Chính là yêu kẻ hám tiền

Chương 4
Một cơn gió nhẹ thổi đến, xua tan cái nóng bức, nhưng trong đình giữa hồ lại nổi lên một cơn gió lạnh.
“Ngươi không thể luôn tùy hứng như vậy a! Tống Trì.” Đối với việc hắn không ngại sinh tử, A Kim thấy phẫn nộ lẫn đau lòng. “Ngươi không sợ chết, nhưng sư phụ làm sao bây giờ? Ngày sau ai sẽ chăm lo cho người lúc lâm chung?”
“Cha ta nếu cố gắng thúc đẩy hôn sự của ta và ngươi, đợi đến trăm năm sau hiếu tử, hiền tôn tất cả đều có.” Thiếu niên ngày thường hiền hòa, hiện thời sắc mặt mười phần hiên ngang, ánh mắt nóng cháy, muốn từ người nàng đốt lên một ngọn lửa.
A Kim có cảm giác bị sét đánh, trực giác muốn tránh đi, lại không thể bỏ mặc hắn, ai biết tiểu tử cuồng vọng này lại làm ra tai họa gì?
Cổ nhân nói “Hồng nhan bạc mệnh”, nàng bộ dạng cũng không tính thật đẹp, làm sao có thể xấu số đến mức dính đến tiểu tử này?
Nàng yêu đại sư huynh sao? Nàng nghĩ nghĩ, sùng bái có lẽ có một chút, nhưng cũng không tính là yêu, chính là quan niệm “tại gia tòng phụ” nên nàng vâng lời đính hôn cùng đại sư huynh, huống chi đại sư huynh nhân phẩm, tính tình đều hợp ý phụ thân, là con rể lí tưởng trong mắt người.
Thấy nàng lâm vào trầm tư, hắn âm dương quái khí nhắc nhở nói: “Ngươi cùng đại sư huynh đều không phải giai ngẫu, bởi vì ngươi không yêu hắn, hắn cũng không yêu ngươi.”
“Yêu?” A Kim có chút không tán thành cách nói của hắn, “Nữ nhân giang hồ kiến thức rộng rãi, có cơ hội nhận biết tình yêu, nhưng tuyệt đại đa số dân chúng bình thường cũng không biết tình yêu, chỉ bằng cha mẹ đính ước, bà mối đánh tiếng liền động phòng, cũng không phải một đời một kiếp sao?”
“Đó là bọn họ không có cơ hội.” Tống Trì nói. “Trừ phi ngươi không phải nữ nhân, bằng không ta không tin ngươi không có tình cảm, không ở trong lòng vụng trộm ái mộ người khác. Ta không có lúc nào không muốn ngươi, đặc biệt lúc ngươi không ở bên người, ta ăn cái gì ngon cũng đều nghĩ, nếu có ngươi ở bên cùng ăn, ta...”
“A Trì!” Nghe lời nói nhiệt tình của hắn, A Kim ngắt lời: “Ta không phải nữ nhân vô tình, ta hiểu được, ngươi để ý ta, nhưng là, ngươi nhất định thất vọng rồi.”
“Vì sao?” Ngực khí huyết cuồn cuộn, hắn hơi nhếch môi.
“Ngươi có thể đến điện Diêm Vương sao? Ngươi có thể làm phụ thân ta hồi sinh sao? Làm tử nữ, há có thể vi phạm di ngôn của vong phụ?” Nàng chưa từng hoài nghi, Tống Trì đã tiến vào trong sinh mệnh của nàng, khảm vào cốt nhục.
Nàng cảm thấy, như vậy cũng là đủ rồi.
Nhưng vì sao, hắn chưa bao giờ thỏa mãn?
Tống Trì quay lưng đối mặt với hồ nước, mày rậm thủy chung nhíu chặt.
“Ngươi không thể vi phạm di ngôn phụ thân phải không?” Con ngươi đen chớp cũng không chớp chăm chú nhìn mặt hồ, ngữ khí thành băng lạnh buốt. “Giả sử nếu đại sư huynh giải trừ hôn ước, sẽ không tính là vi phạm lời thề, có phải không?”
“Đại sư huynh sẽ không giải trừ hôn ước, hắn tuyệt đối sẽ không.” A Kim lời thề son sắt nói, cho dù hắn không yêu nàng, đối với nàng chỉ có tình cảm huynh muội, nhưng vì hạnh phúc của “nữ nhân kia”, cho dù Tống Trì lấy dao kề cổ cũng sẽ không giải trừ hôn ước! Đây là phương thức yêu của đại sư huynh.

