Chính là yêu kẻ hám tiền

Chương 1
Trên gương đồng hiện lên một dung nhan tịnh lệ uyển chuyển nhưng có phần tái nhợt gầy yếu. Người người gọi nàng là Hoàng Kim cô nương, thật là một cái tên hay nha! Có nàng, liền cam đoan tuyệt đối phát tài. Nhưng là, đối với một người ngay cả bản thân mình là ai cũng không nhớ, mặc kệ kêu là Hoàng Kim hay là bạc thì cũng không thể kéo được trí nhớ của nàng quay về.
Hoàng Kim hỏi chính mình, nàng thật sự A Kim cô nương trong miệng mọi người sao? Lại là thiếu phu nhân tương lai của Chu gia trang ở Tô Châu thủ phủ, cũng chính là vị hôn thê của Chu Duẫn Can?
Nàng cái gì cũng không xác định, chỉ xác định được nơi này khá tốt, bao ăn bao ở, nàng có thể chậm rãi dưỡng bệnh, không có ai thúc giục nàng mau mau khôi phục trí nhớ.
A Kim ngồi ở đình hóng mát nhìn bạch ngọc hoàn trên tay mình... nghe nói là vật đính ước... nàng ngẩn người suy nghĩ mọi chuyện đã phát sinh từ đầu đến cuối, nghĩ sau này nàng nên đi nơi nào?
Thực có thể vô ưu vô lo làm thiếu phu nhân sao?
Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình đến khi có một trận oanh yến nói cười theo gió nhẹ nhàng kéo tới. Nha, đừng tới đây nữa!
Trong không khí đột nhiên tràn ngập mùi son phấn. Tiếng cười khanh khách duyên dáng không dứt bên tai. Mặt trời ở hậu hoa viên thật đẹp, nếu bên cạnh trùng hợp lại có một nam nhân mặt mày phong lưu, tuấn lãng khiến người ta phải nín thở thì càng làm lòng người vui vẻ.
“Tống Trì biểu ca, ngươi nói ta đẹp hay vẫn là Hồng Anh đẹp?” Nữ nhi Chu Hồng San của Nhất di nương nũng nịu hỏi. Hồng Anh là nữ nhi của Tam di nương.
Nữ nhân ngu ngốc! Trước mặt người khác lại hỏi bản thân mình so với người ta đẹp hay không đẹp, không phải là chẳng ra gì sao? Tống Trì đáy lòng lãnh đạm, tuy nhiên trên mặt cười đến hồn xiêu phách lạc “Ta vừa đến Tô Châu, ở trong quán trà đã nghe người ta nhắc tới “Tô Châu mười cảnh” (10 vẻ đẹp ở Tô Châu) thì đứng nhất là hai vị thiên kim của Chu gia. Một người là “Tái Điêu Thuyền” (Điêu Thuyền tái thế) Hồng San cô nương, một người là “Mĩ Chiêu Quân” (Chiêu Quân xinh đẹp) Hồng Anh cô nương.” (Chiêu Quân và Điêu Thuyền là hai trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc)
“Thực sự? Người bên ngoài thực sự nói ta như vậy sao?” Hồng San trong lòng mở cờ, yêu đến chết lời ngon tiếng ngọt của hắn.
Mà “Mĩ Chiêu Quân” mặc dù vẫn yên tĩnh nãy giờ nhưng khuôn mặt xinh đẹp đã điểm đỏ, bộ dáng cũng là thập phần vui sướng.
A Kim cách xa mười bước cũng nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng) trừ bỏ lắc đầu, đó là khinh thường. Tống Trì rất giảo hoạt, nói hai ba câu liền hóa giải sự ganh tỵ giữa hai cô nương: Hai tỷ muội này thật ngu xuẩn, chưa bao giờ soi gương sao? Bị người khác châm biếm mà cũng không biết. Mĩ Chiêu Quân và Tái Điêu Thuyền thì có gì đáng cao hứng? Đồ ngốc mới thích được giống bọn họ “Hồng nhan bạc mệnh”.
A Kim giữ mình không cười nhạo ra tiếng, lười cùng một đám nam nữ đối thoại nhàm chán cho nên chuẩn bị làm như không phát hiện bọn họ mà rời đi, dù sao mọi người cũng biết thói quen im lặng hay lùi bước của mình.

Tống Trì không sớm không muộn lúc này nhìn đến nàng, đôi mắt thâm thúy lóe lên đạo ánh sáng thâm trầm nguy hiểm, lộ vẻ vô hại mà mỉm cười nói: “Nhưng là khi tìm đến Chu gia lại gặp được A Kim cô nương, thấy nàng cười khuôn mặt như tranh vẽ, bộ dáng mười phần là một mỹ nhân nha! Tâm của ta lập tức bị luân hãm, về sau biết A Kim cô nương mất trí nhớ, nhất cử nhất động của nàng làm ta luôn thương tiếc, ta đã bất giác yêu nàng! Ai, người Tô Châu đều mù hết rồi sao, không biết vẻ đẹp thứ nhất của Tô Châu lại ở ngay trước mắt.”
