Edit: Koliz
Beta: Koliz [20170820]
Sau khi trải qua vụ buôn người, Quý Trần Ai gần như mỗi ba, bốn ngày sẽ để Tiểu Thất tra thông tin liên quan tới cái tài khoản kia và Hứa Vân Sùng.
Năng lực của Tiểu Thất ở phương diện thông tin mạnh đến thái quá, theo nó giải thích — việc này là người chế tạo đặc biệt vì nó tạo ra bàn tay vàng.
Nhưng suốt hơn một tháng, chuyện này chẳng có động tĩnh gì, tài khoản và số điện thoại kia cũng không ai động tới. Chẳng qua nghĩ lại việc này cũng là bình thường, nếu chuyện xảy ra rồi mà Hứa Vân Sùng còn tiếp tục sử dụng số này, vậy mới thật sự ngu xuẩn.
Quý Trần Ai đã quen cuộc sống ở nhà, cha mẹ không thường ở nhà, thời gian ở chung với anh cũng không coi là nhiều, cho nên Quý Trần Ai vẫn chưa lộ ra sơ hở gì quá lớn.
Chỉ là Vương Chi Tú thỉnh thoảng sẽ thắc mắc, hỏi khẩu vị của anh có phải đã thay đổi, thứ trước đây thích ăn nhất, giờ lại chẳng ăn mấy.
Quý Trần Ai tìm lý do lấy lệ qua loa, không gây nên hoài nghi gì.
Ngược lại hai vị phụ huynh hết sức vui mừng khi thấy tính cách con trai không còn quái gở, cũng không nóng nảy dễ tức giận nữa, trước đây vì tính cách của Chu Nghiêu Cần, bọn họ bình thường nói chuyện đều hết sức cẩn thận, giống như sợ nói sai một câu sẽ chọc giận anh.
Quý Trần Ai thay đổi, cả nhà đều thở phào nhẹ nhõm.
itsukahikari.wordpress.com
Vương Chi Tú tìm thời gian, âm thầm hỏi Quý Trần Ai, bà nói: “Tiểu Cần, có phải con vẫn còn thích Tiểu Uẩn không?”
Quý Trần Ai lúc đó đang cúi đầu gặm que kem, nghe Vương Chi Tú hỏi như vậy, suýt chút nữa bị sặc, anh ho khan nói: “Mẹ… Sao mẹ lại hỏi vậy.”
Trong mắt Vương Chi Tú lộ ra biểu tình ưu sầu, bà nói: “Tiểu Cần, không phải mẹ không ủng hộ con, chỉ là…” Bà dường như muốn nói gì đó, rồi lại không nói ra được.
Quý Trần Ai nói: “Mẹ, giờ con không thích em ấy, mẹ đừng lo.” Quý Trần Ai thích Chu Nghiêu Uẩn, nhưng loại thích này không phải tình yêu, Quý Trần Ai cả đời chưa từng gặp được người tốt với anh như vậy, anh chỉ vừa nghĩ tới nụ cười ôn hòa trên mặt Chu Nghiêu Uẩn đã thấy vui vẻ.
Vương Chi Tú hiển nhiên không tin Quý Trần Ai mấy, bà nói: “Tiểu Cần… Lúc trước con quyết tâm muốn theo Tiểu Uẩn đi học, ba mẹ không nói gì, thế nhưng giờ Tiểu Uẩn đã về nhà rồi, sau này e rằng chúng ta sẽ không còn gặp lại nó.” Vương Chi Tú chỉ là một người phụ nữ bình thường, việc không bình thường nhất bà làm đời này, chính là vào một buổi hoàng hôn mùa đông nào đó, nhận nuôi một bé trai bị vứt bỏ cạnh bệnh viện, tên của bé trai ấy, chính là Chu Nghiêu Uẩn.
Quý Trần Ai nói: “Hừm, con hiểu.”
Vương Chi Tú thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa, bà xoa đầu Quý Trần Ai, nói: “Tiểu Cần, đời này, là mẹ có lỗi với con.”
Quý Trần Ai nhìn Vương Chi Tú đi xa, chỉ có thể thở dài.
Ký ức có liên quan của Chu Nghiêu Cần, trong vòng một tháng sau khi về nhà đã giải tỏa được một phần, lúc Quý Trần Ai nhập vào thân thể này đã cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao cha mẹ lại đem con lớn nhất giao cho tiểu nhi tử còn đang đi học chăm sóc, bận rộn công việc này dường như chỉ là cái cớ, nghiên cứu nguyên nhân cuối cùng, vẫn là ý nguyện của bản thân Chu Nghiêu Cần.
Chu Nghiêu Cần nhất định đòi theo bên người Chu Nghiêu Uẩn, dù Chu Nghiêu Uẩn thi đỗ đại học phương xa, anh ta vẫn cố chấp không chịu buông tay, Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn vốn hổ thẹn với đứa con trai cả, đối mặt với loại yêu cầu gần như vô lý này của Chu Nghiêu Cần, vẫn đồng ý.