“Ngươi biết rõ chân tướng, ngươi còn cùng hắn đính hôn?” Tống Trì trở lại nhìn chằm chằm nàng.
“Ta về sau cũng mới biết.” Tránh đi ánh mắt của hắn, nhàn nhạt ngữ khí, dường như bọn họ đang nói về người khác mà không phải bản thân mình.
“Vì sao không mời cha ngươi ra làm chủ? Lúc ấy hắn còn sống...” Hắn nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi âm y nói.
“Ta cho rằng theo thời gian trôi qua, hết thảy đều sẽ mưa tạnh trời trong.” A Kim thở dài nói. Bao gồm cả tình cảm của Tống Trì, đều sẽ theo thời gian mà phai nhạt đi, không như mong muốn a!
Năm năm không đủ dài sao? Hiển nhiên không đủ.
“Ngươi nói ta không nên vì yêu mà mê muội, nhưng người điên chính là ngươi!” Tống Trì thống hận thất bại, nhưng không cách nào ngăn cản sự thất bại phủ dần lên trái tim. “Ngươi ình là thánh nhân sao? Vì thành toàn tình yêu của người khác, biết rõ chính mình không hạnh phúc cũng không sao? Ngươi một chút cũng không cảm thấy không cam lòng sao?”
“Sẽ không.” Nàng lắc đầu, trước kia sẽ không, nhưng nàng không nói ra miệng.
“Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không yêu ta? Nếu ngươi đối với ta có tình yêu, cho dù một chút cũng tốt, ngươi sẽ không cam tâm gả ột nam nhân khác!” Hắn thâm thúy chăm chú nhìn nàng, dường như có ý định đoạt đi hô hấp của nàng.
“Tình yêu, rốt cuộc là cái gì? Đáng giá cho ngươi không màng sinh tử, không để ý đến sư phụ sao?” Trời sinh nàng luôn suy nghĩ rõ ràng. Tâm như băng tuyết trong vắt, nàng không mang theo nhiều nhiệt tình, chỉ có thể đối mặt nói thẳng với hắn, khi mới bắt đầu có vẻ u sầu nhàn nhạt, ngực chua xót.
Đại sư huynh cũng người không hay biểu lộ tình cảm, cho dù trong lòng cất giấu nữ nhân khác, nàng tin tưởng hắn vẫn sẽ đối xử tốt với nàng, cùng nàng làm một đôi vợ chồng tương kính như tân, cho nên nàng chưa bao giờ trách cứ phụ thân.
Mà Tống Trì chính là chướng ngại lớn nhất của nàng, Tống Trì so với nàng nhỏ tuổi hơn, nhiệt tình thế nào lại dào dạt như thế? Yêu thì như thế nào? Hắn chung quy vẫn là ái tử mà sư phụ mong đợi nhất, không nên yêu một cô nương lớn hơn hắn, toàn bộ mọi người đều hi vọng hắn thanh tỉnh.
Rốt cuộc, nàng nên làm như thế nào mới có thể làm ọi người đều vừa lòng? Nàng không thể yêu Tống Trì, sợ sư phụ thương tâm; Nàng chậm chạp không dám cùng đại sư huynh thành hôn, chỉ sợ Tống Trì lại làm ra việc điên cuồng! Nàng nên như thế nào mới tốt?
Nàng thật sự không biết, thật hy vọng ai đó có thể nói cho nàng.
Trong mắt Tống Trì tràn ngập tình yêu. “Tình yêu, chính là ta thực để ý ngươi, thực xem ngươi như bảo bối, cho dù vì ngươi mà chết cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cầu ngươi cũng yêu ta.”
“Không, không! Ngươi không thể chết được, ngươi không thể lại làm việc ngốc!” A Kim tâm bị nghiền nát đau xót, chỉ cần nhớ đến năm năm trước Tống Trì chỉ còn một hơi thở, chỉ cần nhớ đến cảnh sư phụ tuyệt vọng thương tâm...
Rõ ràng không phải nàng làm hại, tâm đã có một cỗ đau đớn.
