bán tôi đi này, bị mẹ của tôi biết được, vì vậy mẹ tôi cũng giúp anh ta gạt ông nội tôi.”
Nội dung vở kịch cẩu huyết, quả thực sánh ngang phim bi kịch gia đình rác rưởi, nhưng nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, hiện thực dù sao cũng còn đáng sợ hơn tưởng tượng.
Bối Giang Thành lại nói: “Cho nên tôi nhất định phải cảm ơn anh.”
Quý Trần Ai cảm thấy cảm giác quái dị trên người Bối Giang Thành càng ngày càng dày đặc, anh à một tiếng, nói: “Cậu quá khách khí rồi.”
Bối Giang Thành nói: “Tôi thích anh, anh có thể ở cùng một chỗ với tôi không?”
Quý Trần Ai: “???” Đề tài này cũng nhảy quá nhanh rồi đi!!
Bối Giang Thành hoàn toàn dự liệu được biểu tình như gặp quỷ của Quý Trần Ai, cậu ta cười cười: “Đột nhiên đưa ra yêu cầu này, để anh tiếp thu chắc sẽ có chút khó khăn, thế nhưng tôi không định chờ đợi thêm nữa, tôi sợ anh sẽ xảy ra chuyện.”
Quý Trần Ai: “… Từ từ.” Anh cảm thấy bản thân căn bản theo không kịp đầu óc Bối Giang Thành, vừa mới ban đầu còn một mặt chua xót kể về gia tộc thảm thương của mình, tại sao đột nhiên lại nói câu cậu ta thích mình?
Bối Giang Thành nói: “Anh không thể cùng một chỗ với Chu Nghiêu Uẩn, hắn sẽ làm tổn thương anh.”
Quý Trần Ai cẩn thận nói: “Bối Giang Thành? Cậu vẫn ổn chứ?”
Bối Giang Thành một mặt bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Quý Trần Ai cảm thấy quỷ dị, cậu ta nói: “Tôi rất ổn, chưa từng ổn hơn hiện tại.”
Còn chưa chờ Quý Trần Ai nói thêm gì nữa, trên người cậu ta liền tỏa ra một ánh sáng dìu dịu, sau đó cậu ta nói với Quý Trần Ai: “Anh yêu tôi, muốn ở cùng với tôi, anh nói cho người nhà anh biết anh sẽ ra ngoài ở mấy ngày, đồng thời kêu bọn họ đừng tới tìm anh.”
Nếu như biểu hiện trước khi nói của Bối Giang Thành, cũng chỉ khiến Quý Trần Ai thấy kỳ quái, như vậy vào giờ phút này, sự tình phát sinh trên người Bối Giang Thành, thì chỉ có một từ “kinh ngạc” để hình dung.
Quý Trần Ai đờ đẫn nhìn Bối Giang Thành, trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Thất, Tiểu Thất nói: “Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Vì sao cậu ta lại có một cái hệ thống, cậu ta sao lại sử dụng thánh quan của thánh nhân với ngươi chứ!”
Ngay cả Tiểu Thất cũng không rõ ràng sự tiến triển của tình hình, càng không cần phải nói tới bản thân Quý Trần Ai.
Bối Giang Thành cho rằng Quý Trần Ai bởi vì giật mình nên mới dại ra là do bị tẩy não liền trầm mặc, ánh mắt cậu ta nhìn về phía Quý Trần Ai vừa ôn nhu lại thâm tình, cậu ta nói: “Tôi sẽ không để cho Chu Nghiêu Uẩn tổn thương anh.”
Quý Trần Ai: “…”
Quý Trần Ai tính toán nghìn vạn lần cũng không nghĩ tới, Bối Giang Thành mời anh đi ăn cơm, cư nhiên cũng có hệ thống, chẳng những có hệ thống, còn ý đồ dùng hệ thống tẩy não anh. Vào đúng lúc này, Quý Trần Ai đột nhiên nhớ tới bản thân đã từng lo lắng, nếu như người có được Tiểu Thất, lấy cớ dùng Tiểu Thất làm việc tốt mà lợi dụng đạt được mục đích tư nhân của mình, như vậy toàn bộ người trên thế giới, liệu sẽ có vì người này mà thay đổi không đây. Tiểu Thất đáp lại câu hỏi của Quý Trần Ai, nhưng Bối Giang Thành trước mắt, đã nói cho Quý Trần Ai đáp án.
Thích người không thích bạn? Không liên quan, bạn có thể giúp người đó tẩy não nha.
Quý Trần Ai ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, giống như thật sự tin tưởng Bối Giang Thành.
Bối Giang Thành nói, anh thích tôi, Chu Nghiêu Uẩn không phải là người tốt, anh phải cách hắn xa một chút, anh tạm thời ở lại nhà tôi, tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt…
Quý Trần Ai nói: “Tiểu Thất, vì sao lại có hệ thống?”