A Kim nhất thời cảm thấy toàn thân phát lạnh, mấy đạo ánh mắt giết người đều tập trung trên người nàng, giờ nàng muốn đi cũng không được, không đi thì thật có lỗi với bản thân mình.
Tốt lắm, Tống Trì này thật thành công khi tạo ra kẻ thù cho nàng, Hồng Anh, Hồng San cùng các biểu tỷ muội nhìn đến nàng, điều đặc biệt nhất của Chu gia trang chính là cô nương chưa kết hôn rất nhiều. Nàng luôn luôn hoài nghi, Tống Trì này có phải hay không là kẻ thù kiếp trước của nàng, nhưng có thể xác định là oan gia kiếp này a, chỉ cần hắn vừa xuất hiện nàng sẽ không được yên thân.
“Tống Trì biểu ca, mắt ngươi mới mù nha! A Kim đẹp hơn Chu gia tiểu thư chúng ta ở đâu?” Hồng San lúc này liền đem mọi người kéo vào mối thù này một phen, nàng nhìn trái nhìn phải nói “Các ngươi mở to mắt nhìn một chút, nàng đẹp chỗ nào?”
Chu gia tỷ muội có chí cùng đem A Kim vây quanh ở giữa, nhìn nàng xoi mói.
“Cái trán của nàng rất cao, lại không biết dùng tóc che đậy...”
“Lông mày của nàng không đủ cong, không bằng mày lá liễu của ta...”
“Ánh mắt của nàng không như mắt của ta...”
“Mũi nàng rất thẳng, mũi tròn nhiều thịt mới có phúc khí...”
“Miệng của nàng quá lớn, miệng anh đào như ta mới gọi là đẹp...”
“Vóc dáng cũng quá cao...”
“Ít lời như hũ nút, nhất định không khiến cha mẹ chồng vui được...”
“Họ Hoàng danh Kim, toàn mùi tiền...”

“...”
Tam cô lục bà quá đáng như thế! Tống Trì không nhịn được, xem thế là đủ rồi.
Hắc hắc hắc, A Kim nhất định tức giận đến hộc máu đi!? Mau té xỉu! Mau té xỉu nha! Hắn rất vui lòng làm anh hùng cứu mỹ nhân.
A Kim thì trong lòng gọi trời. Trời ạ! A! Mở mắt ra mà xem nàng có bao nhiêu văn tĩnh, tiêu chuẩn tiểu thư khuê các đầy đủ, sao lại bị người ta chú ý soi mói như vậy? Nghe nói hoàng đế muốn ban chết một trung thần, trung thần còn phải nói “Tạ chủ long ân”, nàng có nên bắt chước như vậy chăng?
Sợ nhất chính là càng nói thì càng loạn.
Nhóm tỷ muội này thầm nghĩ muốn tìm được lang quân như ý, nhưng nam nhân được yêu thích này lại khen ngợi nữ nhân khác trước mặt các nàng, các nàng thật không thể không phẫn hận a.
Đặc biệt A Kim ở trong mắt các nàng là một cô nương cực kỳ may mắn, tướng mạo bình thường, phẩm chất không có gì đặc biệt, lại sắp trở thành thiếu phu nhân của Tô Châu thủ phủ! Nàng dựa vào cái gì? Ngay cả tỷ muội Hồng San, Hồng San cũng có điểm không phục. Đại ca của các nàng rất tốt, không nên chịu thiệt thòi mà cưới một cô nương gia cảnh sa sút, bạc mệnh.
Trong lúc đó, Chu gia trang luôn có tiếng là “Phú mà hảo nhân” (giàu có nhưng đối với người khác rất tốt), nếu nhà gái gặp rủi ro, không nơi nương tựa lại chủ động đưa ra lời từ hôn, hành vi như vậy không phải là bất nhân bất nghĩa, vi phạm tổ huấn sao?
Chỉ cần là một câu “Ngại bần yêu phú” (chê nghèo trọng giàu sang) cũng là rất khó nghe.
Vô luận như thế nào, Chu gia cũng không thể chủ động mở lời từ hôn được.
Vì thế, các biểu tiểu thư sống ở Chu gia trang rất ăn ý mà cùng chống đối lại A Kim. Các nàng là họ hàng xa, đến Chu gia trang mang tiếng là cùng Hồng San, Hồng Anh làm bạn chốn khuê phòng, thực chất là hi vọng có thể là thê tử Chu Duẫn Can, cho dù là thiếp thất thì cũng phú quý cả đời. Nếu đại thiếu gia không được thì còn nhị thiếu gia, chỉ tiếc hắn là con của Nhị nương nên địa vị so với Chu Duẫn Can thấp hơn.