“Năm năm! Đầu óc ta cũng trưởng thành rất nhiều, không đơn giản như vậy phải đi chết, ta cũng không yên tâm đồ ngốc người thực sự đi gả cho đại sư huynh kia!” Con ngươi đen bóng bất động kiên định, Tống Trì thật sâu hít vào một hơi, gằn từng tiếng như là dùng đao trước mắt, “Chờ giải quyết chuyện nơi này chúng ta đi tìm đại sư huynh, để xem hắn nói thế nào?”

“Ngươi muốn làm cái gì?” Chỉ cần hắn đừng đi tìm chết A Kim liền không để ý.
“Năm năm trước, ta không cho phép ngươi cùng đại sư huynh đính thân: Hiện tại, ta vẫn nghĩ cưới ngươi như cũ.” Hắn ương ngạnh nói: “Xin hỏi đại sư huynh, hắn có quyết tâm giống ta sao?”
“Không cho ngươi khó xử đại sư huynh.” A Kim tức giận nói: “Không phải ai cũng giống nhau, tùy hứng làm bậy, không biết kiêng dè. Trong lòng đại sư huynh kì thực rất khổ sở.”
“Ta mới khổ a! Hắn quyết tâm muốn cưới cô nương của ta không tha, ngươi còn nói giùm hắn!” Hắn bất bình quát.
Oa oa oa! Thèm muốn vị hôn thê của người khác còn kiêu ngạo như vậy! Quả thực không có thiên lý.
A Kim lười để ý hắn, dù sao hắn lâu lâu lại nháo một lần, giống như tiểu hài tử .
Hắn cứ không cho nàng bỏ ra, nắm giữ hai vai nàng, tập trung nhìn thẳng vào mắt nàng, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy. “Cho dù ngươi đồng ý làm hôn lễ này với ta vì việc của Hoàng Kim, nhưng ta vô cùng thành tâm cùng ngươi bái đường, ngươi là thê tử duy nhất đời này của ta! Ta rất nghiêm túc, không giống đại sư huynh, hắn căn bản là tâm hoài bất quỷ.”
“Ngươi mới tâm hoài bất quỷ!” Nàng thối mắng, nhưng nói trong lòng không cảm động là gạt người.
“Cho dù tâm hoài bất quỹ, cũng chỉ đối với một mình người… Kim Kim, ta không ép ngươi, ta sẽ chờ ngươi cam tâm tình nguyện cùng ta động phòng.” Tống Trì con ngươi sáng lấp lánh chớp cũng không chớp, nói xong làm người ta đỏ mặt.
A Kim lại không nói, những gì muốn nói đều nói không ra lời.
Tiểu hài tử đáng chết!
Thật sự là chán ghét! Nhưng... Là thật chán ghét sao? Quên đi, hắn cuồng mặc kệ hắn cuồng, hắn si mặc kệ hắn si, dù sao nàng chỉ cần một mực chắc chắn: Di ngôn phụ thân không thể trái!
Hướng về khuôn mặt tuấn tú của hắn mà nham hiểm cười một cái.
“A Trì, ta đáp ứng ngươi, nếu đại sư huynh chủ động giải trừ hôn ước... hơn nữa không phải ngươi dùng thủ đoạn buộc hắn, sư phụ lại không ghét bỏ ta lớn tuổi hơn ngươi, ta gả cho ngươi.” Đây là muốn hắn biết khó mà lui.
Hai cái điều kiện này đều rất khó, huống chi phải thỏa mãn cùng lúc hai điều này, khó càng thêm khó.
Biện pháp tốt như vậy sao nàng lại không nghĩ tới? Thực sự để hắn làm phiền lâu như vậy.
“Thật sao?” Tống Trì hồ nghi nói. Nàng chưa từng cho hắn một hi vọng nào.

“Ta lừa ngươi bao giờ chưa?” A Kim chọn chọn mày liễu.
Tống Trì thuận thế nắm giữ tay nàng, một mặt nghiêm túc. “Thẩm Bái Kim một lời đã nói ra, tứ mã nan truy nha!” Hắn hai tay ấm áp ôm tay tay nàng, không cho nàng né tránh.
“Ta cũng không lừa gạt ngươi.” Nàng khẽ thở dài, bởi vì vẻ hồn nhiên của hắn mà nhất thời không thu tay.
“Vạn tuế - Kim Kim vạn tuế!” Trong mắt hắn hiện lên ánh sao mừng như điên, “Ngươi cuối cùng cũng cho ta một cơ hợi! Mảnh tình này ta sẽ ghi tạc trong lòng, nhất định hoàn thành sứ mệnh.”
