Edit: Koliz
Nếu như muốn cùng Chu Nghiêu Uẩn đi gặp Vương Minh Vũ, vậy không thể kéo dài được nữa.
Quý Trần Ai suy tính hết hai giờ, cuối cùng vẫn là dùng ý kiến của Tiểu Thất, nhưng anh cũng không nói cụ thể thân phận của Vương Minh Vũ cho Chu Nghiêu Uẩn, chỉ nói với Chu Nghiêu Uẩn, muốn cậu đưa mình đi gặp một người.
Chu Nghiêu Uẩn hỏi Quý Trần Ai người kia là ai, Quý Trần Ai hàm hồ nói: “Không tính là bằng hữu.”
Nghe vậy, Chu Nghiêu Uẩn liền biết Quý Trần Ai không muốn nói, nếu Quý Trần Ai đã không muốn nói, Chu Nghiêu Uẩn sẽ không hỏi, chỉ hỏi thời gian cụ thể cùng địa điểm gặp mặt.
Quý Trần Ai nói thời gian đại khái là ngày mai, địa điểm còn chưa xác định.
Chu Nghiêu Uẩn nhìn Quý Trần Ai, gật đầu.
Sau đó, Quý Trần Ai lại liên lạc với Vương Minh Vũ một chút, điện thoại nối thông xong, giọng nói của Vương Minh Vũ có chút tức giận đến nổ phổi truyền tới, gã nói: “Con mẹ nó mày đến cùng muốn làm gì?!”
Quý Trần Ai miễn cưỡng nói: “Tức giận thương thân, ngoài mặt lẫn lộn, tại sao phải tạo lập thái độ bết bát như thế chứ.”
Vương Minh Vũ cả giận nói: “Mày đến cùng muốn làm gì? Những thứ đó mày lấy ở đâu ra ra! Tao nhắc nhở mày, đừng để cho tao biết mày là ai, nếu không tao sẽ lấy mạng mày!”
Giọng nói của Vương Minh Vũ chính là tức giận, nhưng phía sau loại phẫn nộ này, lại có thể cảm nhận được khủng hoảng sâu trong nội tâm mà gã lộ ra, giao dịch giữa gã và Hứa Vân Sùng là phi thường tư mật, ngay cả thủ hạ thân cận nhất của Hứa Vân Sùng cũng không biết, nhưng người bên đầu kia điện thoại, lại đem ghi chép giao dịch giữa gã và Hứa Vân Sùng, cùng một vài người không nhận ra nào đó đều đào lên toàn bộ. Qua máy biến giọng khiến thanh âm người kia phá lệ băng lãnh, Vương Minh Vũ nghe thấy đầu bên kia điện thoại nói: “Bây giờ là anh muốn mạng của tôi, hay là tôi muốn mạng của anh?”
Vương Minh Vũ liền đổ một thân mồ hôi lạnh, gã cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, một lát sau, mới trấn định nói: “Mày muốn gì?” Gã biết, nếu như không phải muốn giao dịch, người kia cũng không cần phải uy hiếp mình.
Quý Trần Ai không có cảm tình gì đối với Vương Minh Vũ, nói chính xác là đối với hết toàn bộ những người có liên quan tới buôn bán nhân khẩu đều không có cảm tình gì, nghe thấy Vương Minh Vũ đè nén tức giận xuống, giả vờ trấn định hỏi anh muốn gì, rốt cục nở nụ cười, anh nói: “Chúng ta gặp một mặt đi.”
Vương Minh Vũ nói: “Gặp mặt? Mày muốn gì?”
Quý Trần Ai nói: “Mười giờ sáng ngày mai, tại Cửu cầu góc phía tây nam công viên Đa Giác, anh tốt nhất đừng có mang theo những người khác, nếu không tôi không bảo đảm những thứ đó sẽ rơi vào trong tay người nào.”
Vương Minh Vũ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Tiểu Thất nghi ngờ nói: “Gã thật sự sẽ đi?”
Quý Trần Ai cười cười: “Đương nhiên.”
Kỳ thực những thứ Tiểu Thất gửi cho Vương Minh Vũ, hoàn toàn không đủ để chứng minh gã và Hứa Vân Sùng có quan hệ với bọn buôn người, chỉ có thể chứng minh hai người bọn họ đang cấu kết với nhau làm công việc gì đó trái pháp luật thu lãi kếch sù, nhưng những thứ này cũng đã đủ khiến Vương Minh Vũ hoảng lên, bởi vì nếu quả thật xảy ra chuyện, gã chính là quân cờ bị Hứa Vân Sùng vứt bỏ.