Tiểu Thất còn đang chửi rủa, nó hiển nhiên cũng không hiểu, tại sao bên trong cùng một không gian, lại tồn tại hai hệ thống, nó nói: “Ta cũng không biết, mẹ kiếp, chết tiệt, có bug, ta muốn nổ tung.”
Quý Trần Ai: “…”
Bối Giang Thành thấy Quý Trần Ai ngồi tại chỗ mặt biểu cảm, còn tưởng Quý Trần Ai thật sự bị cậu ta thôi miên, cậu ta nói: “Tiểu Cần, anh cười đi.”
Quý Trần Ai phối hợp nở nụ cười, đồng thời, anh còn chú ý tới Bối Giang Thành thay đổi xưng hô gọi anh, từ Chu Nghiêu Cần*, biến thành Tiểu Cần —— anh so với Bối Giang Thành còn lớn hơn! Được rồi, hiện tại cũng không phải lúc để xoắn xuýt cái vấn đề này.
(*: Gốc là ‘Chu Nghiêu Uẩn’ – Tác giả gõ nhầm.)
Biểu tình mà Bối Giang Thành nhìn về phía Quý Trần Ai, có thể nói là mê luyến, cậu ta nói: “Vào thời điểm tất cả mọi người vứt bỏ tôi, là anh đã cứu tôi, Tiểu Cần, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh.”
Cậu ta vừa nói, vừa đi đến trước mặt Quý Trần Ai, cúi người xuống, định hôn môi Quý Trần Ai.
Lần này Quý Trần Ai không giả bộ được, anh nghiêng đầu, tránh khỏi nụ hôn của Bối Giang Thành, mở miệng nói: “Bối Giang Thành, cậu dẫn tôi tới đây, chính là vì cái này?”
Thân thể Bối Giang Thành cứng đờ.
Quý Trần Ai nói: “Bối Giang Thành, tôi không thích cậu.”
Biểu tình lúc này của Bối Giang Thành, gần như rất khó dùng lời nói hình dung, bởi vì quá phức tạp, cậu ta không hiểu tại sao Quý Trần Ai sẽ miễn dịch đối với thôi miên của cậu ta, càng đối với chuyện Quý Trần Ai từ chối cậu ta mà cảm thấy phẫn nộ, cậu ta ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nhìn Quý Trần Ai, cậu ta nói: “Vậy tại sao anh lại cùng một chỗ với Chu Nghiêu Uẩn.”
Quý Trần Ai bất đắc dĩ nói: “Tôi cùng một chỗ với Chu Nghiêu Uẩn lúc nào?”
Bối Giang Thành không thấy Quý Trần Ai trả lời, cậu ta nói: “Tôi hiểu rồi, là bởi vì Chu Nghiêu Uẩn có đúng hay không, là bởi vì Chu Nghiêu Uẩn nên anh mới miễn dịch với tôi, hắn ta cũng có hệ thống…”Nói thật, chuyện này phát sinh quá đột ngột, bất kể là Bối Giang Thành cũng vậy, bản thân Quý Trần Ai cũng vậy, trong lúc nhất thời đều có chút không phản ứng kịp, Bối Giang Thành không thể nào hiểu được tại sao Quý Trần Ai không bị thôi miên, giống như bản thân Quý Trần Ai không có cách nào lý giải được vì sao Bối Giang Thành cũng có hệ thống.
Còn có những câu nói kia của Bối Giang Thành, cái gì gọi là anh cùng một chỗ với Chu Nghiêu Uẩn, Chu Nghiêu Uẩn còn có thể hại chết anh?
Bối Giang Thành nói: “Chu Nghiêu Cần, tôi thích anh, anh tin tôi có được không?”
Quý Trần Ai nói: “Số lần chúng ta gặp mặt một bàn tay cũng có thể đếm được, Bối Giang Thành, cậu đến cùng muốn làm cái gì.”
Bối Giang Thành bưng tách cà phê trên bàn lên uống một hơi hết sạch, trong ánh mắt cậu ta nhiều hơn chút mùi vị lãnh mạc, giống như tự nhủ: “Thôi, có thì có hệ thống, bất quá Chu Nghiêu Uẩn, tao sẽ không nhường Chu Nghiêu Cần cho mày.”
Nói xong những câu nói này, còn chưa chờ Quý Trần Ai trả lời cái gì, Bối Giang Thành tiện tay gọi điện thoại, mười mấy giây sau, hai người đàn ông thân thể cường tráng bước vào qua cửa, cung kính đứng bên người Quý Trần Ai, khách khí yêu cầu anh lấy điện thoại di động ra.
Quý Trần Ai bối rối: “Cậu là muốn bắt cóc tôi?”
Bối Giang Thành cười cười: “Tiểu Cần, anh đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương tới anh.”
Quý Trần Ai lộ ra một biểu tình im lặng, anh nói: “Bối Giang Thành, cậu điên rồi?”
Bối Giang Thành như trước cười xán lạn, cậu ta nói: “Tiểu Cần, tôi nguyện ý vì anh mà phát điên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...