Danh môn vọng tộc, coi trọng nhất con vợ cả, nếu là trưởng nam thì địa vị liền chắc chắn.
A Kim ở càng lâu, càng biết chính mình làm Chu gia khó xử. Nàng đánh mắt trí nhớ nhưng đầu óc không ngu ngốc a!

“Đại ca đến đây!” Hồng San hoan hô, còn cố ý tăng mạnh ngữ khí tuyên dương nói: “Ha ha a, các ngươi xem, ‘Tả hữu trâm cài’ (ý nói bên người Chu Duẫn Can có hai cô nương đi theo) lúc nào cũng ở bên!” Ánh mắt khiêu khích tập trung lên vị hôn thê của đại ca.
 
A Kim cũng thấy, âm thầm thở dài, nàng thật sự không tốn một miếng nước miếng a!
Hồng San không chê phiền toái lại cường điệu nói: “Trước khi A Kim xuất hiện, mọi người đều cho rằng Doãn Tâm Đường hoặc Lâm Miểu Miểu sẽ trở thành thê tử của đại ca a!” Gặp A Kim cúi đầu xuống, nghĩ rằng nữ nhân này còn biết “tự biết xấu hổ”, còn không tính da mặt quá dày, định cố gắng làm khó để bức lui nàng.
“Doãn Tâm Đường là nghĩa nữ của đại nương, đại nương xem nàng như hòn ngọc quý trên tay, nếu không ngoài ý muốn, đại nương hẳn là chọn nàng làm dâu đi. Mà Lâm Miểu Miểu là chất nữ (cháu gái) của nương ta, mọi người đều mong nàng cùng đại ca thân càng thân!” Trong tâm tư Hồng San hi vọng biểu tỉ mình có thể làm thê tử đại ca, giúp nàng củng cố địa vị ở Chu gia.
Hồng Anh đáp lời cười nói: “Nếu nói ‘Thân càng thêm thân’, Lâm cô nương cùng Thiếu Cương ca xứng thành một đôi mới thật sự là cái gọi là thân càng thêm thân, các ngươi nói đúng không là?”
“Đúng vậy!”
Chúng tỷ muội trăm miệng một lời. Hồng San hung hăng trừng mắt nhìn dị mẫu muội muội (em gái cùng cha khác mẹ) liếc mắt một cái, giả cười nói: “Lão nhân gia đều nói, cô chất (anh em cô cậu) không thông hôn, bởi vì huyết thống rất thân cận, không tốt, không dễ dàng sinh đứa nhỏ.”
Nói xong, nhân vật chính trong miệng các nàng đã đến gần.
A Kim xem kịch vui trước mắt, vẻ mặt toát ra một cỗ kỳ quái, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chu Duẫn Can, Doãn Tâm Đường cùng Lâm Miểu Miểu.
Hắn là có ý tứ gì? Rõ ràng nàng không hợp ý hắn, đã nói hắn sẽ không cưới nàng sao? Tại sao trong nhà lại không vội vã làm hỉ sự cho hắn đi.
Nàng rất muốn cố gắng là ngơ, nhưng không được, bởi vì Chu Duẫn Can hướng nàng hỏi thăm sức khỏe.
“Ta tốt lắm, đa tạ ngươi quan tâm.” A Kim hơi hơi hạ thấp người, phục tùng nói.
Chu Duẫn Can gật đầu, không nghĩ đến mình được bao vây hưởng phúc giữa đám nữ nhân này có gì không đúng, lại càng không biết hành động của hắn làm A Kim thấy xấu hổ, khiến nàng càng bị các tỷ muội cô lập.
Chu Duẫn Can từ nhỏ đã được hưởng phúc, hắn chưa bao giờ nghi ngờ về điều đó.
Lâm Miểu Miểu hướng A Kim mỉm cười. Nàng được Chu Duẫn Can chú ý nhiều nhất, hắn thường xuyên nắm tay nhỏ bé của nàng không buông ra, hiểu được mình đã chiếm được hơn một nửa tâm của hắn, lên làm thiếp là chắc chắn có khả năng, thậm chí đang tiếp tục cố gắng để có thể làm chính thê. Nguyên tưởng rằng Doãn Đường Tâm là địch nhân lớn nhất của nàng không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một kẻ phá đám. May là A Kim mặc dù dung mạo xinh đẹp nhưng vẫn không đánh bại được vẻ đẹp rung động lòng người của mình.

Tống Trì đứng một nhìn một bên có chút không kiên nhẫn, lấy làm kỳ lạ nói:“Chu đại thiếu, ngươi cũng quá ngông nghênh, ở trước mặt vị hôn thê lại chàng chàng thiếp thiếp với nữ nhân khác, người hy vọng A Kim cô nương biết khó mà lui sao?”