Vương Minh Vũ rất khủng hoảng, làm cho gã sợ nhất là, gã không dám nói cho Hứa Vân Sùng chuyện này, chỉ có thể nghĩ lợi dụng cơ hội gặp mặt ngày mai, trực tiếp xử lý xong người dám cả gan uy hiếp gã này.
Quý Trần Ai sao có khả năng không biết Vương Minh Vũ đang nghĩ gì, chó cùng rứt giậu, nếu không nhảy qua, cũng chỉ có thể bị đánh chết.
Vé máy bay của Chu Nghiêu Uẩn, đặt vào buổi chiều, cậu không biết Quý Trần Ai đến cùng muốn làm gì, thế nhưng cũng mơ hồ nhận ra được chuyện này cùng chuyện phát sinh trước đây có điểm liên quan.
Rạng sáng ngày hôm sau, Quý Trần Ai rất sớm đã rời khỏi giường, sau khi rửa mặt vừa ăn điểm tâm vừa nghe Tiểu Thất báo lại tình huống Vương Minh Vũ tối hôm qua.
Vương Minh Vũ tối hôm qua gọi tổng cộng mười mấy cuộc điện thoại, có khi là thăm dò người gã cảm thấy có khả năng để lộ bí mật, nhưng cũng có thể là triệu tập bằng hữu có thể giúp được một tay hôm nay.
Tiểu Thất còn nhắc nhở Quý Trần Ai một câu, trên người những người này có khả năng có súng, thời điểm đi gặp gã nhất định phải cẩn thận.
itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai sau khi nghe, do dự một chút liền nói tình huống này cho Chu Nghiêu Uẩn, Chu Nghiêu Uẩn nghe xong cư nhiên sắc mặt không đổi, cũng không hỏi Quý Trần Ai vì sao những người kia lại có súng, mà trầm ngâm một lát, hỏi: “Sẽ có mấy người? Là quân nhân?”
Quý Trần Ai thấy Chu Nghiêu Uẩn có vẻ kỳ quái không chút nào, có chút ngạc nhiên, anh nói: “Không phải là quân nhân… Đại khái là năm, sáu người đi.”
Chu Nghiêu Uẩn ồ một tiếng: “Cái đó cũng không có vấn đề.” Nói xong, cậu lại nói, “Em đi chuẩn bị một chút.”
Quý Trần Ai ban đầu còn không rõ Chu Nghiêu Uẩn muốn chuẩn bị cái gì, cảm thấy Chu Nghiêu Uẩn nhiều nhất chỉ giấu mấy cây côn gì đó, kết quả lúc Chu Nghiêu Uẩn mặt không biểu cảm móc ra một đống linh kiện súng từ trong túi sau lưng cậu, Quý Trần Ai đúng là cả người cũng không ổn.
Quý Trần Ai: “… Em không phải đã nói em không phải là xã hội đen sao?”
Chu Nghiêu Uẩn vừa lắp ráp vừa nói: “Em đích xác không phải, em là sở hữu súng ngắn hợp pháp.”
Quý Trần Ai: “…” Hóa ra ở quốc gia này còn có thể sở hữu súng hợp pháp à.
Súng lắp ráp tốt sau, Chu Nghiêu Uẩn lại lấy ra một bộ quần áo, cậu nói: “Ca, anh mặc vào đi.”
Quý Trần Ai: “Đây là cái gì?” Thoạt nhìn như áo chống đạn, thế nhưng trong ấn tượng của anh, áo chống đạn không đơn bạc như vậy á.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Có chức năng chống đạn, thế nhưng dùng không tốt như vậy, ưu điểm là nhẹ nhàng, dễ dàng mang theo.”
Quý Trần Ai nói: “Anh mặc vào vậy em làm sao bây giờ?”
Chu Nghiêu Uẩn cười cười: “Những người kia nếu có thể bắn trúng em, vậy em uổng công luyện tập một năm này rồi.”
Quý Trần Ai nghe vậy cũng không từ chối nữa, kỳ thực anh căn bản không có ý định tới gần những người mang theo súng ống kia, Tiểu Thất có thể khống chế tất cả camera trong công viên, hiển nhiên có thể biết rõ những người kia đang làm gì, mà Quý Trần Ai sở dĩ muốn gặp mặt Vương Minh Vũ, cũng là bởi vì phạm vi hạn chế của kỹ năng.