“Ách... Ngươi không biết là thực khó khăn sao?” Nàng buồn bực hỏi, cho hắn biết khó mà lui.
“Càng khó khăn, càng chứng ta đối với ngươi tình thâm ý trọng, không phải sao?” Hắn hai tròng mắt tràn ngập hạnh phúc chờ mong.
A Kim nhất thời trên mặt treo ba đường hắc tuyến.
Chết đi! Chết đi!
Giết hắn đi!
Chu phu nhân cùng tân di nương Uông Xảo Băng, Doãn Tâm Đường cùng Lâm Miểu Miểu, bốn người đi dạo thuận miệng nói chuyên gia đình, Chu phu nhân còn cảm thán A Kim không thể làm dâu nàng thật đáng tiếc.
Uông Xảo Băng mới nhập môn, tự nhiên muốn nịnh bợ nữ chủ nhân.
Lâm Miểu Miểu vì thuận lợi gả cho Chu Duẫn Can, bỏ lại hai mẹ con Nhị nương mà đi theo bên cạnh Chu phu nhân.
Nhưng nàng vạn vạn thật không ngờ, nghĩ sai thì hỏng hết, khiến vận mệnh nàng nghịch chuyển.
“A... Ha ha... Ha ha a...”
Tiếng cười bừa bãi vang lên, một nam nhân điên điên khùng khùng từ chỗ tối chạy ra.
“Xảo Xảo! Xảo Xảo! Ta rốt cục tìm được ngươi... Chúng ta cùng chết... Cùng chết...” Một đôi con ngươi cuồng loạn chạy tới chạy lui giữa gương mặt Uông Xảo Băng cùng Lâm Miểu Miểu.
“Có hai Xảo Xảo xinh đẹp... Người nào... Muốn cùng ta tự tử...”
Bốn người kinh hô ra tiếng, người qua đường ào ào tránh né, để tránh gặp vạ lây. “Cùng chết... Cùng nhau tự tử...”
Nam nhân điên cuồng đầu tiên hướng một đao vào Lâm Miểu Miều, nàng tránh được nhưng đao lại đi đến gương mặt nàng, từ mắt chạy thẳng đến miệng một đường... Nàng kêu thảm thiết kêu khóc, che mặt đau trên mặt đất lăn lộn.
“Không đúng, ngươi không phải Xảo Xảo... Xảo Xảo là đại mỹ nữ...”

Điên cuồng nam tử nhắm ngay mục tiêu Uông Xảo Băng, Uông Xảo Băng sớm sợ tới mức hoa dung thất sắc, chạy trối chết, trong cuộc đời hai cái đùi chưa từng dùng sức như thế, nhưng vẫn không tráng được một đòn của nam nhân kia, rốt cuộc gục xuống, tiếng thét chói tai vang tận mây xanh...
Hộ vệ đuổi tới thì Uông Xảo Băng đã bị chém vài đao, mọi người ba chân bốn cẳng đem tên điên khóa trụ, vội vàng đem Uông Xảo Băng cùng Lâm Miểu Miểu về Chu phủ trị liệu, hung thủ đưa quan xử lý nghiêm khắc.
Tống Trì cùng A Kim bởi vì không thể thi triển khinh công, khi đuổi tới, chuyện đáng tiếc cũng đã xảy ra, hai người xem xét liếc mắt một cái.
Rốt cục cũng động thủ!
Nam tử điên cuồng tên là Khưu Đại Hạ, từng là trung thần dưới váy Uông Xảo Băng, khăng khăng một mực yêu nàng, vì nàng tan hết gia tài, cuối cùng chủ chứa vẫn tác chủ làm cho Uông Xảo Băng gả cho Chu lão gia làm thiếp, sau khi hắn biết được liền năn nỉ Uông Xảo Băng cùng hắn bỏ trốn, một đạo tự tử, Uông Xảo Băng tự nhiên không chịu, vui vui mừng mừng gả tiến Chu gia trang.
Khưu Đại Hạ bị kích thích, người bắt đầu trở nên điên điên khùng khùng, nhưng ai cũng không thể tưởng được hắn sẽ tìm cơ hội báo thù.
Quan phủ rất nhanh phán Khưu Đại Hạ mười năm lao ngục, nhưng không vài ngày, Khưu Đại Hạ lại ở trong lao tự sát.
