37: Kết cục
Edit & Beta: Wookie
***
Để chứng minh mình nghiêm túc, Hạ Lăng quyết tâm giữ khoảng cách với Hạ Thừa Tư.
Đã nhiều ngày rồi, cô không thèm quan tâm đến hắn.
Mỗi khi hắn về đến nhà, Hạ Lăng ngay lập tức trốn vào trong phòng ngủ khóa cửa lại.
Vừa đúng lúc khai giảng năm nhất, Hạ Lăng thuận lợi né tránh hắn, một mình dọn hành lý chạy trốn đến trường học.
Hạ Lăng mang theo một chiếc vali nặng, ngồi trên máy bay, ngồi ở vị trí bên cửa sổ, có thể nhìn lên bầu trời xanh và những đám mây trắng.
Điều không được hoàn mỹ chính là bên cạnh có một người đàn ông khoảng 125 cân, cặp mông nặng nề ngồi xuống, bàn tay, bàn chân mập mạp mở ra, vị trí của Hạ Lăng bị chen một khoảng lớn.
Mệt đến mức không chịu được, cô nhắm mắt lại, ngẩng đầu nghỉ ngơi một lúc, bỗng nhiên cảm thấy một vật mềm như chuồn chuồn lướt nước, mổ xuống môi cô.
Tên đàn ông béo đáng khinh này ban ngày ban mặt lại dám hôn trộm mình.
“Ông làm gì vậy?” Hạ Lăng kinh ngạc tức giận, trợn mắt, mở miệng chỉ trích, nhưng khi nhìn thấy dáng người mảnh khảnh ở bên cạnh, cô ngay lập tức ngây dại.
Mặt hắn đẹp trai hấp dẫn mọi ánh nhìn, nở một nụ cười "thương hiệu", nhưng động lòng người nhất chính là chàng trai này vô cùng giảo hoạt, nhanh như vậy đã ngồi bên cạnh cô.
Hạ Lăng hỏi: “Anh… Sao anh lại ở đây? Người bên cạnh em lúc nãy đâu?”
Hạ Thừa Tư chỉ tay về phía cửa số góc bên kia: “Anh đổi chỗ với hắn, bên kia có cửa sổ hắn rất vui.”
Hạ Lăng không còn lời gì để nói, đây vẫn là lần đầu tiên sau vài ngày cô chủ động nói chuyện với hắn.
Xuống máy bay, Hạ Thừa Tư vẫn đoạt lấy vali hành lý, dẫn theo cô, cùng nhau đi.
Tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu.
Hạ Thừa Tư học cùng trường cô dù không cùng ngành nhưng cũng không ngăn cản được hai người gặp nhau.
Hạ Thừa Tư thường xuyên ôm lấy cô, đi bộ trong khuôn viên trường đầy hoa, nơi nào cũng để lại dấu chân của họ.
Xung quanh tất cả đều là người xa lạ, không phải băn khoăn gì cả, giống như những cặp đôi yêu nhau khác trên thế giới.
Năm hai đại học, Hạ Thừa Tư thuê một căn hộ ở ngoài trường, cùng Hạ Lăng sinh hoạt đêm đêm.
Bạn cùng phòng thường hỏi Hạ Lăng, Hạ Thừa Tư có phải bạn trai cô không, nhìn quá đẹp trai, muốn cô giới thiệu cho các cô ấy làm quen.
Hạ Lăng cũng không dám đồng ý, mơ hồ có cảm giác nguy hiểm.
Hạ Thừa Tư là người đàn ông ưu tú như vậy, làm gì có người phụ nữ nào không nhớ thương.
Nhưng mà Hạ Thừa Tư cũng đủ bận rộn rồi, buổi tối còn phải “vận động” với cô, ngoài giờ học vào ban ngày, hắn phải dành thời gian rảnh rỗi để làm việc khác.
Hạ Lăng biết hắn đang bắt đầu kinh doanh, không phải là một mô hình kinh doanh truyền thống, cụ thể cô cũng không hiểu là gì, như thể hình như có liên quan đến lĩnh vực dữ liệu.
Còn kiếm được rất nhiều tiền, hắn đã tiết kiệm được một số tiền lớn, một hàng dài con số trong thẻ ngân hàng, đều đưa hết cho cô quản.
Hạ Thừa Tư 18 tuổi năm ấy, mua một chiếc xe thể thao Cayenne màu đen, chở Hạ Lăng đến biển hóng gió.
Chiếc xe đi rất nhanh, gió biển kích động, trộn lẫn với một chút vị mặn, lướt trên mái tóc đen ngắn thanh lịch của hắn, khuôn mặt dưới cặp kính râm rất sắc bén.
Chàng trai trẻ từng là một thiếu niên trong lúc bất tri bất giác đã trở thành một người đàn ông chỉ thuộc về cô.
Hạ Lăng nghiêng mặt, si ngốc nhìn hắn.
Hạ Thừa Tư phát hiện ánh mắt cô, khóe môi nhếch lên, đỗ xe trên bờ biển.
Hạ Lăng quay đầu đi, tìm đề tài: “Chiếc xe này thật đẹp.”
“Còn nhớ bố đã từng nói muốn mua xe cho anh không?” Hạ Thừa Tư dựa vào xe, tay ôm vai cô: “Anh trả lời hắn, về sau anh tự mình mua.”
Hạ Lăng nghĩ nghĩ: “Là sao, hình như có việc này.”
Hạ Thừa Tư tiếp tục nói: “Thật ra lúc ấy anh muốn nói là, ngay cả điều này cũng không làm được vậy anh sao có thể lo cho em cả đời được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...