Chu Nghiêu Uẩn nhét súng ngắn đã lắp ráp tốt vào trong túi, sau đó nói: “Ca, địa điểm cụ thể là?”
Quý Trần Ai nói cho Chu Nghiêu Uẩn địa điểm anh và Vương Minh Vũ đã hẹn.
Chu Nghiêu Uẩn nghe xong, liền móc ra một cái Ipad, mở vệ tinh cảnh xa ra, bắt đầu quan sát địa hình. Từ động tác thần thái của cậu nhìn ra được, không phải là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này.
Quý Trần Ai ở bên cạnh nhìn quả thực có chút run sợ trong lòng, anh thấp giọng hỏi Tiểu Thất: “Chu Nghiêu Uẩn thật không phải là xã hội đen?”
Tiểu Thất nói: “Rõ ràng không phải có được không, xã hội đen nào lại có cậu ta suất như vậy!”
Quý Trần Ai: “Aiz.”
Tiểu Thất: “???” Ngươi cảm thấy rất thất vọng sao? Ta tại sao lại có kí chủ như vậy chứ!!!
Quý Trần Ai nói: “Ngươi không nghĩ tới nếu như cậu ấy là xã hội đen, ta sẽ có thể kiếm lời một số lượng giá trị năng lượng lớn?!” (Quả nhiên:v)
Tiểu Thất: “Hừm, nghĩ như vậy, ngươi nói cũng thật sự có đạo lý, bằng không ngươi đi khuyên cậu ta chút đi?”
Quý Trần Ai: “=.=” quên đi, nếu như Vương Chi Tú biết, còn không chặt rồi ăn thịt anh.
Chu Nghiêu Uẩn bên này chuẩn bị xong, Quý Trần Ai cũng từ trong camera phát hiện Vương Minh Vũ bắt đầu bố trí người của gã, bởi vì quang cảnh công viên Đa Giác rất nhiều thảm thực vật, cho nên Vương Minh Vũ sắp xếp người của gã ở các góc Cửu cầu.
Quý Trần Ai cũng không gấp, mãi đến tận lúc anh lên xe đi đến mục tiêu, mới gọi điện thoại cho Vương Minh Vũ.
Vương Minh Vũ chính ở trong công viên Đa Giác tâm tình khẩn trương, tiếp điện thoại của Quý Trần Ai, giả vờ bình tĩnh: “Mày sao còn chưa tới, tao đã tới trên cầu.”
Quý Trần Ai cũng không nói, chỉ là sâu lắng thở dài.
Vương Minh Vũ bị hành động này của Quý Trần Ai làm phía sau lưng mát lạnh.
Quý Trần Ai lại nói: “Bảo mấy anh em của anh đừng ở lại, trời lạnh thế này, còn có tuyết rơi đây, anh làm bằng hữu thật không tử tế nha.”
Vương Minh Vũ sao có khả năng trực tiếp thừa nhận, nghe Quý Trần Ai nói câu này lập tức phủ nhận: “Đánh rắm! Lão tử đến một mình, đừng có léo nha léo nhéo, tao con mẹ nó còn hoài nghi mày dẫn theo người đấy!”
Quý Trần Ai trầm mặc mấy giây, mãi đến tận lúc Vương Minh Vũ bắt đầu hốt hoảng sau, mới nói: “Tôi là thành tâm thành ý muốn đến tán gẫu với anh nha, anh lại có thái độ này, vậy tôi cảm thấy chúng ta cũng không có gì đáng để nói.” Nói xong anh liền treo điện thoại. Vương Minh Vũ nắm di động suýt chút nữa trực tiếp nện trên mặt đất, gã muốn gọi lại cho Quý Trần Ai, nhưng Quý Trần Ai dùng điện thoại qua mạng, căn bản không có cách nào gọi lại.
Mùa đông rét lạnh, trên trời còn có bông tuyết nhỏ bay bay, trên trán Vương Minh Vũ lại nổi lên một tầng mồ hôi lạnh thật mỏng, gã càng nghĩ càng thấy sợ, cuối cùng cắn răng thông tri cho anh em của mình, bảo bọn họ ra bên ngoài công viên.
Quý Trần Ai qua chỗ Tiểu Thất nhìn thấy Vương Minh Vũ để người rút lui, cách một lúc mới lần thứ hai gọi điện thoại cho Vương Minh Vũ.
Lần này Vương Minh Vũ đàng hoàng hơn, cũng không dám nói thô tục nữa, chỉ hỏi lúc nào Quý Trần Ai đến.
Quý Trần Ai nói: “Gấp cũng vô dụng, chờ đi.”
Vương Minh Vũ bị thái độ này của Quý Trần Ai làm cho vô cùng tức giận, nhưng cũng hết cách với Quý Trần Ai rồi, cuối cùng vẫn cắn răng nhẫn nhịn xuống dưới.
Đến công viên là dùng xe của Chu Dục Miễn, vì để tránh cho biển số xe bị người nhìn thấy, lúc cách công viên vẫn còn xa Quý Trần Ai đã gọi Chu Nghiêu Uẩn ngừng xe, chuẩn bị đi cùng anh.
Sau khi xuống xe, Quý Trần Ai đưa cho Chu Nghiêu Uẩn một cái khẩu trang và một cái mũ, kêu cậu mang theo.
Chu Nghiêu Uẩn ngoan ngoãn đeo mũ và khẩu trang lên, sau đó cõng Quý Trần Ai đi hướng bên kia.
Dưới chỉ thị của Quý Trần Ai, mấy anh em của Vương Minh Vũ cũng không ở bên trong công viên, Quý Trần Ai vẫn luôn lợi dụng Tiểu Thất để quan sát hướng đi của bọn họ, trước khi anh nhìn thấy Vương Minh Vũ, nếu như không cần phải xung đột, vậy sẽ không nổi lên xung đột.
Quá mười giờ, Quý Trần Ai mới tới địa điểm anh và Vương Minh Vũ hẹn trước đó.
Quý Trần Ai từ trên lưng Chu Nghiêu Uẩn xuống dưới, sau đó chống gậy đi từ từ qua. Chu Nghiêu Uẩn đứng ở phía sau Quý Trần Ai, che chở Quý Trần Ai.
Vương Minh Vũ vốn tưởng mình chọc phải người nào phía trên, nhưng bây giờ mắt thấy tới đây cũng chỉ có hai người, còn có một người là người què, vân vân… Người què? Vương Minh Vũ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt vốn chỉ có phẫn nộ và sợ hãi cũng nhiều hơn một chút biểu cảm khác.
Vương Minh Vũ đạo: “Mày là Chu Nghiêu Cần?!”
Quý Trần Ai không nghĩ tới Vương Minh Vũ cư nhiên liếc mắt đã nhìn ra thân phận của anh, này cũng khó trách, Quý Trần Ai đôi chân này có độ phân biệt quá cao, huống hồ khoảng thời gian này Hứa Vân Sùng đều đang chú ý tới Quý Trần Ai, ngay cả Vương Minh Vũ cũng có ấn tượng sâu sắc với Quý Trần Ai người này.
Kỳ thực cũng khó trách, là một kẻ thù gián tiếp hoặc trực tiếp phá huỷ nhà mình, Vương Minh Vũ rất khó không nghĩ tới.
Bị liếc mắt nhìn ra thân phận, Quý Trần Ai cũng không sốt ruột, anh đeo khẩu trang và mũ duy nhất muốn bảo vệ chỉ là, tại nhìn thấy Vương Minh Vũ lúc trước, không có ai nhìn thấy mặt của hắn.
Mà hiện tại, mục đích của Quý Trần Ai đã đạt tới.
itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai quay đầu lại nói với Chu Nghiêu Uẩn: “Có thể cho anh một chút thời gian không?”
Chu Nghiêu Uẩn nghe vậy vô cùng am hiểu lòng người lùi lại mấy bước, vừa không nghe được Quý Trần Ai cùng Vương Minh Vũ nói chuyện, lại có thể bảo đảm an toàn cho Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai nói: “Vương Minh Vũ, không nghĩ tới anh cư nhiên nhận ra tôi.”
Vương Minh Vũ cắn răng nghiến lợi nói: “Mày hóa thành thành tro tao cũng biết, nói đi, mày đến cùng muốn làm gì?” Nếu như không phải Hứa Vân Sùng cản gã lại, gã sợ là đã sớm ra tay với Quý Trần Ai rồi, chị cả của gã và anh trai chết thảm như vậy, tuy không phải Quý Trần Ai làm, mà khẳng định cùng Quý Trần Ai không tránh khỏi có quan hệ.