Việc này huyên náo rất lớn, oanh động cực kỳ. Có người nói Uông Xảo Băng đùa bỡn tình cảm nam nhân, tự nhiên không có kết quả tốt: Có người nói Chu lão gia khí tiết tuổi già khó giữ được, bốn phía phô trương cưới yên hoa nữ, khó trách Chu gia trang có những sự kiện không hay ho liên tiếp phát sinh.
Đáng thương nhất là liên lụy Lâm Miểu Miểu bị hủy dung, một vết sẹo vô tình khắc trên gương mặt bạch ngọc, ngày xưa xinh đẹp, mi thanh mục tú, trong nháy mắt đều bị phá hủy, nàng mất đi sự tự tin đến nỗi muốn chết.
Gặp chất nữ bị hủy dung, Nhị nương điên rồi dường như huyên náo Chu gia gà chó không yên, mắng lão gia cưới họa thủy vào cửa, vì sao bị hủy dung không phải Uông Xảo Băng? Uông Xảo Băng thân chịu nhiều đao nhưng không chết, Nhị nương nói cái gì cũng không phục, nhất định phải bắt lão gia đem nàng đuổi ra đi, lần này ngay cả Chu phu nhân đều giúp đỡ nàng, bằng không đối với người nhà Lâm Miểu Miểu cũng không thể giao phó.
Chu lão gia mặc dù bất đắc dĩ nhưng là khuất phục, đáp ứng chờ Uông Xảo Băng thương lành liền bỏ nàng. Nói thật, thấy vết thương trên người Uông Xảo Băng hắn thật sự có chút mất khẩu vị.
Vì trấn an Nhị nương, Chu phu nhân thề nhất định làm cho Chu Duẫn Can nạp Lâm Miểu Miểu làm chi thứ hai, cả đời chiếu cố nàng. Vì thế, Nhị nương không náo loạn, nàng cũng không có mặt mũi tiếp tục vì Lâm Miểu Miểu tranh đoạt vị trí thiếu phu nhân, ai bảo ngày đó nàng cứng rắn đi bên cạnh Chu phu nhân mới có thể gặp tai họa này.
Từ đó, Chu Duẫn Can bắt đầu cùng Doãn Tâm Đường ra vào một đôi, ngày đầu tiên thấy mặt Lâm Miểu Miểu về sau hắn cũng không qua thăm nàng nữa, Doãn Đường Tâm thuận lợi trở thành mĩ nhân đệ nhất trong cảm nhận của hắn.
Tại “lãnh cung”!
“Thật sự người vong tình a! Tuy rằng hắn là đại ca của ta.” Buồn uống rượi, Chu Thiếu Cương có chút cả giận nói: “Luôn miệng nói hắn yêu nhất Lâm biểu muội, nhất định phải cưới nàng làm vợ, dùng hết khả năng sủng ái nàng, như thế nào...Trên mặt mới có một vết sẹo, hắn lại thành thế này? Như vậy, yêu của hắn rốt cuộc là thế nào? Các người...Các người ai có thể nói ta biết?”
Tống Trì thực khó chịu hắn mang theo hai bầu rượu không mời mà đến, cũng không biết tự chuẩn bị đồ nhắm, ngữ khí ác liệt đáp lại nói: “Hắn vốn chính là cái loại người này, ngươi có cái gì ngạc nhiên?”
“Đúng vậy! Ta không nên ngạc nhiên.” Chu Thiếu Cương rót xuống một ly rượu to, lấy tay áo lau lau vết rượu bên môi. “Đại ca điểm này rất giống cha, miệng nói yêu muốn chết, kỳ thực yêu chính là bề ngoài nữ nhân, chỉ cần bề ngoài già đi hoặc bị tổn thương, yêu của hắn tự nhiên cũng liền biến mất, thật sự đáng buồn!”
A Kim vặn xoắn mi, xem biểu cảm sầu não Chu tam thiếu. “Ngươi thích Lâm cô nương, đúng hay không?”
Chu Thiếu Cương không tự giác tránh đi mắt, không trả lời.
Tốt lắm, đáp án rất rõ ràng. Bởi vì Chu Duẫn Can chưa thành hôn, cho nên mọi người đều mong chờ có thể làm thiếu phu nhân, càng đẹp càng có cơ hội, tự nhiên liền xem nhẹ Chu Thiếu Cương, bao gồm mẹ ruột của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận