Chính Lăng Vương Phi
Vì thế mới có cảnh
tượng Mạc Tử Liên mang xẻng nhỏ đi trước, Trình Ngôn đeo gùi thuốc theo
sau như hiện tại. Trình Ngôn mang trên lưng hơn nửa gùi thuốc lớn, có
chút kinh ngạc nhìn cô gái mảnh mai đang thuần thục leo núi trước mắt.
Bọn họ đã đi gần một ngày, hắn vốn nghĩ nàng sẽ chỉ đi vào những vùng
tương đối bằng phẳng hoặc là vừa đi vừa nghỉ, lại không ngờ thể lực của
nàng lại bền bỉ như vậy. Hắn thật sự kinh ngạc trước việc một vị tiểu
thư như nàng lại có thể leo núi một cách linh hoạt như thế, hơn nữa từ
khi bắt đầu vào rừng, ngoại trừ lúc nghỉ trưa ra hầu như bọn họ chưa
từng dừng lại, thoáng thấy mặt trời sắp xuống núi, Trình Ngôn không thể
không dừng lại nhắc nhở cái người còn đang mải mê ngắt thảo dược trước
mặt:
“Mạc muội muội, trời sắp tối rồi, ban đêm trong rừng rất nguy hiểm, chúng ta nên tìm một chỗ dừng chân thôi.”
Mạc Tử Liên đang mải mê đào tử diệp thảo nghe được lời của Trình Ngôn
thì không khỏi giật mình nhìn lại, mới phát hiện quả thực trời đã sắp
tối. Có chút áy náy nhìn về phía Trình Ngôn:
“Thực xin lỗi.
Trình đại ca, muội mải mê quá nên không chú ý thời gian, vậy bây giờ
chúng ta tìm một chỗ nghỉ thôi, xin lỗi vì đã lôi huynh tới tận chỗ này, còn hại huynh không về được nhà nữa.”
Trình Ngôn nghe những lời khách sáo của Mạc Tử liên liền không cho là đúng mà trả lời:
“Muội nói vậy là không đúng rồi, nhiệm cụ của ta chính là hộ tống, bảo
vệ muội mà, nhưng mà hình như trên đường toàn là muội bảo vệ ta thôi,
người phải xin lỗi nên là ta mới phải, đã làm phiền muội nhiều rồi. Vả
lại hôm nay vì đi theo muội ta đã học được rất nhiều thứ nữa, ta còn
phải cảm tạ muội đã chỉ giáo nhiều mới đúng.”
Quả thực ngày
hôm nay chính là lần đầu trong đời hắn được tiếp xúc với những thứ kỳ lạ này, đi bộ trong rừng, hái thảo dược quả là vô cùng mới lạ đối với hắn.
Từ trước đến nay hắn chỉ biết đến sách vở, thương kiếm, cùng những thứ ở ngoài phố, ngay cả dược cũng chỉ là những thứ được chuẩn bị sẵn trong lọ khi cần chỉ cần lấy ra dùng thôi. Quả thực chưa từng biết
đến một nhánh cỏ tầm thường như thế này cũng có thể cầm máu, trị thương.
Trên đường đi thậm chí hắn còn bị trúng cỏ độc, trùng độc
mấy lần khiến Mạc muội muội phải dừng lại mất công tìm thuốc giải cho
hắn làm cho hắn, một đại nam nhân cũng cảm thấy hết sức xấu hổ đối với
nàng.
Mạc Tử Liên thấy hắn đã nói vậy cũng không tiếp tục dây
dưa vấn đề này nữa, nói chuyện với hắn cũng ngày càng thoải mái không
câu nệ. Hai người tìm được một bãi đất trống liền dừng lại đốt lửa, lấy
thức ăn đem theo ra vừa trò chuyện vừa ăn tối sau đó nghỉ ngơi, sáng
ngày tiếp theo lại tiếp tục hái thuốc cho tới chiều tà mới trở về trong
trấn.
Trong lúc đó, quan hệ của hai người đã thân thuộc hơn
rất nhiều, không còn câu nệ như lúc đầu nữa. Những lúc bận rộn Mạc Tử
Liên còn thuận tiện đem Trình Ngôn ra làm chân sai vặt mà sai bảo khiến
cho Mạc Viễn Phong vừa trở về thấy cảnh này mà đại khai nhãn giới, trong lòng cảm thán không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...