Quý Trần Ai nhìn Vương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên cảm thấy người như thế cứ chết như vậy là tiện nghi cho gã, anh nói: “Anh có biết việc làm của anh đã phá huỷ bao nhiêu người không?”
Vương Minh Vũ cúi đầu gắt một cái: “Phá huỷ bao nhiêu người? Tao không làm chuyện như vậy thì mày tới nuôi tao à? Đừng mẹ nó phí lời, mày đến cùng muốn làm gì?”
Trên thế giới này đáng sợ nhất không phải là người làm việc xấu, mà là làm việc xấu, còn không hề cảm thấy bản bản thân có chỗ sai một chút nào.
Quý Trần Ai nở nụ cười, đối với Vương Minh Vũ mở ra thánh quang của thánh nhân.
Kỹ năng này có thể nói là Quý Trần Ai có tính sát thương lớn nhất trong hết thảy kỹ năng, đầu tiên nó không bị hạn chế đối tượng sử dụng, bên cạnh đó công hiệu của nó vô cùng mạnh mẽ, Quý Trần Ai không định cho Vương Minh Vũ bán đi cơ hội của chính mình, sau khi anh cặn kẽ hỏi toàn bộ thông tin liên quan với Hứa Vân Sùng và Vương Minh Vũ bọn buôn người, tiện nói: “Anh cảm thấy chuyện mình làm là sai, cho nên anh sẽ nói với những người anh em của anh đây là một hiểu lầm, sau đó vào chạng vạng hôm nay kết liễu tính mạng của chính mình.”
Vương Minh Vũ nghe được lời Quý Trần Ai, cũng giống như những người lúc trước, gật đầu như giã tỏi.
Quý Trần Ai nhìn dáng dấp Vương Minh Vũ, đột nhiên nghĩ đến, nếu như một người xấu chiếm được Tiểu Thất, không biết sẽ xuất hiện dạng tình cảnh gì.
Dưới ảnh hưởng kỹ năng của Quý Trần Ai, Vương Minh Vũ đều trả lời tất cả câu hỏi, đồng thời bởi vì lời nói dối giả tận thế, đáp án mà gã trả lời, đều là thật.
Vương Minh Vũ cũng không hối hận bản thân làm cái nghề đáng bị trời phạt này, gã thậm chí coi đây là vinh dực, khiến cho Quý Trần Ai quyết định muốn giết gã, một câu cảu Vương Minh Vũ, gã nói: “Người và chó lợn không phải đều giống nhau à, tao nếu không muốn mạng bọn họ, không buôn bán bọn họ, người chết chính là tao á.”
Người nọ đã hoàn toàn hết thuốc chữa, Quý Trần Ai nhìn về phía Vương Minh Vũ, trong ánh mắt không có đồng tình cũng không có chán ghét, chỉ còn lại sắc thái lạnh lùng. Anh không phải lần đầu tiên giết người, thậm chí đã tự mình động thủ qua, mà hiện tại lại triệt để cảm giác được, nhóm người này đã thối rữa đến tận xương tủy không thể cứu vớt.
Vương Minh Vũ còn khai ra gần đây gã mua bán hàng hóa, lúc đầu gã lấy được một vài thứ tốt, vốn đang định thông qua thành phố này chuyển ra ngoài, nhưng chất lượng đám hàng hóa này đích xác quá tốt, vì vậy phải gặp mặt một vài người cao tầng.
Quý Trần Ai nhớ kĩ địa chỉ cụ thể, cùng thời gian quy trình giao dịch rồi, anh thấy Vương Minh Vũ dùng ánh mắt vô cùng thành kính nhìn về phía anh, nở nụ cười với Vương Minh Vũ: “Đi chết đi.”
Vương Minh Vũ nói: “Được được được.”
Quý Trần Ai làm xong tất cả những thứ này, cũng không quay đầu lại ly khai, anh gọi Tiểu Thất xóa đi ghi chép anh đã tới đây, sau đó cùng Chu Nghiêu Uẩn rời khỏi công viên này.
Mà Chu Nghiêu Uẩn chuẩn bị những trang bị kia, lại không có thứ gì được dùng tới, từ chỗ này mà nói, Quý Trần có cảm giác rất thất vọng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...