Thân phận con trai nuôi của Chu Nghiêu Uẩn, cũng sau tai nạn xe cộ mới lộ ra, sau khi cậu biết mình không phải con ruột nhà Chu, lại càng thêm hiểu chuyện, mà cùng lúc đó, cha mẹ ruột của cậu cũng tìm tới cửa.
Chu Nghiêu Uẩn vốn có thể đi, Quý Trần Ai tuy không biết cha mẹ ruột của Chu Nghiêu Uẩn rốt cuộc là ai, nhưng từ trong lời Vương Chi Tú cũng đoán được một hai, cậu nếu thật sự muốn rời khỏi gia đình này, cũng chỉ là việc vô cùng đơn giản.
Nhưng đối mặt thỉnh cầu của Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn, lại thêm Chu Nghiêu Cần không muốn buông tay, Chu Nghiêu Uẩn cuối cùng lựa chọn ở lại, chăm sóc người anh trai tàn tật này.
Vì vậy sự tình cuối cùng biến thành bộ dạng mà Quý Trần Ai thấy hôm nay.
Phần lớn thời gian ở nhà đều rất nhàn rỗi, thừa dịp khí trời dịu đi, Quý Trần Ai ngày nào cũng ra ngoài nhặt rác, hơn nữa anh kiếm được năng lượng tích cực trên internet, chỉ kém mấy trăm điểm giá trị năng lượng là đến năng lượng tích cực cấp một, thì trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện.
Người gặp chuyện trong trí nhớ Quý Trần Ai chỉ có cái bóng mơ hồ, hình như là con của chị gái Vương Chi Tú.
Cụ thể xảy ra chuyện gì, Vương Chi Tú không nói cho Quý Trần Ai, nhưng dựa vào nét mặt của bà là khẳng định được không phải việc nhỏ.
Quý Trần Ai muốn hỏi Vương Chi Tú tình hình cụ thể, nhưng lại bị bà lấp liếm cho qua.
Kết quả không quá hai ngày, Quý Trần Ai vẫn biết chuyện xảy ra, bởi vì Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn tình cảm vợ chồng từ trước đến giờ luôn hoà thuận lại rùm beng trong phòng khách, giọng Vương Chi Tú khàn khàn khóc mắng: “Báo cảnh sát, báo cảnh sát thì có ích gì? Bắt được người kia thì làm sao, Viên Viên cả đời vẫn bị hủy hoại!”
Chu Dục Miễn ngồi trên ghế sô pha sầu muộn, nghe thế liền nói: “Chẳng lẽ không bắt lại sẽ không huỷ hoại? Không chút tố cáo tên tội phạm kia, Viên Viên làm sao nhịn được cơn giận này.”
Nội tâm bản thân Vương Chi Tú cũng không nén được thống khổ, tuyệt vọng khóc lên, bà nói: “Lão Chu à, nhà chúng ta rốt cuộc là tạo nghiệt gì a, tại sao đều gặp phải những chuyện này…”
Chu Dục Miễn thở dài đứng dậy ôm Vương Chi Tú. Ban đầu tâm tình hai người đều rất kích động, nên không chú ý tới Quý Trần Ai ở cửa phòng ngủ, lúc này hơi hơi tỉnh táo lại, mới nhìn thấy Quý Trần Ai ngồi ở xe lăn nhìn bọn họ.
Vương Chi Tú biết chuyện này không dối gạt được, bà than thở: “Tiểu Cần… Mẹ cũng không gạt con, chị họ của con nó… xảy ra chuyện rồi.”
Quý Trần Ai chỉ mơ hồ nhớ tới dáng tròn trịa của người gọi là chị họ kia, còn có một vài việc vặt linh tinh.
Vương Chi Tú khuôn mặt trắng bệch ngồi trên ghế sô pha, đơn giản thuận lại toàn bộ câu chuyện.
Lô Viên Viên mấy ngày trước làm xong ca đêm, trên đường về nhà bị người ta cường bạo. Người làm chuyện này, chính là một bảo vệ khu Lô Viên Viên bọn họ. Sau khi Lô Viên Viên nhập viện, mẹ cô muốn báo cảnh sát, nhưng Lô Viên Viên lại sống chết không đồng ý.
Vương Chi Tú hiểu được suy nghĩ của Lô Viên Viên, bà biết Lô Viên Viên đang lo điều gì, cho nên bà đứng về phía Lô Viên Viên.
Chu Dục Miễn thì lại lý trí hơn, ông muốn khuyên Vương Chi Tú đừng quá bao bọc Lô Viên Viên, nhưng không ngờ hai người lại trực tiếp ầm ĩ một trận.
Nhà bọn họ bây giờ chia thành hai phe, một phe cứ như vậy nhân nhượng cho yên chuyện, đem ảnh hưởng áp đến nhỏ nhất có thể, còn một phe thì lại hi vọng dù thế nào cũng phải đòi lại công bằng.
Quý Trần Ai suy nghĩ một chút, phát hiện trước mắt anh không giúp được gì, anh nhiều nhất là vào thời điểm phạm nhân bị bắt, thả một cái “Tận thế của kẻ nói dối” trên người hắn.
Bởi vì chuyện này, người một nhà cả buổi tối đều không nói gì thêm.
Quý Trần Ai là một người tàn tật, cũng gần như có thể hiểu được tâm tình Lô Viên Viên vào giờ phút này, anh cũng hiểu rõ, thời điểm này căn bản không tồn tại chuyện cảm động lây, chỉ có người bị hại mới có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng kia, mấy lời an ủi cơ bản không tạo nên bất kỳ tác dụng gì.
Bất quá dù vậy, ngày hôm sau Quý Trần Ai vẫn đến bệnh viện một chuyến.
Quý Trần Ai đi cùng Vương Chi Tú, thời điểm anh được Vương Chi Tú đẩy vào phòng bệnh, thấy một cô gái nằm trên giường mặt đầy hờ hững, cùng với chị họ trong ký ức, hoàn toàn như hai người khác nhau.
itsukahikari.wordpress.com
“Em đến rồi.” Chị gái của Vương Chi Tú, Vương Chi Bình đang ngồi bên người Lô Viên Viên, khuôn mặt bà hết sức tiều tụy, thấy Vương Chi Tú và Quý Trần Ai, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười cứng ngắc.
Vương Chi Tú đi vào phòng, cẩn thận hỏi: “Chị, quyết định rồi sao?”
Còn chưa chờ Vương Chi Bình trả lời, Quý Trần Ai đã nghe Lô Viên Viên nói: “Báo cảnh sát đi.”
Vương Chi Tú giống như không hiểu vì sao chuyện lại chuyển biến nhanh như vậy, bà kinh ngạc đưa mắt nhìn Lô Viên Viên: “Viên Viên?”
Lô Viên Viên hờ hững nói: “Báo cảnh sát đi.”
Vương Chi Tú nghe vậy, cúi đầu không nói tiếp nữa, nhà ai cũng không muốn xảy ra chuyện, đứa nhỏ trông nom từ bé bị gieo vạ thành như vậy, thực chỉ hận không thể lột da tên tội phạm cầm thú kia.
Lô Viên Viên lại nói: “Mẹ, em trai đâu.”
Vương Chi Bình nói: “Mẹ bảo ba con trông nó rồi, sẽ không để cho nó làm loạn.” Nói xong, bà vươn tay lau lau nước mắt. Lô Viên Viên có một đứa em trai tên Lô Bạch Anh, tình cảm với Lô Viên Viên rất tốt, sau khi biết chuyện này, trực tiếp cầm dao muốn đi tìm tên bản vệ kia, cũng may là bị cản lại.
Lô Viên Viên không tiếp tục nói nữa, chỉ dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà.
Quý Trần Ai nghiên cứu kỹ năng của mình một chút, do dự xong, sử dụng “Ánh nhìn tỏa nắng”, anh nói: “Chị họ, chị đừng quá thương tâm, mọi chuyện đều sẽ khá hơn.”
Vương Chi Tú vốn cho rằng Lô Viên Viên sẽ không để ý Quý Trần Ai, lại không nghĩ rằng cô quay về phía Quý Trần Ai chậm rãi gật đầu, ra hiệu cô nghe được.
Quý Trần Ai thấy Lô Viên Viên có thể nghe vào lời anh nói, bèn bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với Lô Viên Viên, anh mơ hồ nhớ được chị họ hình như rất thích động vật, bèn nói dối mình nhặt được một con chó, hỏi Lô Viên Viên có muốn hay không, không muốn thì đưa đến trạm cứu trợ.
Đề tài này lại khiến Lô Viên Viên có phản ứng, cô hỏi: “Có thể nuôi chó sao?” Cô bình thường bận rộn công việc nên căn bản không có thời gian.
Vương Chi Bình thấy Lô Viên Viên nguyện ý nói gì đó, nước mắt lần thứ hai tuôn ra, bà nói: “Viên Viên, con muốn nuôi cái gì, nhà mình sẽ nuôi cái đó, đừng nói một con, ngay cả con muốn nuôi mười con cũng đều được.”
Lô Viên Viên ừ một tiếng, nỗ lực gượng cười nói: “Vậy thì tốt quá.”
Quý Trần Ai lại hàn huyên với Lô Viên Viên thêm một lúc, có thể “Ánh mắt mặt trời” khiến Lô Viên Viên thả lỏng tâm với Quý Trần Ai, cô tình cờ cũng sẽ đáp lại hai câu, so với bộ dáng âm u đầy tử khí lúc trước, đã là tốt hơn nhiều.
Vương Chi Bình thấy thế, tảng đá lớn đặt trong lòng cuối cùng cũng coi như được thả xuống chút.
Cuối cùng hàn huyên mấy tiếng, mắt thấy Lô Viên Viên đã hơi mệt, Quý Trần Ai cùng Vương Chi Tú rời khỏi bệnh viện.
Vương Chi Tú nói: “Mẹ cũng không nghĩ tới… Con ngược lại có thể cùng chị họ con nói mấy câu.”
Quý Trần Ai nói: “Chị ấy cũng là trong lòng khó chịu…”
Vương Chi Tú liền thở dài: “Chúng ta ấy, đúng là chẳng yên bình nổi.”
Quý Trần Ai liếc nhìn chân mình, chỉ đành cười khổ một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...