“Này...” Chu Duẫn Can thật ra không suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao hôn nhân là do cha mẹ định đoạt, việc nạp thiếp là theo ý nguyện của hắn, cha hắn từ sớm đã nói “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình.” Mỉm cười buông tay Lâm Miểu Miểu ra.
“Chính thất chưa lập, trước nạp tiểu thiếp, cũng không phải là chuyện mà người đứng đắn làm.” Tiếng nói lười biếng nhưng ôn nhuận dễ nghe vang lên châm ngòi: “A Kim, ngươi không cần giống cái tiểu nàng dâu nhẫn nhục chịu đựng, ngươi hẳn là nên ngẩng đầu cao ngạo rời đi, mới có thể làm Chu đại thiếu cảm tạ. Ở bên người hắn, nữ nhân dịu ngoan rất nhiều, hắn sẽ không biết quý trọng ngươi.”
“Biểu đệ nói đùa, Chu gia không có người bất nghĩa, ta sẽ thuận theo cha mẹ vì ta an bài hôn nhân, cưới A Kim cô nương.” Chu Duẫn Can đứng đắn nói. Hắn cũng không hiểu, Tống Trì cùng hắn là thân thích, sao lại ở trước mặt người khác mà công kích hắn.
“Duẫn Can, ngươi không cần đáp ứng lung tung.” Lâm Miểu Miểu không thuận theo nói: “Nếu A Kim mãi không thể khôi phục trí nhớ, cả ngày đều là dáng vẻ tiểu nàng dâu, ngươi cũng muốn cưới nàng sao? Loại nữ nhân hẹp hòi như vậy cũng xứng làm đương gia chủ mẫu sao? Hừ, theo ta thấy, nàng mới thích hợp làm tiểu thiếp a!”
“Thật là có đủ kiêu ngạo!” Tống Trì trở nên cười to, vỗ vỗ bả vai Chu Duẫn Can nói: “Cẩn thận kia! Chu đại thiếu, nữ nhân kia được sủng mà kiêu sau này nếu đã thành hôn rồi, ngươi sẽ không có ngày tháng thái bình đâu! Nếu cưới nàng làm chính thê, ngươi còn có thể tiêu dao cùng nữ nhân khác sao? Không bằng cưới A Kim cô nương thành thật hiền lương, ngươi còn có thể tiếp tục cuộc sống tiêu dao như thế này.”
Lâm Miểu Miểu biết Chu Duẫn Can kỳ thực là đại thiếu gia không có chủ kiến gì, rất sợ hắn bị kích động, một tay bé nhỏ nắm lấy áo hắn, sẵng giọng: “Duẫn Can, nhìn biểu đệ ngươi thật là không có hảo ý, miệng phun ra toàn lời độc địa, ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ngươi, lại bị hắn hình dung thành một người đàn bà chanh chua, ta...Ta thật thương tâm, oa~~” Bàn tay bạch ngọc che lại khuôn mặt, khóc rồi chạy đi.
“Miểu Miểu...”
Chu Duẫn Can không nói hai lời, lập tức đuổi theo.
“Lợi hại! Lợi hại!” Làm giai nhân tức giận chạy đi,Tống Trì không có mảy may ngượng ý, ngược lại vỗ tay hoan nghênh nói: “Thấy chưa! A Kim cô nương, đây là thủ đoạn của nữ nhân, ngươi cần phải hảo hảo học học a!” Hắc hắc, đây là chiêu rất tốt a.
Nam tử nhàm chán! A Kim đau đầu không buồn hé răng rời đi.
Không đúng nha! A Kim, loại biểu tình này hẳn là nên lấy ra đối phó với Chu Duẫn Can thôi chứ, sao lại dùng với hắn. Tống Trì cảm thán, có cảm giác bị thương một chút.
Doãn Tâm Đường thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên quan sát, đem mọi việc tiến vào trong mắt, không nhịn được trừng mắt, làm bộ thiên chân vô tà (ngây thơ) hỏi :“Tống thiếu gia, ngươi thích A Kim cô nương?”
“Ta đương nhiên thích nàng! Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nhất là giai nhân lại gặp rủi ro dễ dàng làm nam nhân sinh ra cảm giác bảo vệ. Đáng tiếc, nàng thủy chung chướng mắt ta!” Tống Trì cũng nháy mắt mấy cái, dường như muốn nàng yên tâm, hắn đối A Kim thuần túy chính là ngưỡng mộ, không có chút ý đồ bất lương.
Doãn Tâm Đường nheo lại mắt đẹp nói: “Luận bề ngoài, ngươi nửa điểm không thua đại ca, trừ bỏ tuổi còn nhỏ, ngươi thậm chí so với đại ca có khí khái nam tử hơn, thế nào chưa ra tay đã nhận thua?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận