Edit: Koliz
Beta: Koliz [20170913]
Quý Trần Ai và Chu Nhạc Lăng đi tới nơi khởi nguồn âm thanh, rất nhanh tìm được gian phòng của ông lão nọ.
Bất quá trước khi bọn anh tới, người trong phòng ông lão đã đông như kiến.
Người đàn ông trung niên lái Audi đang đứng trước giường bệnh một mặt bi phẫn, nếu người không biết nhìn vào sợ rằng đã cảm thấy hắn ta phải chịu oan ức rất lớn.
Bên cạnh hắn, một cô gái trẻ đang nhẹ giọng khóc, vừa khóc vừa nói: “Anh Trịnh, trước đây em đã nói với anh, làm người đừng nhiệt tình như vậy, giờ có phải tốt không… Hu hu hu.”
Mà ông lão bị đụng ngã vốn tức giận, nghe vậy trực tiếp chửi ầm lên: “Con bé kia ăn nói thế nào đấy! Làm người nhiệt tình, rõ ràng là hắn đụng ngã tao, giờ lại nói hắn nhiệt tình! Tao làm người không lương tâm? Làm người không có lương tâm cả nhà đều bị đánh được chưa!”
Này vừa nói, người phụ nữ trung niên vẫn luôn ngồi bên cạnh ông lão trầm mặc không nói lại ngồi không yên, cô nói: “Ba, ba đừng chọc giận nữa, bớt tranh cãi một tí, bớt tranh cãi một tí đi.”
Ông lão sao không biết ý tứ cô gái này, ông nói: “Con có phải thà tin hắn cũng không tin ba? Ba cho con biết, chuyện hôm nay bọn kia đừng mong dễ dàng, nếu không thừa nhận, chúng ta liền gặp tại tòa án!”
Nam nhân kia nghe thấy muốn ra toà án, trong mắt lướt qua vẻ đắc ý, bất quá rất nhanh liền làm một bộ khổ đại cừu thâm, hắn ta nói: “Lão à, ông hà tất gì phải đem chuyện này làm quá như thế đây, tôi giúp đỡ ông, lại không người nhìn thấy, nhưng cũng không phải ông có thể trèo đầu cưỡi cổ tôi?”
Ông lão phi một cái: “Mày đừng cho là tao không biết lúc đó bên cạnh còn có người đi qua à!”
Người trung niên nói: ” Trung Quốc lớn như vậy, đi đâu tìm người làm chứng chứ, nếu có thể tìm được người đó, tôi đã sớm tìm rồi!”
Nghe đến đó, Quý Trần Ai bỗng nhiên nảy ra ý hay, anh biết, coi như lúc này anh xuất hiện, cũng không giúp gì cho việc thay đổi hình tượng của ông lão, người kia đã có ấn tượng hoàn mỹ đầu tiên trước truyền thông và đại chúng, anh nếu muốn thay ông lão chứng minh, cũng có thể sẽ bị cắn ngược một cái.
Quý Trần Ai thấp giọng nói với Chu Nhạc Lăng đang nghiến răng nghiến lợi phía sau anh: “Chúng ta đi ra ngoài trốn một lúc trước, chờ hắn ta đi rồi đi vào sau.”
Chu Nhạc Lăng sững sờ: “Nhưng, nhưng mà chúng ta không phải đến giúp đỡ sao?”
Quý Trần Ai nói: “Chúng ta là đến giúp đỡ, nhưng không thể giúp như thế… Em nghe anh, chút nữa chúng ta lại đi vào.”
Chu Nhạc Lăng tuy cảm thấy rất kỳ quái, nhưng thấy Quý Trần Ai một mặt chắc chắc, đành dựa theo anh, tìm góc khuất ngồi xuống.
Chu Nhạc Lăng nói: “Cần ca, người kia cũng quá đáng ghét đi, đụng vào người ta còn trở mặt…”
Quý Trần Ai nghe vậy, cũng đành thở dài, anh nói: “Chu Nhạc Lăng, nếu em nhìn thấy tin tức giúp đỡ ông lão còn bị lừa, thì sẽ tin người bị lừa bịp hay là ông lão kia?”
Chu Nhạc Lăng nói: “Đương nhiên là người bị lừa… A?”
Quý Trần Ai nói: “Người này đại khái cũng nghĩ như vậy, ngược lại đụng vào người phải bồi thường, bị lừa cũng phải bồi thường, người trước bị người ta phỉ nhổ, người sau thì lại được người đồng tình.”
Chu Nhạc Lăng rầu rĩ không vui nói: “Vậy cứ để cho hắn tiếp tục như thế sao?”
Quý Trần Ai cười cười: “Nếu để hắn ta tiếp tục như thế, chúng ta hôm nay tới đây làm gì.”
Trong lúc Quý Trần Ai trò chuyện cùng Chu Nhạc Lăng, Tiểu Thất nhắc nhở Quý Trần Ai gã đàn ông kia đã đi rồi, bất quá ông lão và con gái của ông lại đang cãi vã…
Quý Trần Ai gọi Chu Nhạc Lăng cùng anh tiến vào phòng bệnh, còn chưa đi tới cửa, đã nghe được tiếng con gái ông lão khuyên bảo, cô ta nói: “Ba, người kia đúng là đụng phải ba? Nếu chỉ là hiểu lầm, chúng ta lại oan uổng người tốt mất.”
Lão nhân cả giận nói: “Con rốt cuộc tin tưởng người ngoài, hay tin tưởng ba?!”
Người con gái nghe vậy dừng lại một chút, thở dài nói: “Ba, không phải con không tin ba, mà.. haizz.”
Nghe đến đó, Quý Trần Ai giơ tay khẽ gõ cửa một cái: “Quấy rầy rồi.”
“Ai vậy?” Người phụ nữ đi tới, mở cửa cho Quý Trần Ai, lúc cô nhìn thấy Quý Trần Ai cùng Chu Nhạc Lăng hai khuôn mặt xa lạ, nghi ngờ nói: “Em trai, cậu tìm ai vậy?”
Quý Trần Ai nói: “Ừm… Quấy rầy, tôi nhìn thấy chuyện trên tin tức.”
Sắc mặt người phụ nữ trở nên hơi lúng túng, cô cười nói: “Hả, chuyện gì?”
Quý Trần Ai nói: “Tôi chính là người chứng kiến ngày đó.”
Người phụ nữ sững sờ.
Quý Trần Ai tiếp tục nói: “Tôi nhìn thấy, là người đàn ông kia đụng ngã ông lão.”
itsukahikari.wordpress.com
Lần này, lúng túng trên mặt người phụ nữ, tất cả đều biến thành tức giận, cô mời Quý Trần Ai và Chu Nhạc Lăng vào phòng bệnh, song phương đơn giản hỏi thăm và giới thiệu một chút.
Quý Trần Ai thế mới biết, ông lão họ Dư, gọi Dư Chí Học, còn là một giáo sư đại học mới về hưu. Con gái của ông tên là Dư Như Tuệ, vốn đang công tác ở nước ngoài, nghe nói ông lão bị thương, mới vội vàng trở lại.
Dư Chí Học cả đời dạy học, đã hơn bảy mươi tuổi còn gặp phải sự tình như vậy hiển nhiên bị tức không nhẹ. Điều làm ông không thể tiếp nhận nhất, là người xung quanh, thậm chí con gái cũng không tin ông!
Kỳ thực điều này cũng không thể trách Dư Như Tuệ, sau khi Dư Chí Học về hưu, bắt đầu có vài dấu hiệu si ngốc tuổi già, thường xuyên quên trước quên sau, việc vừa làm sau một khắc đã quên, cô thấy nam trung niên họ Trịnh kia cây ngay không sợ chết đứng như vậy, tự nhiên có chút chột dạ không rõ. Mà Dư Chí Học lại một mực chắc chắn là bị người đụng thương, căn bản không có cách nào hòa giải.
Không có cách nào hòa giải, hiển nhiên là muốn ra toà án, Dư Như Tuệ đang lo lắng chuyện này, vừa vặn Quý Trần Ai tới cửa.
Dư Như Tuệ hỏi cặn kẽ tình huống xong, cũng bị chọc tức, cô vốn ban đầu còn mang lòng áy náy với họ Trịnh kia, nhưng bây giờ… Mặt đều đã bốc khói trắng.
Đoán chừng gã họ Trịnh cũng không nghĩ tới Quý Trần Ai cư nhiên nhiệt tình làm chứng như thế, không cần người đi tìm đã tự đưa mình tới cửa. Hiện tại làm được điều này quả là tuyệt vời, dù sao loại chuyện phiền phức này, đều là người tránh không kịp, ai lại tự động đưa tới cửa.
Ông lão thấy người có thể chứng minh cho mình đến, hiển nhiên vui vẻ vô cùng, càu nhàu ủy khuất nói đâu đâu với Quý Trần Ai nửa ngày, mắt thấy trời đã tối, mới thả Quý Trần Ai đi, bất quá trước khi đi, còn chào hỏi Quý Trần Ai, bảo anh có thời gian lại đến chơi.
Trước khi đi, Quý Trần Ai nói cho Dư Như Tuệ ý nghĩ của mình.
Dư Như Tuệ nghe vậy hơi kinh ngạc, cô nói: “Ý của cậu là, để hắn ta khởi kiện ở tòa án?”
Quý Trần Ai gật gật đầu, anh nói: “Không sai, không chỉ ra toà, còn phải công khai, tốt nhất nên mời truyền thông một chút…”
Dư Như Tuệ nói: “Đi thì đi, nhưng chúng ta chỉ có một người làm chứng…”
Quý Trần Ai nói: “Một người làm chứng là đủ rồi, lúc đó không có camera cũng không có xe đi ghi hình, chân tướng vân vân cũng toàn là một mình hắn ta nói, người ngoài tin hắn ta, cũng bởi vì chuyện như vậy phát sinh nhiều.”
Dư Như Tuệ nghe vậy, có chút ngượng ngùng, cô vốn nên tin tưởng ba cô, nhưng người kia nói quá mức cây ngay không sợ chết đứng, quá oan ức, làm cô không tự chủ được sinh ra hoài nghi với chân tướng.
Dư Như Tuệ nói: “Em trai, có thể để lại số điện thoại không? Sau này có chuyện gì, thuận tiện liên hệ.”
Quý Trần Ai gật đầu, để lại dãy số điện thoại của mình.
Dư Như Tuệ vừa ghi số điện thoại, vừa thở dài: “Thời đại này, có thể gặp người nhiệt tình như cậu cũng không dễ dàng, ai, có mấy người tâm địa thật xấu.”
Quý Trần Ai nói: “Người kia tên đầy đủ là gì?”
Dư Như Tuệ nói: “Tên là Trịnh Cơ Quốc, dì vốn đã cho là thái độ của ba của dì đối với hắn ta kém như vậy, hắn ta còn chạy lên chạy xuống giúp ba của dì, là người tốt, chỗ nào nghĩ đến…”
Quý Trần Ai nói: “Trước tiên tìm luật sư đi, xác định thời gian xong báo cho tôi biết một tiếng, có những chuyện khác cũng nhớ gọi điện cho tôi.”
Dư Như Tuệ nói: “Được rồi, thật sự rất cảm ơn cậu.”
Quý Trần Ai gật gật đầu, đang chuẩn bị đi ra ngoài, đã bị Dư Như Tuệ gọi lại, cô nói: “Hiện tại đã trễ thế này, chỗ này đón xe cũng không tiện, để dì gọi con trai dì tới đưa hai đứa về đi.”
Quý Trần Ai suy nghĩ một chút, cảm thấy cái chân của bản thân không có cách đi lại còn mang theo Chu Nhạc Lăng đi ra ngoài xác thực rất không an toàn, vì vậy bèn đồng ý, còn nói tiếng cám ơn.
Dư Như Tuệ cười nói: “Khách khí, dì còn phải cảm ơn cậu.”
Đang nói, điện thoại di động Dư Như Tuệ vang lên, sau khi cô nhận nghe, nói: “Nó đã đến bên ngoài rồi, để dì đưa hai đứa ra ngoài.”
Tiếp theo Dư Như Tuệ dẫn Chu Nhạc Lăng và Quý Trần Ai trước xe con trai cô, cô nói: “Tiểu Tuấn, đây là Chu Nghiêu Cần và Chu Nhạc Lăng, họ đã giúp chúng ta việc lớn, con nhớ đưa người ta về tận nhà đấy.”
Người trẻ tuổi ngồi ở chỗ lái xe đáp một tiếng, Dư Như Tuệ lại nói: “Nó gọi là Hứa Tuấn Thư, còn đang học tiến sĩ, Tiểu Cần là cấp ba à?”
Chu Nhạc Lăng nghe đến đó, không nhịn cười được, cô nói: “Dì à, Cần ca năm nay hai mươi mốt.”
Dư Như Tuệ sững sờ: “Tháng mấy?”
Chu Nhạc Lăng nói: “Tháng năm ạ.”
Dư Như Tuệ nghiêm túc nhìn Quý Trần Ai, có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi nhé, dì nhìn người không tốt lắm…”
Quý Trần Ai cũng biết mình thoạt nhìn rất nhỏ, nếu như không nói có khi người ta còn cho anh là em trai của Chu Nhạc Lăng, cho nên bị nhận lầm tuổi tác, tự nhiên cũng không trách người khác cười anh vài tiếng: “Không sao, tôi cũng quen rồi.”
Nói tới đây, Hứa Tuấn Thư từ chỗ lái xe bước ra, ôm Quý Trần Ai vào ghế sau xe, sau đó lại bỏ xe lăn vào cốp, anh ta hỏi địa chỉ, lại hỏi Dư Như Tuệ một chút rồi lái xe xuất phát.
Trên đường trở về, Hứa Tuấn Thư nói: “Hai người là vì việc của ông ngoại tôi nên mới đến đây?”
Quý Trần Ai ừ một tiếng.
Hứa Tuấn Thư dừng lại chốc lát, mới nói: “Anh chính là người làm chứng à? Đúng là ông ngoại tôi bị người đụng phải, mà không phải người cố tình bị đụng?”
Chu Nhạc Lăng nói: “Anh nói thế là sao, chuyện như vậy chúng tôi nói dối làm gì chứ.”
Hứa Tuấn Thư trên mặt biểu tình nhàn nhạt, giống như cũng không ngại thái độ của Chu Nhạc Lăng, anh ta nói: “Ha, đại khái là bởi vì tôi không thích ông ta đi.”
Đã là chuyện nhà người khác, Quý Trần Ai không định lắm miệng, anh nói: “Chúng tôi chỉ là không nhìn được có người bị vu hại, cũng không có ý gì với ông ấy.”
Hứa Tuấn Thư cười tự giễu, anh ta nói: “Hiện tại người tốt thật như hai người cũng không nhiều.”
Lái xe đến nhà, Hứa Tuấn Thư không để ý Quý Trần Ai từ chối, vẫn đưa anh lên trên tầng, mãi đến tận khi tận mắt thấy Quý Trần Ai vào cửa, chào hỏi Vương Chi Tú một câu mới rời khỏi.
Vương Chi Tú đón Quý Trần Ai vào cửa, đột nhiên hỏi: “Tiểu Cần, cậu trai kia là ai vậy?”
Quý Trần Ai nghi ngờ liếc mắt nhìn Vương Chi Tú một cái: “Cậu ta không phải đã nói rồi ạ? Hứa Tuấn Thư.”
Vương Chi Tú nói: “Mẹ biết cậu ta tên là Hứa Tuấn Thư, nhưng đây không phải là việc mẹ muốn hỏi, các con có quan hệ gì…”
Trì độn như Quý Trần Ai, lúc này mới phản ứng được biểu tình quỷ dị của Vương Chi Tú đến cùng đại diện cho điều gì, anh hít vào một ngụm khí lạnh: “Mẹ, con không thích con trai.”
Vương Chi Tú vỗ vỗ vai Quý Trần Ai, một mặt mẹ hiểu cả, con đừng lo lắng, mẹ hiểu con mà: “Tiểu Cần, mẹ đã nói rồi, chỉ cần con thích thì mẹ đều đồng ý.”
Đối mặt với Vương Chi Tú thông tình đạt lý, Quý Trần Ai chẳng biết nói gì phải.
Vương Chi Tú tiếp tục nói: “Mẹ biết trước đây con thích Tiểu Uẩn, nhưng bây giờ Tiểu Uẩn đã đi rồi… Ngày vẫn trôi qua… Tiểu Cần, gặp được người thích hợp, liền thử xem sao.” (Tiểu Uẩn, còn chơi bời lêu lổng là mất vợ thật đấy:v)
Quý Trần Ai sao nghĩ đến Vương Chi Tú lại giác ngộ đến vậy, thậm chí nhìn thấy đàn ông đưa anh về nhà lại nghĩ tới phương diện này.
Quý Trần Ai nói: “Mẹ, con và cậu ta thật sự không có gì, hơn nữa bác sĩ không phải đã nói chân của con có khả năng hồi phục? Chờ con có thể đi bộ hẵng nói những thứ này đi.”
Vừa nhắc tới chân Quý Trần Ai, nụ cười trên mặt Vương Chi Tú liền phai nhạt đi chút, bà dặn dò Quý Trần Ai vài câu, lại xoay người bận bịu.
Quý Trần Ai biết Vương Chi Tú lo anh cô độc cả đời, nhưng bây giờ từ góc độ của anh mà xem, nếu như không gặp được người thực sự muốn ở cùng, thì một mình trải qua đời này, dường như cũng không tệ lắm.
Ngày hôm sau, tin tức tiếp tục phát hình ông lão Dư Chí Học giả vờ bị đụng, Trịnh Cơ Quốc cũng tiếp tục nhận được sự đồng tình và chống lại của dân chúng, bất quá Dư Như Tuệ đã đưa tin tới, nói bọn họ đã chuẩn bị chống án xong, nếu như có thể, luật sư hi vọng tìm Quý Trần Ai với vai trò nhân chứng nói vài lời.
Quý Trần Ai đối với yêu cầu đó đương nhiên là đồng ý.
Sau khi làm kiểm tra ở bệnh viện, Quý Trần Ai đã bắt đầu việc phục hồi chức năng cho đôi chân của mình, Vương Chi Tú vốn hỏi Quý Trần Ai có muốn xuất ngoại nhận trị liệu tốt nhất hay không, nhưng Quý Trần Ai trực tiếp từ chối, việc anh phục hồi chức năng chẳng qua chỉ là hình thức, anh có thể đứng lên như thế này, không phải đột ngột là có thể.
itsukahikari.wordpress.com
Sau sự kiện mấy em thỏ ngày đó, Quý Trần Ai cả tuần cũng không hỏi thăm Chu Nghiêu Uẩn, Chu Nghiêu Uẩn bên kia đương nhiên gấp vô cùng, nhưng cũng không có biện pháp gì với Quý Trần Ai.
Mãi đến tận một tuần sau, Quý Trần Ai tập luyện xong lại để Tiểu Thất điều tra Chu Nghiêu Uẩn ở đâu lần nữa.
Tra xong sau, Tiểu Thất lập tức hét thảm lên, nó nói: “Thảm thật, thật thảm quá…”
Quý Trần Ai cả giận nói: “Tôi biết mình rất thảm rồi!”
Tiểu Thất nói: “Tôi nói Chu Nghiêu Uẩn cơ… Mấy ngày qua, trên mặt cậu ta thật vết thương lắm.”
Giận dữ trên mặt Quý Trần Ai lúc này mới giảm đi: “Để tôi nhìn một chút.”
Tiểu Thất kề sát bức ảnh Chu Nghiêu Uẩn tới trước mặt Quý Trần Ai, Quý Trần Ai nhìn, mới biết Chu Nghiêu Uẩn thảm thật, một khuôn mặt xanh xanh tím tím, quả thực không có chỗ nào tốt, không trách được mỗi một quãng thời gian cậu chụp hình gửi cho mình xem đều phải đeo khẩu trang.
Quý Trần Ai nói: “Cậu ấy đang làm gì thế?”
Tiểu Thất: “Cậu ta bị người đánh!”
Quý Trần Ai rất muốn nói một tiếng đánh giỏi, nhưng lại có chút không nỡ, anh nói: “Hai em thỏ kia đâu?”
Tiểu Thất: “…” Đến lúc này còn nhớ thương mấy em thỏ, Ai Ai mồm miệng thù dai thật đáng sợ.
Mấy nàng thỏ đương nhiên là không có, chẳng những không có còn thay thành một đám đàn ông cơ bắp, Quý Trần Ai nhìn một lúc, bèn trực tiếp đóng màn sáng lại — anh ngược lại cũng không giúp được.
Bị đánh thì bị đánh đi, ngược lại cũng đánh không chết.
Bởi vì chuyện này, Quý Trần Ai đành trả lời lại tin của Chu Nghiêu Uẩn, trong đó dùng một loại ngữ khí ôn nhu khiến Chu Nghiêu Uẩn cảm thấy sởn cả tóc gáy hỏi thăm cậu có ổn hay không, đồng thời giải thích khoảng thời gian này là vì nhà đứt mạng, mới không cách nào trả lời cậu.
Chu Nghiêu Uẩn đối với loại thái độ lúc lạnh lúc nóng này của Quý Trần Ai vô cùng oan ức, nhưng có oan ức cũng hết cách, cậu cách thời gian trở về còn rất dài.
Sau khi ghé qua bệnh viện không lâu, Quý Trần Ai lại đi gặp Dư Như Tuệ một lần, lần này bên người Dư Như Tuệ dẫn theo một luật sư, nhìn bộ dáng cô là đã chấp nhận kiến nghị của Quý Trần Ai, muốn ra tòa án.
Luật sư hỏi Quý Trần Ai một ít vấn đề thông thường, đồng thời báo cho Quý Trần Ai thời gian mở phiên toà.
Quý Trần Ai đương nhiên cũng cam kết rằng anh nhất định sẽ trình diện.
Bởi vì chuyện này, trong nhà Dư Như Tuệ chịu không ít ảnh hưởng, thậm chí còn có người gọi điện thoại quấy rầy nhà cô, nhưng Dư Như Tuệ cũng không phải người dễ trêu, sau khi biết cha mình là bị vu hãm, bèn liên lạc với vài người truyền thông, muốn thời điểm mở phiên toà, xoay chuyển hình tượng một lần.
Sau khi thảo luận xong, lúc Quý Trần Ai chuẩn bị rời đi, Dư Như Tuệ nói: “Tiểu Chu, dì nghe nói Trịnh Cơ Quốc cũng biết cậu… Khoảng thời gian này hắn ta có thể sẽ tìm tới cậu.”
Quý Trần Ai đối với người đàn ồn tên Trịnh Cơ Quốc cũng không có ấn tượng gì tốt, anh gật đầu nói: “Hừm, tôi biết rồi.”
Dư Như Tuệ nói: “Nếu có phiền toái gì, cứ gọi điện thoại cho dì.”
Quý Trần Ai cũng đồng ý.
Mà xem bộ dáng Dư Như Tuệ, vẫn có vẻ có chút không yên lòng, cô kỳ thực vô cùng lo lắng Quý Trần Ai bởi vì chuyện này mà bị liên lụy.
Về phần Quý Trần Ai, lại không có bao nhiêu lo lắng về chuyện này, bởi vì anh biết, ngày mở phiên toà kia, Trịnh Cơ Quốc, không có cách nào nói dối.
Bất quá Dư Như Tuệ ngược lại đoán không sai, cô tìm Quý Trần Ai chưa được mấy ngày, Trịnh Cơ Quốc đã liên lạc với Quý Trần Ai, không chỉ liên lạc, thậm chí còn tới cửa thăm hỏi Quý Trần Ai.
Vương Chi Tú cũng không rõ đến cùng Quý Trần Ai đang làm gì, bà cũng không biết con mình quấn vào chuyện này, cho nên lúc đối mặt với Trịnh Cơ Quốc lấy lí do đến cảm ơn, bà bèn thả người này vào.
Thời điểm Trịnh Cơ Quốc nhìn thấy Quý Trần Ai, trên mặt treo nụ cười ôn hoà, nếu không phải Tiểu Thất không ngừng nhắc nhở giá trị năng lượng tiêu cực vượt mức trong đầu Quý Trần Ai, e rằng Quý Trần Ai đã bị người trung niên nhìn như hòa ái trước mắt này lừa dối.
Trịnh Cơ Quốc cầm túi quà mang đến cho Quý Trần Ai, bỏ lên bàn, nở nụ cười với Quý Trần Ai, hắn ta nói: “Em trai Chu, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt.”
Quý Trần Ai nhìn Trịnh Cơ Quốc, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt hắn giả tạo giống hệt mặt nạ, anh nói: “Có à, lại gặp mặt, không biết ngài tới nhà tôi để làm gì?”
Trịnh Cơ Quốc thấy thái độ thờ ơ của Quý Trần Ai, nhưng nụ cười không chút thay đổi, hắn ta nói: “Đây còn không phải là có chút việc muốn thương lượng với cậu sao?”
Quý Trần Ai nói: “Nếu như là sự việc kia, tôi cảm thấy chúng ta đại khái không có gì để thương lượng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...